Thánh chỉ ban xuống giống như một tiếng sấm, chấn động toàn bộ Kinh Thành.
Sát tinh muốn thành thân, đối phương là ai?
Đường tứ tiểu thư.
Đường tứ tiểu thư lại là ai?
Tứ tiểu thư bá phủ Thừa Ân.
Bá phủ Thừa Ân chính là phủ có nhiều mỹ nhân…
Trong lúc nhất thời, các loại đồn đãi ở trong Kinh Thành được truyền đi bốn phía.
Đường An Phù lẳng lặng nhìn cung tỳ ma ma đi ra đi rào ở trong chủ viện, tụ tập giống như đi chợ, không khỏi lặng lẽ thở dài một hơi.
Ngày thứ hai từ khi thánh chỉ được hạ xuống, xe ngựa trong cung không ngừng đưa người đến, đều là cô cô và ma ma từng chuẩn bị hôn sự ở trong cung được phái đến giúp Tạ thị chuẩn bị hôn lễ.
Tú Chi đến nói:
“Tiểu thư, phu nhân và lão gia gọi người qua bên kia một chuyến.”
Sau khi Đường An Phù trả lời đi đứng dậy đi qua đó.
Trong phòng, Đường Ích ngồi ở trên ghế uống trà, hàng lông mày không giãn ra.
Tạ thị làm việc ở bên cạnh, thấy Đường An Phù đi vào thì ngoắc ngoắc tay bảo nàng đi qua.
Sau khi cho đám nha hoàn bà tử lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ.
Tạ thị chỉ vòa bàn, trên bàn trà có bảy tám cái hộp gỗ đàn tử:
“Thật may lúc Tú Nhi lập thất, ta cũng thuận tiện chuẩn bị của hồi môn cho con, nếu không thánh chỉ đột ngột được hạ xuống, ta cũng không biết nên làm gì cho phải.”
“Những thứ này đều là của mẫu thân và phụ thân con, ngoài của hồi môn.”
Đường An Phù nhìn vàng bạc và trân châu nằm trong hộp, hốc mắt đỏ lên, đời trước lúc nàng sống chết đòi gả cho Bùi Cảnh, phụ mẫu cũng cho nàng mấy thứ này. Có thể khi đó bọn họ không biết, cuối cùng số tiền này đều rơi vào kho Bùi gia.
“A Phù, sao con lại khóc?” Tạ thị thấy Đường An Phù rưng rưng sắp khóc, không khỏi ôm lấy nàng và hỏi.
Đường Ích thấy vậy cũng vội vàng đặt chén trà xuống:
“Đừng khóc đừng khóc, nếu con không muốn lấy An Nam vương thì phụ thân lấy cái tước vị này đánh đổi, nhất định sẽ vào cung cầu xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ.”
Tạ thị tức giận liếc mắt nhìn ông:
“Ngài nghĩ rằng tước vị của ngài có giá trị lắm sao? Nói chuyện không biết nặng nhẹ, Đó là thánh chỉ, đâu phải vì ngài mà nhanh chóng thay đổi được?”
“Nhưng… Khuê nữ chúng ta không nguyện ý mà. Ta cũng không thể nào nguyện ý được…” Hai tay Đường Ích nhét vào trong ống tay áo, trong miệng lẩm bẩm nói.
Đường An Phù nháy mắt hai cái, nuốt nước mắt về rồi nói:
“A phụ a mẫu, không phải con không nguyện ý. Gả cho Tề Thần cũng không phải không tốt. Hắn… có tiền, dáng dấp đẹp mắt, mấu chốt là con gả cho hắn, nhất định sau này không ai dám ức hiếp con.”
Đường An Phù dùng những lời nói của Tề Thần để trấn an phụ mẫu.
Tạ thị hỏi: “Con nói thật sao?”
“Đương nhiên là thật.”
Tạ thị khẽ vuốt tóc Đường An Phù: “Thật ra thì ngoại tổ phụ ở bên ngoài cũng từng nói với con, nhân phẩm của An Nam vương không giống như lời đồn đãi của thiên hạ, chẳng qua hắn lười giao thiệp với mọi người, khi gặp chuyện lại thích tự mình giải quyết.”
“Nhắc đến đây, hắn cũng đã cứu tính mạng của ngoại tổ phụ, cũng coi như là ân nhân Tạ gia. Nếu như tính tình An Nam vương không lãnh đạm cô độc, ngoại tổ phụ của con cũng muốn dụ hắn làm tri kỷ đó. Nếu ngoại tổ phụ con biết con gả cho An Nam vương thì nhất định sẽ ủng hộ.”
