Bỗng nhiên Tề Thần từ dưới nước đứng lên, dọa cho Đường An Phù giật mình ôm ngực thở dốc, nàng phòng bị hỏi:

“Ngươi làm gì thế?”

Tề Thần cúi đầu nhìn về phía mình, nơi mà hắn cũng không thể nói, vẻ mặt hắn nghi ngờ hỏi:

“Chuyện này là sao?”

“Cái gì sao…”

Đường An Phù nhìn theo tầm mắt của hắn, nhất thời đỏ hai tai, tự mình phi lễ chớ nhìn mà xoay người. Trong khoảnh khắc, nàng không biết có phải Tề Thần đang trêu đùa mình hay không, nhưng nhìn vẻ mặt ngưng trọng của hắn thì dường như không phải vậy.

“Vừa rồi ngươi đụng một cái, cứ như thế.” Tề Thần vẫn cúi đầu nhìn nơi đang biến hóa của mình.

Đường An Phù nghe xong thì cảm thấy không đúng, lập tức dựng lông giải thích:

“Ta, ta, không phải ta đụng! Vừa rồi, vừa rồi ta ở dưới nước, hai tay đều… như vậy…” Đường An Phù đưa hai tay ra sau lưng, khoa chân múa tay ở trước mặt Tề Thần rồi nói tiếp:

“Hai tay của ta đều để ở sau lưng, sao có thể đụng ngươi được chứ. Ngươi đừng ăn nói bậy bạ.”

Nhưng Tề Thần rất nghiêm túc, trả lời:

“Mặt ngươi, đụng trúng ta.”

“Ngươi, ngươi nói bừa! Ta, ta không đụng trúng!” Đường An Phủ khẩn trương đến mức bắt đầu lớn giọng.

“Ngươi đụng trúng!” Tề Thần nghiêm túc tố cáo.

“Không có…!”

“Có.”

“...”

Đường An Phù thua trận, nếu không thì phải làm sao, hai người cứ tranh luận “Có” “Không” không ngừng nghỉ hay sao?

Nàng ngượng ngùng bò ra khỏi suối nước nóng, toàn thân đều ướt sũng, một cơn gió đêm thổi tới khiến cho nàng run lập cập.

“Ngươi đi đâu?” Nửa thân trên của Tề Thần phơi bày ra ngoài, hắn đứng trong suối nước nóng hỏi nàng.

Dĩ nhiên Đường An Phù biết bây giờ mình chật vật như thế nào, nhưng nàng cũng không đoái hoài đến, nàng vừa vắt y phục ướt đẫm vừa tức giận trả lời:

“Quay về.”

“Ngươi định như thế quay về sao?” Tề Thần hỏi.

Đường An Phủ bị hắn hỏi, nghĩ đến y phục dạ hành của mình vẫn còn giấu ở trên ngọn cây chỗ trại lưu dân, muốn quay trở về thì phải qua trại lưu dân một chuyến.

“Ta sẽ để cho người cầm y phục ngươi đến đây, ngươi qua phía sau tấm bình phong kia đợi đi.” Tề Thần nói.

Đường An Phù nhìn chỗ bình phong mà hắn chỉ, một lúc lâu mới đưa ra quyết định, nàng đi đến chỗ bình phong.

Dù sao nàng cũng không muốn mang y phục của Tây Vực ướt đẫm mỏng như cánh ve này đi lung tung ở trong đô thành không được giới nghiêm này.

“Dù sao cũng đều là y phục, cho ta một bộ dạ hành được không?” Đường An Phù ở sau tấm bình phong để lộ ra cái đầu, hợp tình hợp lý đưa ra một yêu cầu.

Dù sao y phục dạ hành cũng đều giống nhau, nàng không cần phải quay về trại lưu dân lấy nữa.

Tề Thần đã ra khỏi suối nước nóng, hắn đang lau những giọt nước còn sót lại và mang y phục vào.

Sau khi nghe được lời của Đường An Phù, hắn gật đầu lên tiếng trả lời: “Ừ.”

Tề Thần đi đến chỗ hàng rào rồi dừng bước, quay đầu nhìn về phía bình phong, hắn hỏi:

“Là ngươi để cho tên kia làm nổ thôn trang Lăng Tiêu của ta đúng không.”

