Sáng sớm, người một nhà cùng ngồi ăn cơm với nhau, Đường Ích bưng chén cháo lên rồi lại buông xuống, thờ dài một tiếng, Tạ thị hỏi ông bị làm sao.
“Ôi, còn không phải là chuyện của nhị phòng hay sao. Dù ta nói thế nào thì lão nhị cũng không muốn cho ta đi.” Đường Ích nói: “Mấy con ngựa mà ta nuôi ở chuồng ngựa chuẩn bị sinh, hôm nay ta còn muốn để đó xem thử.”
Đường An Phù giương mắt nhìn phụ thân mình một cái, cho nên cuối cùng không phải ngài khổ não vì chuyện của nhị phòng mà là vì không thể đi xem ngựa đẻ sao?
“Hắn không cho ngài đi chính là một quyết định đúng đắn, muốn bảo vệ Như nhi. Muốn để cho ngài đi thuyết phục nhị phu nhân giúp mình.” Tạ thị vạch trần.
Đường Ích cắn bánh cuốn hấp, sau khi nhai xong thì nói:
“Ta biết! Cho nên không muốn đi. Hắn đúng thật là, đều là nữ nhi của hắn, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng là thịt, Như nhi lại có tâm tư xấu xa với tỷ muội của mình như thế, hiện giờ nhận trừng phạt là xứng đáng! Chỉ như thế thì lão nhị mới có thể nhân nhượng!”
“Nhưng hắn lại không biết lý lẽ, muốn để ta đến nói với nhị phu nhân, ta không thể ném hắn đi, cho dù có đi thì ta cũng sẽ không nói giúp hắn một câu nào.”
Đường Ích càng nói càng tức giận, Tạ thị không nhịn được bật cười:
“Ngài không muốn đi thì còn ai có thể cầm đao ép buộc ngài đi được chứ?”
Đường Ích nhìn Tạ thị cười, đưa tay cầm lấy tay Tạ thị: “Cho dù có người cầm đao ép ta thì phu nhân cũng sẽ đến cứu ta.”
“Ha, ăn cơm đi.”
Tạ thị giận dỗi trừng mắt một cái, đôi phu thê nồng tình đậm ý. ánh mắt như có như không để lộ vẻ ngọt ngào.
Hai huynh muội nhìn nhau một lát, quả quyết thức thời, cúi đầu ăn cháo, không quấy rầy đôi phu thê đang bày tỏ tình cảm ở trên bàn ăn.
Gần đây ở nhị phòng cũng chỉ có chuyện Đường Bích Như hãm hại Đường Bích Văn mà thôi.
Hôm đó, sau khi nhị phu nhân mang Đào Hồng từ chủ viện về nhị phòng, sau khi tra hỏi một lúc, cuối cùng nhận được tên người đầu sỏ đi hại người chính là Đường Bích Như.
Nhị phu nhân không kiềm chế được cơn giận, muốn đánh chết Đường Bích Như ngay tại chỗ.
Tiên di nương và Tạ Hằng cũng lao ra ngăn cản, dùng hết sức lực bảo vệ cho Đường Bích Như, nhị phu nhân cũng không còn cách nào khác, cũng không thể đánh chết cả nhà bọn họ, vì vậy bà ta nhốt Đường Bích Như vào phòng chưa củi.
Đến tối nhị lão gia mới quay về, Tiên di nương khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc, nhị lão gia đau lòng tột cùng, có lòng muốn đem Đường Bích Như từ phòng chứa củi ra ngoài, nhưng nhị phu nhân lại đang bực bội, nếu như cưỡng ép bắt thả người, nhất định là muốn lật trời.
Nhị lão gia vô cùng nhức đầu.
Xưa nay nhị lão gia luôn nghe theo nhị phu nhân, dù sao cũng là nhị phòng, tam phòng lớn nhỏ đều dựa vào nhị phu nhân cho nên không thể tùy tiện đắc tội được. Nhị lão gia không còn cách nào khác, không thể làm gì khác ngoài việc đến tìm viện trợ ở bên ngoài.
Thật ra thì chuyện hậu trạch này, Tạ thị ra mặt cũng rất thích hợp, nhưng nhị lão gia vừa mới nhắc Tạ thị một câu, Tạ thị liền lấy một câu “Tin tưởng nhị phu nhân làm việc có chừng mực” đuổi nhị lão gia đi, nhị lão gia không còn cách nào đành phải tác động lên người Đường Ích.
“Nếu như ngài thật sự không muốn đi thì cứ tìm một lý do quay về là được. Chuyện này ta đứng về phía nhị phu nhân. Nữ nhi thiếu chút nữa đã bị người ta tính kế dồn vào chỗ chết, nếu như nàng ấy không phản ứng gì mới đúng là kỳ lạ.” Tạ thị nói.