Đường An Phù nghe lời Tạ thị, trong lòng càng kiên định gả cho Tề Thần là một lựa chọn rất tốt.
“Mẫu thân biết, thiên hạ đánh giá An Nam vương không tốt lắm, nhưng nói sao đây, cuộc sống ở sau cánh cửa phủ đóng kín kia là của hai đứa, cuộc sống có khổ hay không, hạnh phúc hay không, những điều này chỉ có bản thân con biết, người ngoài sao có thể biết được? Cho nên không cần để ý đến những lời người ngoài nói làm gì.”
Đường An Phù nhìn Tạ thị và Đường Ích, nàng hiểu Tạ thị nói những lời này có ý nghĩ gì.
Giống như hai người bọn họ, người ngoài cho rằng phụ thân nàng với cao phủ tướng quân, đầu óc mẫu thân nàng mơ hồ cho nên lên thuyền của đạo tặc, gả cho một người không óc trách nhiệm, một nam nhân không óc chí tiến thủ, nhưng trên thực tế, hai người bọn họ sống một cuộc sống mật ngọt, so với lúc thành thân theo đuổi môn đăng hộ đối, sau khi cưới lại bằng mặt không băng f lòng, người cả đời sống vì danh tiếng hạnh phúc quá nhiều.
“Con biết rồi, mẫu thân.” Đường An Phù nói.
Ba người cùng nói chuyện với nhau, Bao ma ma quay lại bẩm báo tin tức:
“Bá gia, phu nhân, người trong cung đưa thêm nữ trang đến cho tứ tiểu thư. Những rương kia lão nô nên để ở đâu đây?”
Tạ thị vén rèm lên hỏi: “Nữ trang trong cung? Ai cho?”
Bao ma ma nói: “Bốn năm rương trước đó là Hoàng hậu nương nương thưởng, còn những cái sau này đều do các nương nương trong cung ban thưởng, cộng lại cũng được mười bảy mười tám rương, đã tìm một chỗ xếp gọn gàng rồi.”
Đường Ích không hiểu:
“Không phải chứ, nương nương trong cung cũng không có hôn sự với nhà chúng ta, các nàng đưa thêm nữ trang cho nữ nhi của ta làm gì vậy?”
Tạ thị liếc nhìn ông một cái:
“Cần có hôn sự với nhà chúng ta hay sao? Sao ngài không nghĩ xem ai là người nuôi An Nam vương lớn.”
Chuyện An Nam vương được Đương kim bệ hạ nuôi lớn cũng không phải là bí mật ở Đại Tề, đứa bé mà mình nuôi lớn giờ thành thân, Hoàng đế muốn cho hắn nhiều thể diện một chút, sao nương nương trong cung lại không nhìn ra được tâm ý của ông chứ, đây là thay đổi cách lấy lòng Hoàng đế đó.
“A, đúng đúng đúng.” Đường Ích tỉnh ngộ hiểu ra.
“Đi thôi, đi ra ngoài nhận thưởng.” Tạ thị nói xong lại phân phó Bao ma ma: “Ma ma lại đi chuẩn bị một ít hầu bao, đừng có hẹp hòi.”
“Vâng, lão nô hiểu rồi, lão nô sẽ chuẩn bị giống như khi tiếp chỉ.” Bao ma ma nhận mệnh lệnh rồi lui xuống chuẩn bị.
**
Tiên di nương và Đường Bích Như đứng ở cửa nhị phòng nhìn từng cái rương như dòng nước chảy vào chủ viện, trên mỗi cái rương còn có chữ ‘Ngự’ thật lớn khiến cho Tiên di nương hâm mộ nhìn chằm chằm.
Phía bên bà ta dường như đã mang cả cổ y phục rơi ra ngoài, còn không gom được năm rương của hồi môn cho Như Tỷ. Ngược lại bên đại phòng, còn chưa thấy Tạ thị gom góp đâu, chỉ cần các trưởng bối cùng với thân thích thêm nữ trang, giương mắt đã rất nhiều rồi.
