Xế chiều hôm đó, thánh chỉ được đưa đến Đường gai, một cung nhân tới Đường gia trước khi người đưa ý chỉ đến.

Khi đó Đường Ích vẫn còn đang ở chuồng ngựa chăm sóc cho con ngựa mới sinh, người nhà đến bảo ông nhanh chóng quay về tiếp chỉ, lúc đó đầu óc của ông còn rất mơ hồ như chìm vào giấc mộng.

Nhưng chuyện tiếp chỉ là chuyện lớn, ông cũng không dám trì hoãn, hỏi người làm tới truyền lời có biết đã xảy ra chuyện gì hay không, người làm chỉ nói, cung nhân kia rất khách khí, còn nói chúng ta nên vui mừng.

Đường Ích không rõ có chuyện gì nên vội vàng chạy về, thấy trước cửa phủ đã có rất nhiều người đứng đó, Tạ thị thấy ông quay lại, thanh thủ thời gian để cho nha hoàn bưng chậu nước cho ông rửa mặt, Đường Ích hỏi Tạ thị:

“Có chuyện gì thế?”

Tạ thị lắc đầu: “Thái giám truyền lời cũng không nói rõ ràng.”

Đôi phu thê tụm lại nói thầm, tam phu nhân đỡ lão phu nhân, nhị lão gia, tam lão gia cùng tới chung, lão phu nhân nói với đôi phu thê Đường Ích ở một bên:

“Lúc trước công công đến truyền chỉ nói là nên vui mừng, ta đang suy nghĩ có chuyện gì để cho chúng ta vui mừng cơ chứ? Các ngươi nói, có phải là…” Lão phu nhân nhìn Đường An Kiệt đứng một nơi đang cãi nhau ầm ĩ với Đường An Phù, bà ta thấp giọng nói với phu thê Đường Ích:

“Có phải bệ hạ muốn cho A Phù vào cung hay không?”

Sắc mặt Đường Ích và Tạ thị đại biến, Đường Ích thấp giọng trách mắng:

“Ngài nói cái gì thế! Bệ hạ đã bao nhiêu tuổi rồi? Làm sao có thể chứ!”

Nhị phòng và tam phòng đã cùng tụ lại thảo luận từ lâu, Điền thị cũng cảm thấy như thế nên nói theo:

“Tại sao lại không thể? Cho dù nam nhân có lớn đến đâu thì cũng muốn một đóa hoa non. Ca ca tẩu tầu cần phải chuẩn bị tâm lý mới được.”

Nhị lão gia Đường gia và tam lão gia cũng gật đầu theo, dường như vẻ mặt rất vui mừng, tam lão gia nói:

“Đại ca, nếu là thật như vậy thì chúng ta nên vui mừng. A Phù xinh đẹp như thế, vào cung nhất định sẽ được sủng ái, tương lai có nhi tử được phong, chúng ta sẽ trở thành mẫu thân nương nương.”

Nhị lão gia nhìn nữ nhi của mình, nhị phòng bọn họ cũng không khác gì nhiều, nhưng nữ nhi cũng nhiều, ông ta nói với Đường Ích:

“Đại ca, nếu như tương lai A Phù vào cung, ngàn vạn lần đừng quên nàng còn có một muội muội, ở trong cung phải giúp đỡ lẫn nhua, cho dù gọi các nàng vào cung làm nha hoàn thì cũng phải đi.”

Phu thê Đường Ích cảm thấy những người ngày càng nói càng không đáng tin, nụ cười trên mặt Tạ thị cũng không nén giận được, Đường Ích nhìn thấy bà có dáng vẻ chuẩn bị đánh người nên lên tiếng trước:

“Nói bậy bạ cái gì đó?”

Trưởng bối tụm lại một chỗ nói chuyện ở bên này, bọn tiểu bối Đường gia cũng ở đây trao đổi.

Đường An Phù nghe bọn họ nói mình được Hoàng đế vừa ý, lập tức phải vào cung làm phi tử nên không thể nói được gì, ngay cả mặt Hoàng đế mà nàng cũng chưa thấy, Hoàng đế muốn nàng vào cung, dù sao cũng phải để cho nàng ló mặt trước Hoàng đế một lần chứ.

