Hôn sự của Bùi Cảnh và Đường Bích Như đã được quyết định, nhị lão gia đến Đại Hưng mời hai lần nhưng nhị phu nhân vẫn không chịu quay về chuẩn bị hôn lễ cho Đường Bích Như, vì thế lão phu nhân thử thăm dò muốn mời Tạ thị thay mặt chuẩn bị, Tạ thị cũng không ngốc, sao có thể nhúng chân vào vũng nước đục này được chú, chỉ nói năm trước nữ nhi của mình được gả đi đều do các phòng phân chia, lần này cũng theo như lệ cũ, bà không tiện nhúng tay cho nên từ chối.

Lão phu nhân cũng không có cách nào, không thể làm gì khác ngoài việc đem toàn bộ mọi chuyện giao trên người Tiên di nương - mẫu thân của Đường Bích Như, nhưng bà ta lại không yên tâm để một thiếp thân chuẩn bị, cho nên phái hai ma ma đắc lực ở bên người cùng giúp đỡ.

Ma ma có ý tưởng của ma ma, Tiên di nương lại có cách làm riêng của bản thân, nghe nói gần đây nhị phòng rất náo nhiệt.

Đường Ích và Tạ thị lại cùng chung suy nghĩ cho nên trên căn bản đều đi đường vòng, rất sợ xuất hiện ở nhị phòng sẽ mang đến nhiều phiền phức.

Tạm thời không nói đến hôn sự của Đường Bích Như và Bùi Cảnh, gần đây Đường An Phù cũng nghe được tin tức tốt.

Đường Ích quay về nói:

“Giám chính Lý Mậu Khai sơn thự đang bị bắt, các ngươi có biết là ai không? Lão tứ phủ Vinh An quận vương, nữ tế(*) phủ Lương Quốc công, các ngươi đều biết phru Lương Quốc công đúng không. Cái người lấm la lấm lét đi bên cạnh Thái tử trước kia chính là thế tử Dương Thao phủ Lương Quốc công.”

*Con rể/chồng của con gái.

“Bây giờ cũng không biết tin tức này có chính xác hay không, ta nghe nói, không chỉ có Lý Mậu mà ngay cả Dương thế tử cũng bị bắt. Gần đây người nha bọn họ đều chạy khắp nơi tìm người nhờ vào quan hệ, muốn cứu hai người đó ra ngoài, nhìn giống như là đã đắc tội với nhân vật lớn.”

Tạ thị nói:

“Với thân phận của hai người bọn họ mà cũng vào thiên lao, phía bên Hoàng hậu lại không lên tiếng, ngài cảm thấy bọn họ đã đắc tội với người nào?”

Đường Ích sửng sốt một lát, bừng tỉnh hiểu ra: “Vẫn là phu nhân anh minh.”

“Đi.”

Phu thê bọn họ ăn ý mười phần, nhìn nhau cười một tiếng.

“Đắc tội với người nào? Tại sao con nghe mà không hiểu chút nào? Phụ thân mẫu thân, hai người đừng nói sảng.” Thường ngày Đường An Kiệt nghe không hiểu, cũng không đi hỏi, nhưng phụ mẫu hắn lại không hề giải thích cho hắn.

Sau khi Đường An Phù nghe tin tức này thì có chút bực bội, Dương Thao cho nổ Quỷ Trang của Tề Thần, cứ coi như là theo dự tính của nàng, lúc ấy nàng chỉ nghĩ muốn làm cho Dương Thao đắc tội với Tề Thần khiến cho cuộc sống sau này của hắn khó khăn hơn một chút, lại không ngờ sẽ dính líu lớn như vậy, sự việc nghiêm trọng thế này, nghiêm trọng đến mức khiến cho nữ tế của hắn cũng bị nhốt vào thiên lao.

Xem ra những tin đồn nói về chuyện bệ hạ cưng chiều tín nhiệm An Nam vương mà Đường An Phù nghe được những năm qua đúng là không uổng.

**

Ban đêm.

Đường An Phù thừa dịp Nguyên Nhụy Nương ngủ lặng lẽ ra khỏi Nguyên gia, nàng mang bộ bộ y phục dạ hành, từ thành Đông mò đến gần trại lưu dân phía tường thành ở thành Bắc.