“Trong mắt đại bá mẫu thật đúng là chỉ có đại phòng các nàng, ta xệ mặt đi cầu xin các nàng cho thêm nữ trang nhưng mà cho được bao nhiêu? Nửa rương! Cho dù nửa rương ngân phiếu thì cũng thôi đi, nửa rương là bạc, một thỏi hai mươi lượng, tổng cộng sáu mươi sáu thỏi, cho như thế này, nàng cũng không biết xấu hổ mà làm bá phu nhân!” ( truyện trên app T•Y•T )
“Ban đầu lúc Liễu tỷ thành thân, nàng cũng chỉ cho sáu mươi sáu thỏi bạc, nhưng người mà Liễu tỷ gả đi có thể so sánh với người ta được sao? Đều không nhìn xa trông rộng. Còn có phụ thân ngươi, tổ mẫu ngươi, từng người từng người giống như con khỉ, cũng không suy nghĩ đến tương lai, bọn họ muốn đi theo thì có biết bao tươi sáng.”
Than phiền giống như thế, mấy ngày nay Đường Bích Như nghe rất nhiều nên hơi chán ghét.
Chẳng qua là mẫu thân mình không nói rõ ràng, trách người khác cho ít, mẫu thân nàng ta thì cho bao nhiêu? Nhắc tới cũng chỉ là cả đời làm thiếp, đến lúc thấy chướng mắt, ngay cả mấy ngàn cũng không lấy ra được. Thường ngày được cưng chiều nhưng thật ra cũng chẳng mò được cái gì, loại cưng chiều vô ích này thì có ý nghĩa gì? Bà ta thua thiệt nhiều năm nhưng vẫn dương dương tự đắc như thế.
Đời trước mẫu thân nàng ta cũng có xuất thân không tốt, cuộc hôn nhân thứ nhất mới giống như là bị bán vào gia đình phu quân, giả cho phu gia lớn nhỏ, già có trẻ có, người người giống như đề phòng nàng ta ăn cướp, mới dùng chút tiền đã nói lý lẽ. Dáng vẻ này của Bùi Cảnh, móc cả tim gan đối xử tốt với nàng ta như thế, chỉ cần nàng ta mở miệng nói muốn, Bùi Cảnh cũng chưa từng từ chối nàng ta.
“Phụ thân đã phái người đi qua bên kia hỏi nhị phu nhân rồi sao? Thật sự nhị phu nhân không chịu có cái gì sao?” Đường Bích Như hỏi.
“Hỏi qua rồi!” Gần đây Tiên di nương rất nóng nảy: “Kẻ cướp già nua kia cũng bám ta thật chặt, một chút bóng dáng cũng không thấy, nàng ta không sợ người đời mắng mình là kẻ cay nghiệt không nhân tính hay sao. Người như vậy mà làm chủ mẫu, ta phi.”
Bây giờ Đường Bích Như mới có chút hối hận, không nên vì nóng lòng mà hành động theo cảm tính hại Đường Bích Văn, thật ra nàng ta muốn một mũi tên trúng hai con chim, vừa dạy dỗ Đường Bích Như, để cho nàng ta cả đời này đừng bao giờ nghĩ đến Bùi Cảnh vừa có thể đem Đường An Phù lừa đến trước mặt đám người Thái tử.
Nàng ta trải qua một đời nên đương nhiên biết Thái tự tham sắc như thế nào, dung mạo Đường An Phù xinh đẹp như thế, tất nhiên sẽ lọt vào mắt Thái tử, chỉ cần Thái tử nhìn trúng nàng, đời này của Đường An Phù chỉ có thể vào hậu viện Thái tử làm một thiếp thất.
Nhưng không ngờ Đường An Phù không chỉ cứu Đường Bích Văn bình yên vô sự ra ngoài, chính nàng cũng thoát được một kiếp.
Điều càng làm cho Đường Bích Như buồn bực hơn đó chính là quy củ trong phủ Tướng quân rất nghiêm nhặt, tạm thời nàng ta chỉ có thể mua chuộc nha đầu Hoàng Mao vừa mới vào phủ cách đây không lâu, nha hoàn kia chỉ cần bị người ta hù dọa một tiếng là cái gì cũng bất chấp, cũng là người gây ra tất cả mọi chuyện, trực tiếp làm hại Đường Bích Như bị Diệp thị nhốt vào phòng chứa củi.
Nếu không phải nàng ta để cho Tiên di nương báo tin cho Bùi Cảnh, để cho Bùi Cảnh tức tốc đến cửa cầu hôn, chỉ sợ bây giờ nàng ta còn đang bị Diệp thị trừng phạt.