Đang âm thầm than thở, nàng cảm giác được có một ánh mắt nhìn về phía mình, Đường An Phù nhìn lại, đúng lúc thấy Đường Bích Như đang nhìn nàng chưa kịp thu hồi tầm mắt.

Sau khi thấy Đường An Phù nhìn sang, Đường Bích Như giả tạo cong môi với nàng, hình như ngũ tiểu thư ở bên cạnh rất hâm mộ, cứ che miệng thán phục, liên tục đưa ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Đường An Phù, chọc cho Đường Bích Như tức giận lạnh nhạt nói:

“Có cái gì tốt mà đắc ý. Cũng không nhìn xem năm nay Hoàng đế bao nhiêu tuổi, cũng đủ làm tổ phụ nàng ta rồi.”

Đường An Phù mơ hồ nghe được tia ghen tuông trong lời này của Đường Bích Như.

Chắc hẳn nàng ta chưa chìm đắm trong hạnh phúc khi được làm Hầu phu nhân bao lâu, đang hưởng thụ những người xung quanh nịnh nọt mình, bỗng nhiên tự dưng nghe được Đường An Phù vào cung làm phi, trong lòng nàng ta có chút không thăng bằng.

Các trưởng bối Đường gia vẫn ở bên này tranh luận, Đường Ích không thể nhịn được nữa:

“Được rồi! Lão nhị lão tam đưa lão phu nhân đến bên kia ngồi đi, khi nào truyền chỉ thì đến.”

Nhị phòng và tam phòng còn muốn nói gì đó nhưng nghe được đầu hẻm có tiếng khua chiêng gõ trống truyền của đội nghi trượng truyền đến.

Cung nhân tới cửa Đường gia trước để sắp xếp vị trí cho bọn họ tiếp chỉ, sau một trận hỗn loạn, cuối cùng ý chỉ cũng được đưa đến, trước khi thánh chỉ được mở ra, Đường Ích và Tạ thị xếp hàng ở phía trước đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay, Đường Ích phát hiện thê tử của mình rất khẩn trương nên đưa tay ra nắm lấy tay bà, đôi phu thê cũng âm thầm cầu nguyện chuyện không giống như lời nhị phòng và tam phòng nói. ( app truyện TᎽT )

Cuối cùng thánh chỉ được đọc ở trước cửa phủ, đúng là thánh chỉ ban hôn, đối tượng chính là Đường An Phủ bá phủ Thừa Ân, nhưng sau khi phu thê Đường Ích nghe cái tên ‘Hôn phối’ ở phía sau thì thở phào nhẹ nhõm.

Đường Ích nhỏ giọng an ủi:

“Được rồi được rồi, không phải là bệ hạ, là An Nam vương. An Nam vương mới hai mươi ba tuổi, khuê nữ chúng ta mười bảy, còn có thể, còn có thể… Hả? An Nam vương?”

Phu thê cùng nhìn nhau, trong đôi mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Thánh chỉ được đọc xong, công công tuyên chỉ đặt thánh chỉ vào tay Đường Ích đang giơ cao rồi chắp tay nói:

“Đường bá gia, trong phủ có một vị Vương phi, xin chúc mừng.”

Đường Ích cầm thánh chỉ đứng dậy, vẻ mặt còn hơi ngẩn ra, Tạ thị kịp thời phản ứng lại, để cho người đã chuẩn bị tiền thưởng trước đưa cho đám người tuyên chỉ.

Đường An Phù như bị sét đánh.

Nàng đi đến bên người Đường Ích, cầm lấy thánh chỉ lật xem, Đường An Kiệt cũng góp vui chạy qua nhìn, hai huynh muội đọc lại thánh chỉ từ đầu đến cuối.

“A Phù, nếu sau này muội bị tướng công ức hiếp thì huynh không có cách nào ra mặt giúp muội được rồi.” Đường An Kiệt nhìn thánh chỉ cảm thán.

Sự quan tâm kỳ lạ này…

Đường An Phù liếc mắt nhìn hắn, trả thánh chỉ lại cho Đường Ích, còn bản thân thì suy nghĩ xoay người đi vào trong.

Mà nhị phòng và tam phòng Đường gia cũng hơi sững sờ. Tuy nói Thần vương phi cũng dính vào quan hệ với hoàng gia, có thể vào cung làm phi là một vinh dự, sau khi làm nương nương, một người đắc đạo thì gà chó cũng được thăng thiên, địa vị toàn bộ Đường gia cũng được đề cao; nhưng giở gả cho một người có tiếng xấu ở bên ngoài, một sát tinh thích giết người không chớp mắt trong truyền thuyết, cái này, cái này, không phải là đại họa cho cả phủ hay sao?