Đường An Phù sửng sốt một lát, sau một lúc lâu mới phản ứng lại trước lời nói của Tề Thần, “Thôn trang Lăng Tiêu’ chính là Quỷ Trang.

Một cảm giác lúng túng khi bị chủ nhân nơi này bắt được tràn ra toàn thân, Đường An Phù ho khan một tiếng:

“Cái đó… Ta có thể đền cho ngươi.”

Càng nói càng chết, đường đường người ta là An Nam vương, dậm chân một cái là toàn bộ Kinh Thành đều hoảng sợ, người ta còn quan tâm đến số bạc ít ỏi kia của nàng hay sao?

Ai ngờ Tề Thần lại nghiêm túc gật đầu: “Được.”

Đường An Phù: “...”

Được cái gì mà được? Thật sự muốn nàng đền sao?

Đường An Phù nhìn xung quanh một vòng, thầm nghĩ ngươi có nhiều chỗ riêng như thế, nàng chỉ tùy tiện xông vào một nơi đã có thể gặp hắn, vậy mà hắn còn để ý một cái thôn trang?

Chẳng qua người ta có tiền là chuyện của người ta, đúng là nàng đã dẫn Dương Thao làm nổ Quỷ Trang, muốn mượn thế lực của Tề Thần để trả thù Dương Thao, hôm nay Dương Thao bị bắt, Đường An Phù đền cho Tề Thần một cái thôn trang cũng là hợp lý.

Hừ, sau này nhịn ăn nhịn uống, đền thì đền thôi!

Sau khi nói xong thì theo đường cũ quay về, đi ra khỏi rừng trúc, nàng chỉ thấy một bóng người đứng dưới ánh trăng đang quay lưng về phía mình, Đường An Phù phòng bị lui về sau một bước, người nọ xoay người lại, mang mặt nạ cho nên nàng không thể thấy khuôn mặt hắn ta.

Đường An Phù mơ hồ biết được người này là người xuất hiện ở trong Quỷ Trang ngày hôm đó, thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở sau lưng nàng, dùng kiếm kề lên cổ họng nàng.

“Vương gia đã sai bảo ta xử lý sạch sẽ đám người mai phục ở bên ngoài. Ngươi có thể đi rồi.” Phong Ảnh nói.

Đường An Phù rất bất ngờ, ai có thể nghĩ đến, An Nam vương giết người thành tính ở trong tin đồn thế gian lại là một người biết quan tâm như thế.

Đường An Phù đang muốn quay người thì dừng lại, khó hiểu muốn hỏi Phong Ảnh một câu:

“Vương gia các ngươi biết quan tâm như thế, có phải bên cạnh có rất nhiều nữ nhân hay không?”

Phong Ảnh ngẩn người, sau đó hắn lắc đầu.

“Ngươi muốn nói là ‘Không biết’ hay là muốn nói ‘Không phải’?” Đường An Phù hỏi.

Phong Ảnh không trả lời nàng.

Đường An Phù ngượng ngùng cười, cũng biết vấn đề mà mình hỏi có chút quá phận.

Sau đó nàng chắp tay với Phong Ảnh: “Đa ta cứu giúp, sau này gặp lại.”

Nói xong, Đường An Phù đi về phía trước tiền viện, nếu như đám người đó đã dị dọn sạch sẽ thì nàng cũng không cần thiết phải đi từ cửa sau nữa.

Sau khi rời khỏi nhà riêng, quả thật những tên phiên bang đuổi theo nàng lúc trước đã bị dọn sạch sẽ, Đường An Phù quay đầu nhìn hai cái đèn lồng được treo ở cửa khu nhà riêng, trong đầu hiện qua hình ảnh kiều diễm ở suối nước nóng, sau đó… thì thành công dọa bản thân mình.

Gõ vào đầu mình hai cái, gõ tất cả những suy nghĩ nguy hiểm kia ra khỏi đầu, nàng nương theo ánh trăng chạy về Nguyên gia.

**

Điện Quân Dương.

Tề Thần ngồi đánh cờ với Đức Minh đế ở đối diện.

Sau khi thôn trang Lăng Tiêu bị Dương Thao cho nổ không ra hồn thì Đức Minh đế đã nhân cơ hội mời Tề Thần về cung ở, nhưng đáp lại ông chỉ là một tiếng từ chối.