Cứ như vậy, tuy nói hôn sự giữa nàng ta và Bùi Cảnh đã được quyết định nhưng nó cũng đã phá vỡ kế hoạch mà nàng ta nghĩ ra hơn nửa năm.
Nhị phu nhân không chịu cho nàng ta của hồi môn, vì thế của hồi môn của nàng ta chính là vấn đề khó khăn nhất.
“Nếu không ngươi lại đi nói với Bùi thế tử một chút, để cho hắn cầm mấy vạn lương trong phủ ra cho ngươi, đời này ngươi gả vào Hầu phủ làm thế tử phu nhân, nếu đồ cưới quá đơn giản thì không thể trụ vững ở Hầu phủ, người ngoài nhìn vào cũng sẽ trở thành chuyện cười.”
Tiên di nương khuyên nhủ Đường Bích Như.
Đường Bích Như nhíu mi: “Ta đã mở miệng với hắn nhiều lần. Tiền tiền, hắn cũng đã lấy ra mấy vạn lượng, tiền bạc nhà hắn đều do Hầu phu nhân quản lý, sau khi ta gả qua đó mới có quyền cai quản, bây giờ hắn lấy ra cũng không được nhiều lắm.”
Bùi Cảnh đối xử với nàng ta rất tốt, chỉ cần nàng ta mở miệng, cho dù Bùi Cảnh quay về làm loạn với Hầu phu nhân, khóc lóc om sòm, cái gì hiệu quả thì làm, cuối cùng lấy được bạc mang tới cho nàng ta.
Nhưng nàng ta cũng phải thông cảm cho hắn, không thể cứ đòi hỏi mãi như thế.
“Vậy cũng không có cách nào khác. Ngươi chuẩn bị để thiên hạ cười nhạo đi. Hầu phủ là gia đình vọng tộc có nhiều tai mắt của các thế lực, di mẫu ngươi ở Khang gia cũng đã nói rồi, Bá phủ các nàng còn như thế chứ đừng nói là Hầu phủ. Một thế tử phu nhân nghèo kiết xác gả qua đó không phải sẽ bị người ta gây khó dễ hay sao? Ngươi cứ để người ta chê cười, Bùi thế tử còn coi trọng được sao?”
Tiên di nương dùng suy nghĩ của bản thân để phân tích mặt tốt xấu cho Đường Bích Nhue nghe.
Những đạo lý này, Đường Bích NHư đã ở bên cạnh phu nhân Hầu phủ mấy năm nên đương nhiên biết nhiều hơn Tiên di nương, nhưng chỉ cần có Bùi Lang ở đây thì nàng ta không cần phải sợ gì cả.
Đời trước nàng ta màng theo hài tử tái giá mà Bùi Cảnh không chê, lcus ấy nàng ta chỉ xách một cái bọc nhỏ được Bùi Lang dẫn vào Hầu phủ, đừng nói là của hổi môn, ngay cả mấy quan tiền cũng không có, nhưng Bùi Lang vẫn đối xử tốt với nàng ta như cũ.
Đời này, nàng ta trong sạch gả cho Bùi Lang, lại danh chính ngôn thuận làm phu nhân của hắn, tình thế đã tốt hơn so với đời trước rất nhiều.
Nói cho cùng thì trước khi nàng ta muốn gả cho Bùi Lang thì phải cần bạc, dù sao cũng mang đến Hầu phủ, chẳng qua là năm lần bảy lượt đi một chuyến, bỏ qua chuyện mặt mũi, chỉ có một ít, Bùi Lang cũng sẽ không để tâm chứ.
“Tính toán một chút. Không thể làm gì khác ngoài việc mặt dày mở miệng xin Bùi Lang thêm lần nữa.” Đường Bích Như nói.
Có nữ nhi bảo đảm, Tiên di nương lập tức vui vẻ:
“Vậy thì được rồi. Chỉ cần có Bùi thế tử cố gắng giúp đỡ, đồ cưới của ta sẽ xếp một hàng dài không thua kém gì đại phòng đâu.”
Thật ra thì giằng co cũng chỉ một hơi, hôm nay nhị phu nhân đã bị hai người bọn họ ép quay về nahf mẫu thân, bà ta nhận tổ chức hôn sự cho nữ nhi, dù sao cũng đã có một đống chuyện cần phải xử lý, trở về lại nghe lão gia nói, trong phủ không có nhị phu nhân thì không được.
Bà ta muốn để cho tất cả mọi người nhìn một chút, trong phủ có nhị phu nhân hay không đều giống nhau.