Đường Bích Như cũng không nghĩ sẽ có kết quả thế này.

Đời trước nàng ta bị An Nam vương giết chết, đến khi chết cũng không hiểu tại sao hắn lại giết mình.

Bùi Cảnh nói trời sinh Tề Thần là một tên đao phủ, giết người không cần lý do.

Chính vì hắn giết người không cần lý do cho nên mới khiến người ta càng thêm sợ hãi.

Ít nhất bây giờ Đường Bích Như nghe thấy cái tên này, nhìn thấy hắn có lẽ không nhịn được mà nổi da gà.

Nhưng tại sao hắn lại muốn cưới Đường An Phù chứ? Rõ ràng hai người không có sự xuất hiện đồng thời nào cả.

Xem ra chuyện này cần phải nói cho Bùi Cảnh biết, Đường Bích Như ghi nhớ.

**

Mà phía bên kia, sau khi Đường An Phù đi vào phủ, càng nghĩ nàng càng thấy không đúng nên đến chuồng ngựa dắt ngựa ra khỏi phủ.

Nàng chạy thẳng đến khu nhà mà mình vào trước kia, lúc này vừa mới lên đến nhưng bên ngoài khu nhà này vẫn chưa thắp đèn lông, Đường An Phù gõ cửa một lúc lâu nhưng không có ai đến mở cửa, xem ra Tề Thần không ở đây.

Vậy hắn ở đâu?

Đường An Phù lên ngựa lần nữa, chạy thẳng đến Thần vương phủ.

Nàng không dám đi vào Thần vương phủ bằng cửa chính, vởi vì phải ngang qua phủ Trấn Quốc Tướng quân, nếu như bị người trong phủ tướng quân nhìn thấy thì phải giải thích một lúc.

Nàng đem ngựa buộc ở cái cây phía sau Thần vương phủ, dưới chân nhảy một cái, nàng nhảy qua tường vào, Đường An Phủ cũng không che giấu bản thân, đàng hoàng đi ở trong Thần vương phủ.

Trên lầu các, Tề Thần đang ngồi ở bên cửa sổ lau trường kiếm của mình, Phong Ảnh xuất hiện bẩm báo:

“Vương gia, Đường tiểu thư lại đến.”

Giọng nói của Phong Ảnh nghe có vẻ không biết phải làm sao, ở trong mắt Đường tiểu thư thì những ám vệ như bọn họ ở nơi này đều không tồn tại, hoàn toàn không tồn tại. Nếu không phải Vương gia dặn dò, nếu không nàng làm loạn như thế đã không biết bị bắt bao nhiêu lần rồi.

Ngược lại hình như Tề Thần đã biết từ sớm, giơ trường kiếm đã được lau sạch sẽ nhìn một chút rồi nói:

“Vậy thì ta đi.”

Nói xong hắn đem trường kiếm giao cho Phong Ảnh, Tề Thần mang đạo bào (*) đi đến cửa thì bỗng nhiên xoay người vào trong, Sau khi Phong Ảnh cất trường kiếm thì đúng lúc nhìn thấy Tề Thần đã thay y phục màu đen từ phòng đi ra ngoài.

*Áo dạng của đạo sĩ

Phong Ảnh: “...?”

**

Đường An Phù nhìn thấy bóng lưng Tề Thần đang ngồi câu cá ở bên hồ nước trong vườn hoa ở Vương phủ.

Tâm tình nàng hơi phức tạp.

Sau một lúc chờ đợi thì sải bước đi lên trước, nàng cho rằng hắn sẽ nghe tiếng bước chân rung chuyển trời đất này thì quay đầu lại. Khi hắn quay đầu lại thì Đường An Phù sẽ hóa giải được chút lúng túng và đường đột này.

Nhưng Tề Thần lại không nhúc nhích chút nào, Đường An Phù chờ đợi ở sau lưng hắn mà hắn vẫn không quay đầu, Đường An Phù thầm mắng một câu, không thể làm gì khác ngoài việc chủ động tiến lên, ngồi xuống bên cạnh hắn, không nói bất cứ điều gì mà trực tiếp đi vào vấn đề chính:

“Gả là có ý gì?”