Vốn dĩ cho rằng hắn phải biến mất một khoảng thời gian rất lâu nhưng không ngờ hôm nay, tên tiểu tử này lại đứng chờ ở ngoài điện Quân Dương.

Mặc dù tấu chương chất cao như núi, mặc dù nội các vẫn còn có hội nghị nhưng Đức Minh đế cảm thấy đệ đệ mình rất hiếm khi vào cung nên đánh xong ván cờ chưa phân thắng bại khi ở thôn trang Lăng Tiêu kia đánh xong.

Sau mấy lần hạ cờ, Đức Minh đế nhìn giang sơn thật tốt ở trước mặt, tâm tình chưa từng thoải mái, ông cầm lấy ly trà uống một ngụm, người ở đối diện vẫn chưa hạ cờ xuống.

Đức Minh đế cảm thấy kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn về phía Tề Thần, chỉ thấy tay hắn đang cầm con cờ, ánh mắt không biết rơi vào chỗ nào, từ khi bắt đầu ngồi xuống đánh cờ thì lòng hắn đã không bình tĩnh, Đức Minh đế nhẹ nhàng gõ hai tiếng lên bàn cờ:

“Nghĩ gì thế? Đến lượt đệ rồi.”

Tề Thần hoàn hồn, cúi đầu nhìn bàn cờ, nhìn nơi mà mình chuẩn bị hạ cờ, nhưng sắp hạ cờ thì lại thu hồi, nói:

“Ta muốn thành thân.”

Đức Minh đế gật đầu liên tục: “Được được được. Cho dù là thế thì cũng phải hạ cờ… Đệ nói cái gì?”

Đức Minh đế nhìn Tề Thần với ánh mắt kinh ngạc, để con cờ trong tay vào trong hộp, hắn nghiêm túc lặp lại lời mình một lần nữa:

“Ta muốn thành thân.”

Đức Minh đế sửng sốt tầm năm sáu hơi thở, sau đó ông mới phản ứng lại được, vội vàng đem con cờ trong tay đặt vào hộp, hỏi:

“Đệ nói thật sao?”

Tề Thần nghiêm túc gật đầu: “Ừ.”

“Được!” Đức Minh đế vui mừng đồng ý.

“Trẫm, trẫm sẽ gọi Hoàng hậu đem tất cả tranh vẽ của các cô nương đến tuổi cập kê rồi đưa đến cho đệ, đệ thích cô nương như thế nào? Cao thấp, mập gầy, đánh cờ chơi đàn hay vẽ tranh làm thơ…”

“Không cần phiền phức như thế, ta đã có đối tượng.” Tề Thần cắt đứt những đề cử mà Đức Minh đế nói giống như đã thuộc lòng từ lâu.

Đức Minh đế rất vui vẻ cũng yên tâm, con heo mà mình nuôi đã lâu cuối cùng cũng không uổng phí.

“Cô nương nhà ai?” Đức Minh đế hỏi.

“Nữ nhi Thừa Ân bá, tên là… Đường An Phù.” Tề Thần nói thẳng.

Đức Minh đế suy nghĩ một lát: “Thừa Ân bá, Đường Ích?”

“Ừ.”

“Nữ nhi Đường Ích…” Dường như Đức Minh đế biết được chút gì đó: “Nhất định dung mạo sẽ không tệ đúng không?”

“Ừ.”

Đức Minh đế không dám tin tưởng lắm: “Đệ thích nàng ấy?”

“Ừ.”

“Từ trước đến nay trẫm đã cho đệ xem qua bao nhiêu mỹ nhân tuyệt đỉnh mà đệ đều coi thường, đã thế còn né tránh như tránh bò cạp, tại sao đệ lại thích mỹ nhân Đường gia này chứ?” Đức Minh đế hỏi.

Tề Thần rũ mắt suy tính một lát, sau đó hắn cho ông một câu trả lời:

“Nàng… đến cám dỗ ta.”

Trước mắt Đức Minh đế sáng lên: “Nàng cám dỗ đệ sao? Tới đây tới đây, đệ nói với trẫm một lát, cám dỗ thế nào?”

“Nàng…” Tề Thần muốn mở miệng theo bản năng, nhưng lời đến khóe miệng thì ngừng lại, hắn nói với Đức Minh đế đang nhìn mình với gương mặt đầy tò mò: “Cầu bệ hạ gả cho.”