Nơi này là nơi mà thành Đại Tề dùng để sắp xếp cho những người đặc biệt của phiên bang hoặc là lưu dân, người phiên bang hoạt động ở Đại Tề cũng có chút hạn chế, nếu sau lưng không có người chống đỡ thì ngay cả một mẫu đất ở trại lưu dân cũng không có chứ đừng nói là mở một tiệm hương ở trong Kinh Thành.

Bây giờ Dương Thao đã bị bắt, thế lực sau lưng tiệm hương của ngươi phiên bang kia nhất định sẽ rối loạn.

Đường An Phù cảm thấy nếu như muốn giải quyết chuyện phường hương của Nguyên gia một cách sạch sẽ thì phải ra tay từ đám người phiên bang này.

Mặc dù bọn họ bị Dương Thao xúi giục nhưng dám giết người ở ngoài thành Đại Tề, có lẽ bọn họ cũng có chút thế lực, chẳng qua là mượn tay Dương Thao, khuấy động mưa gió ở thành Đại Tề.

Qua mấy ngày nữa sẽ điều tra, Đường An Phù biết thủ lĩnh đám người phiên bang kia tên là A Kỳ, trong tay cũng có ít nhất bảy tám mạng người, cái này cũng chưa tính để cho thủ hạ hắn đi làm.

Mục đích của người này, dường như không chỉ dừng lại mức kiếm tiền ở thành đô Đại Tề mà muốn tạo thế lực, còn chuyện muốn tạo thế lực để làm gì thì cũng không thể biết được.

Đường An Phù nghĩ đến chuyện muốn thăm dò giữa trại lưu dân, xem có lộ ra chút tin tức thực tế nào hay không.

Đến trại lưu dân, Đường An Phù nhập gia tùy tục ngay lập tức, mang y phục của người Tây Vực, vải vóc cũng ít đi một chút nhưng có cái khăn che mặt nên có thể che đi khuôn mặt nàng.

Đường An Phù đi một vòng trong trại lưu dân, khắp nơi đều nhìn thấy đám người phong tình uống rượu trêu đùa, đi đến một doanh trại lớn lớn, chính diện có người trông chừng nên Đường An Phù đành đi vòng qua phía sau.

Dường như trong tai nàng nghe thấy một tiếng hét rất thảm, Đường An Phù dừng bước lại, men theo âm thanh la hét kia tìm kiếm bên cạnh lều nỉ, tiến tới phía sau lều nỉ rồi chọc một lỗ nhỏ nhìn vào trong, đúng lúc nhìn thấy một người ngã trong vũng máu, mà đứng bên cạnh hắn chính là một hán tử ngôi ngô, trong tay hắn ta còn cấm một cây đao dính máu đầm đìa.

Bỗng nhiên hán tử khôi ngô kia giống như phát hiện được điều gì đó, hắn quay đầu chính xác về phía Đường An Phù, Đường An Phù thầm nghĩ không

ổn nên không dám trì hoãn mà xoay người chạy đi.

Nàng cố ý lượn quanh nhiều nơi, chẳng qua trong chốc lát, hán tử khôi ngô kia mang theo đám người phiên bang tay cầm đao đuổi ra ngoài, Đường An Phù thật vất vả lắm mới chạy ra khỏi trại lưu dân.

Đại Tề không thiết lập giới nghiêm, mặc dù lúc này đã là ban đêm nhưng phố lớn hẻm nhỏ đều rất náo nhiệt, Đường An Phù cố ý thay đổi phương hướng, định bỏ lại đám người theo dõi ở sau lưng nàng, thế nhưng vẫn có người phát giác được sự tồn tại của nàng cho nên không dễ dàng bị bỏ rơi như thế.

Dưới tình thế cấp bách, Đường An Phù không biết phải làm sao đành lộn một vòng vào một khu nhà riêng, ở dưới chân tường một lát, chắc chắn không có đội tuần tra các loại, đoán rằng đám người kia cũng đã rời đi cho nên nàng muốn nhảy ra, nhưng lúc này nàng lại nghe một trận xì xào xôn xao từ đám người phiên bang truyền đến chân tường.