Bàn tay Tề Thần cầm cần câu, vẫn ổn định như thường:

“Ngươi làm nổ thôn trang của ta, nói phải đền cho ta.”

Đường An Phù cũng không ngờ, nhưng đúng là hôm qua nàng đã nói sẽ đền thôn trang cho hắn.

“Đúng là ta đã nói như thế, nhưng không nói sẽ dùng cách này đền cho ngươi.” Đường An Phù nói.

Đuôi lông mày của Tề Thần nhướn lên:

“Ngươi không thành thân với ta thì đền cho ta như thế nào?”

Đường An Phủ cảm thấy hoang đường:

“Ta đến cho ngươi với việc ta thành hôn với ngươi thì có quan hệ gì? Ta…” Bỗng nhiên nàng ngây ngẩn, sau khi lặp đi lặp lại hai ba lần ở trong đầu, nàng nghi ngờ hỏi: “Ngươi nói ‘Bồi thường bằng tiền’ hay là ‘Bồi thường bên tai’?”

Xem ra đây là lần đầu tiên Tề Thần cho Đường An Phù một ánh nhìn: “Dĩ nhiên là bồi bên cạnh tai. Đền bằng tiền, ngươi không đền nổi.”

Đường An Phù bực bội:

“Tại sao ngươi biết ta không đền nổi?”

Tề Thần nói:

“Đó là thứ mà Lỗ Ban Nam triều đời thứ ba mươi hai thay mặt chưởng môn cố ý lấy cách thức xây dựng cơ quan quân công tạo ra, dùng ba trăm hai mươi sáu vạn khối móng và chốt, dựa theo giá thị trường hiện nay, một bộ cơ quan như thế cũng đã trị giá mười triệu hai.”

Đường An Phù im lặng: Mười triệu hai… Quả thật nàng không đền nổi!

Làm thế nào bây giờ, nếu không nói bồi thưởng nổi thì chẳng phải sẽ rất mất mặt hay sao.

“Vậy, vậy cũng không nhất định phải thành thân mà.” Sau khi biết giá trị của Quỷ Trang, sự tự tin của Đường An Phù bị giảm đi.

Tề Thần gác cần câu ở trên lan can, xoay người lại nhìn Đường An Phù rồi hỏi:

“Gả cho ta thì có gì là không tốt?”

Đường An Phù cúi đầu lẩm bẩm: “Vậy cũng không có gì hay nha.”

“Ta có tiền, dáng vẻ ta đẹp mắt, rất nhiều người sợ ta, sau này ngươi gả cho ta thì không có ai dám ức hiếp ngươi nữa.” Tề Thần nói.

Đường An Phù không nghĩ đến hắn nói chuyện ‘Thuần thục’ như thế.

“Nói cho cùng, ngươi muốn lấy người khác biệt hay sao?” Tề Thần hỏi.

Đường An Phù lắc đầu: “Không có.”

“Nếu như thế, gả cho ta thì có vấn đề gì?” Tề Thần lại hỏi.

Đường An Phù cắn đầu ngón tay, nam chưa lập thất, nữ chưa gả đi, điều kiện của hắn lại không tệ, thật giống như là… không có vấn đề gì.

Huống hồ đời trước hắn có ân với nàng.

Vậy thì có vấn đề gì chứ? Đường An Phù vắt óc suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện:

“Giữa chúng ta không có cảm tình. Thành thân là chuyện cả đời, không có tình cảm thì làm sao thành thân?”

Tề Thần nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, sau khi suy nghĩ một lát thì trả lời:

“Sau khi chúng ta thành thân, sớm chiều có nhau, chẳng lẽ không có tình cảm hay sao?”

Đường An Phù không chống đỡ được.

Từ lúc rời khỏi Thần vương phủ, trời cũng đã tối rồi.

Đường An Phù dắt ngựa đi trên con đường náo nhiệt phồn hoa, tâm tình rất phức tạp.

Dù thế nào nàng cũng không nghĩ ra, một tháng sau nàng sẽ gả cho Tề Thần.

Hít sâu một hơi, Đường An Phù chỉ có thể tiếp nhận sự thật này, nàng phóng lên ngựa rồi giục ngựa trở về bá phủ Thừa Ân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play