Đức Minh đế cảm thấy bản thân sắp nghe được câu trả lời, ai ngờ tên tiểu tử này lại rút về. Ông không khỏi hừ một tiếng, sau khi cân nhắc thì đáp:

“Cũng được. Đường Ích, ngoại trừ không thể thăng tiến nhưng nhân phẩm cũng không tệ lắm. Một nhà cũng gọn gàng đẹp đẽ. Chẳng qua mấu chốt là đệ thích. Cho nên đệ muốn thành thân lúc nào? Ngày mai trẫm sẽ cho Khâm Thiên giám và Lễ bộ đến xem ngày.” Đức Minh đế sảng khoái nhận lời, hơn nữa ông cũng đem chuyện thành thân của hắn đặt vào hàng ngũ những công việc khẩn cấp nhất.

Đức Minh đế cảm thấy bản thân đã quá nhanh, không ngờ Tề Thần lại còn nhanh hơn ông.

“Không cần chọn, ta thấy tháng sau rất tốt.” Tề Thần nói.

Ngụm trà trong miệng Đức Minh đế thiếu chút nữa đã phun ra ngoài:

“Tháng sau? Có vội vàng quá hay không?”

Tề Thần vẫn lắc đầu: “Không vội. Bọn họ còn có một tháng để chuẩn bị.”

Đức Minh đế bật cười:

“Một tháng thì làm sao có thể chuẩn bị kịp thời. Nếu như không thể thì lại thêm mấy tháng nữa đi.”

Tề Thần lại hết sức cương quyết:

“Đường gia không chuẩn bị kịp thì bệ hạ phái thêm ít cung nhân đến giúp đỡ, ngày đêm làm gấp rút thì có thể kịp.”

Đức Minh đế nói: “Cung nhân sao? Trong cung cũng cần chuẩn bị. Với thân phận của đệ, hôn lễ cũng không thể tùy tiện làm qua loa được.”

Tề Thần nói: “Trước đây bệ hạ đã cho Lễ bộ chuẩn bị hôn sự cho ta, cũng đã chuẩn bị rồi, còn chuẩn bị thêm gì nữa? Cứ lấy ra dùng là được.”

Đức Minh đế rất bất lực trước sự vội vàng của đệ đệ mình, nhưng tưởng tượng đến quả thật tên tiểu tử này đã trễ nải mấy năm, hơn hai mươi tuổi mà bên cạnh không có một nữ nhân nào, đừng nói là nhà đế vương, ngay cả người trong nhà bình thường cũng không có khả năng, hắn vừa muốn thành thân, vậy thì cứ làm đi.

“Được rồi.” Sau khi đáp ứng yêu cầu của Tề Thần, Đức Minh đế hỏi hắn:

“Ta hỏi một câu nữa, đệ và Đường tiểu thư ở chung với nhau từ khi nào? Tại sao ngay cả một tiếng gió cũng không có cơ chứ.”

Chuyện mà Tề Thần suy nghĩ cả đêm cuối cùng cũng lắng xuống, lúc này hắn mới có tâm tư hạ cờ, ngăn lại cơn sóng để lật ngược thế cờ:

“Không ở chung một chỗ. Mới gặp được ba lần.”

Đức Minh đế sững sờ:

“Ba lần? Vậy… Đường gia có biết chuyện đệ vừa ý nữ nhi bọn họ không?”

Lúc này đến lượt Tề Thần gõ bàn cờ, nhắc nhở Đức Minh đế đánh cờ, chẳng qua khi Đức Minh đế nghe được câu trả lời của Tề Thần thì đến lượt ông cảm thấy trong lòng mình không được bình tĩnh.

Vẻ mặt Tề Thần vẫn bình thường: “Không biết.”

Đức Minh đế: “...” Quả nhiên!

“Tại sao đệ lại thích nàng?” Chỉ gặp được ba lần.

Cái vấn đề này cũng khiến cho Tề Thần phải nhíu mày một lúc lâu, sau đó hắn dửng dưng trả lời:

“Ta, thấy sắc nên nổi lòng tham.”

Đức Minh đế: Thần đặc biệt thấy sắc nên mới nảy lòng tham!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play