Đường An Phù ở trong biên ải mấy năm, loáng thoáng cũng nghe hiểu được một ít, bọn họ đã phát hiện được Đường An Phù nhảy vào trong này cho nên đang thương lượng có muốn tiến vào bắt nàng hay không, nhưng bọn họ lại bị một người khác chặn lại, nói mấy câu rằng dù sao nơi này cũng là thành đô Đại Tề, cuối cùng quyết định đứng ở gần đó đợi nàng đi ra.

Trong tình cảnh này, đương nhiên Đường An Phù không thể đi ra được.

Nàng muốn tìm cửa sau của chỗ này, nếu cửa sau không có người canh chừng thì nàng có thể nhảy ra ngoài.

Khu nhà riêng này vô cùng yên tĩnh, mặc dù rất lớn nhưng cũng rất trống, Đường An Phù đi vòng tiền viện một lúc cũng không nhìn thấy ai, nếu không phải dưới mái hiên có treo đèn lồng thì Đường An Phù sẽ nghĩ rằng mình đã đi nhầm vào một đại trạch bỏ hoang.

Đi qua cửa thùy hoa ở tiền viện, Đường An Phù lại vòng quanh ở sau viện, bất đồng chính là tiền viện nơi này rất bình thường, hậu viện lại có chút kỳ lạ, bởi vì không có mấy gian phòng, đều là lâm viên sơn thủy.

Đường An Phù nhìn thấy một khu rừng trúc, cảm thấy những thứ xung quanh cũng không khác lạ cho nên muốn xuyên qua rừng trúc nhìn một lát, không ngờ vừa mới nhấc chân lên thì nghe thấy một cơn gió từ sau lưng xẹt qua, Đường An Phù nhanh chóng né tránh, tay không bắt lấy ám khí từ sau lưng — lá cây.

Không dám ở đây lâu, phải nhanh chóng rời đi mới được. Đường An Phù nhìn về phía tối kia — phương hướng mà ám khí này bay đến phía nàng, hẳn là người nọ muốn để nàng đi, cũng không muốn giết nàng cho nên mới dùng lá cây làm ám khí.

Đằng sau những cành cây già nua cao chót vót, một ám vệ giống như quỷ ngồi một mình ở đó, đầu ngón tay Phong Ảnh cầm một lá cây, nhìn thấy nữ nhân trước mặt xoay người rồi thu vào, lại nhìn nữ nhân kia ném lá cây đi rồi nhanh chóng tiến vào rừng trúc.

Đường An Phù một đường đi về phía trước, cuối cùng đi tận sâu vào bên trong, cũng giống như suy đoán của nàng, phia sau rừng trúc không phải là hậu viện mà là một khe suối nước nóng, phía sau suối nước nóng là hàng rào bằng tre đầy kỳ hoa dị thảo.

Xuyên qua lớp sương mù, dường như nàng nhìn thấy một bóng lưng ngồi trong suối nước nóng, hắn tựa vào vách đá suối nước nóng, lộ ra đường cong bắp thịt hết sức xuất chúng, trên lưng có mấy vết sẹo, không biết vì sao lại lưu lại.

Đường An Phù nhìn đến xuất thần, bất tri bất giác tiến đến gần suối nước nóng, rõ ràng người trong suối nước nóng không động đậy nhưng Đường An Phù lại cảm giác có một cỗ khí tức không thể thoát được kéo nàng về phía trước, trực tiếp bị đặt vào trong suối nước nóng. ( app TYT - tytnovel )

Đường An Phù vùng vẫy ở trong suối nước nóng một lúc lâu mới đứng lên, khăn che trên mặt bị rơi xuống nước, mặc dù nàng ướt như chuột lột nhưng vẫn tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, ai ngờ vừa mới định thần lại thì Đường An Phù lập tức ngây ngẩn.

Tề Thần!

Tại sao… lại là hắn!

Mà Tề Thần ngồi ở trong suối nước nóng cũng ngây ngẩn, lúc trước cảm giác có người ở sau lưng đang tiến lại gần, hắn còn cho là thích khách nhưng không nghĩ đến người đó là nàng.

Nàng từ trong nước đi ra, nước dính trên người, vốn dĩ y phục Tây Vực đã ít, giờ nàng bị dính nước nên toàn bộ đều dính trên cơ thể của nàng, vóc người lả lướt như ẩn như hiện, đẹp không thể tả được, dung nhan tuyệt đẹp ở trong nước càng tăng thêm vẻ diễm lệ.

Tề Thần chỉ cảm thấy ở một nơi nào đó trên cơ thể mình có chút khác thường, dường như không thể nói rõ được cảm tình đang dần thức tỉnh.

Hai người mắt nhìn nhau, cũng không ai biết được tiếp theo nên nói cái gì hay nên làm điều gì.

Bỗng nhiên có một giọng nói già nua truyền từ hàng rào bằng tre đến:

“Vương gia, hình như lão nô nghe thấy âm thanh gì đó, ngài không sao chứ?”

Đường An Phù sợ hết hồn, nàng để người chìm trong nước theo bản năng.

Âm thanh ngoài hàng rào lại tiếp tục hỏi:

“Vương gia, ngài không sao chứ?”

Đường An Phù ra hiệu cho Tề Thần một cái, để cho hắn nhanh chóng trả lời, nhưng Tề Thần lại giống như khúc gỗ, ánh mắt nóng bỏng vẫn nhìn chằm chằm đường cong của Đường An Phù ở trong mặt nước.

Lúc này Đường An Phù mới nhận ra ánh mắt của hắn, nàng không nhịn được vỗ vào mặt nước, hạ thấp giọng nói một câu:

“Đừng nhìn.”

Ai ngờ nàng vừa mới lên tiếng thì âm thanh bên ngoài hàng rào lại vang lên thêm lần nữa:

“Vương gia, ngài đang nói chuyện với lão nô sao? Lão nô… lấy cho ngài một ít nước hoa mật ướp lạnh, lão nô sẽ mang vào.”

Một câu “Mang vào” kia đã dọa sợ Đường An Phù, nàng khẩn trương nhìn xung quanh nhưng lại không tìm được nơi nào để ẩn nấp, tiếng bước chân ngoài hàng rào càng ngày càng đến gần, Đường An Phù gấp gáp giống như con kiến đang ở trong chảo nóng.

Dáng vẻ y phục không đủ che thân này của nàng khiến cho người ta luân phiên nhìn thật đúng là không thể sống.

Đầu óc Đường An Phù đang rất gấp gáp, bỗng nhiên một cánh tay vòng qua sau cổ nàng, hắn kéo cả người nàng đi về phía hắn, sau đó đè đỉnh đầu Đường An Phù xuống dưới nước để trốn.

Bỗng nhiên Đường An Phù bị một sức lực mạnh mẽ đè xuống mặt nước, vừa định giãy dụa mới phản ứng lại được, quả thật trong tình cảnh này, chỗ ẩn nupos tốt nhất chính là dưới nước, chẳng qua vị Vương gia này, ngươi có thể đừng nắm chặt như thế hay không, khuôn mặt của Đường An Phù sắp dính lên người hắn mất rồi…

Thật may người này ngâm suối nước nóng còn biết tiết chế, nếu như không mang thì nàng thật sự không dám nhìn thẳng.

Một vị lão nhân đi qua hàng rào bằng tre, đi đến chỗ suối nước nóng, thấy Tề Thần đang ngồi trong suối nước nóng, lão nhân kia mới buồn bực trong lòng lẩm bẩm mấy câu, rõ ràng vừa rồi ông ta nghe thấy giọng nữ, còn lo lắng là có thích khách.

Chẳng qua suy nghĩ một chút cũng đúng, thích khách nào lại đến gần Vương gia nhà ông ta được chứ, trong bụng cũng ổn định lại, đem nước hoa mật ướp lạnh để qua một bên, lão nhân kia hỏi Tề Thần:

“Vương gia, ngài có cần lão nô chà lưng cho ngài không?”

Tề Thần lắc đầu lạnh nhạt nói: “Không cần.”

“Vâng, vậy lão nô đi ra ngoài, nếu như ngài có phân phó gì thì cứ gọi một tiếng là được.”

“Ừ. Đi xa một chút.”

“Vâng.”

Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi, lão nhân kia rời đi.

Đường An Phù ở dưới nước nghe được cuộc đối thoại, nàng sắp không nhịn thở được nữa, bàn tay đè trên đỉnh đầu nàng cũng chưa thả ra, thậm chí còn mơ hồ tăng thêm chút sức lực…

Người này làm sao thế?

Đường An Phù tránh thoát, cuối cùng từ dưới nước ngoi lên, nàng không ngừng thở dốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play