Đường Ích gật đầu:
“Ta biết được ý của nàng. Ta cũng sẽ không nói giúp cho lão nhị.”
Tạ thị lại nhìn ông:
“Vậy tại sao ngài không dứt khoát nói với hắn?”
Đường Ích lắc đầu: “Thôi đi. Cũng không biết lão nhị nói thật hay giả, ta chỉ liếc mắt nhìn.”
“Cái gì mà thật hay giả?” Tạ thị hỏi.
Đường Ích nhìn ba người ngồi vòng quanh bàn cơm, tiến tới trước mặt nhỏ giọng nói:
“Ta lén nói với các ngươi, các ngươi đừng truyền ra bên ngoài.”
Đường An Kiệt cắn đậu gật đầu liên tục, sau khi người một nhà cùng tiến tới thì Đường Ích mới bắt đầu giải thích:
“Lão nhị nói với ta rằng không dẹp yên thì sao hầu phủ An Định có thể đến cửa cầu thân. Các ngươi biết muốn cầu thân ai không?”
Tạ thị nghi ngờ không hiểu, Đường An Kiệt lại lắc lắc đầu, Đường An Phù đoán nói:
“Đường Bích Như?”
Đường Ích nhận một kích, giơ ngón cái với Đường An Phù, ý nói rằng nàng đã đoán đúng:
“Chuyện này ngay cả nhị phu nhân cũng không biết, các ngươi cũng đừng nói ra ngoài.”
“Không thể nào.” Tạ thị không tin tưởng.
Mà khi Đường An Kiệt nghe đến An ĐỊnh Hầu phủ thì ngây ngốc hỏi: “Người nào trong An Định Hầu phủ muốn đến cầu thân?”
Đường Ích trợn mắt nhìn hắn một cái:
“Đương nhiên là thế tử Bùi Cảnh rồi. Nếu như những thứ tử khác thì tội gì lão nhị phải lấy chuyện này ra nói cho ta biết.”
Sau khi Đường An Kiệt lấy được câu trả lời thì quay sang nhìn Đường An Phù, bàn chân dưới bàn của hắn bị Đường An Phù hung dữ đạp một cái, thiếu chút nữa hồn lìa khỏi xác, sau đó mới thu hồi ánh mắt lại.
“Đây cũng là chuyện bất ngờ.” Tạ thị nói: “Nếu là thật, chỉ sợ nhị phu nhân đúng là không thể nhúc nhích như Như nhi mà thôi.”
“Cho nên ta mới muốn nhanh chóng đến xem có phải thật hay không.” Đường Ích nói.
Ông uống xong chén cháo cuối cùng thì đứng dậy muốn đi ra ngoài, chỉ thấy ma ma bên người Tạ thị đột nhiên chạy đến.
“Bao ma ma, ngươi chạy chậm một chút, ăn sáng hay chưa?” Đường Ích đang đi đến cửa phòng ăn thì gặp được Bao ma ma.
Bao ma ma thở hổn hển hai cái rồi trả lời: “Tạ bá gia. Lão nô có chuyện cần bẩm báo.”
Tạ thị cũng đi đến cửa hỏi:
“Bao ma ma, có chuyện gì thế?”
“Bên ngoài cửa phủ có người đến cầu thân. Nói là Như tiểu thư nhị phòng, thế tử gia hầu phủ An Định tự mình đến cửa, một đoàn người xếp hàng thật là dài, ngay cả sính lễ cũng đã mang đến trước cửa.”
Lời vừa được nói ra, tất cả mọi người ở trong phòng ăn đều kinh ngạc.
“Còn chưa trao đổi canh thiếp, hai nhà còn chưa gặp mặt, ngay cả một người làm mai mà hắn cũng không mời, tự mình làm sao?” Tạ thị ngạc nhiên hỏi.
Bao ma ma nói: “Cũng không phải là thế sao. Lúc trước lão nô nghe còn không tin nên đã cố ý đi đến cửa nhìn xem, quả thật là không có người làm mai, nhất định chuyện này không phải là giả. Có lẽ đời này Như tiểu thư sẽ trở thành phu nhân.”
Tạ thị và Đường Ích cùng sững sờ.
Bí mật vừa được nói ra khỏi miệng, còn chưa ra khỏi cửa phòng ăn mà toàn thiên hạ đều đã biết.
Đường An Phù cũng không ngờ sẽ nhanh như thế, không trách Đường Bích Như không sợ hãi một chút nào, xem ra bọn họ đã bàn bạc xong từ lâu. Chẳng qua là nhìn dáng dấp, hẳn là Bùi Cảnh vẫn chưa nói cho phu thê An Định Hầu biết, cứ như thế đường đột chạy đến đây.
Hắn ỷ vào việc Đường gia không dám không chấp nhận hắn, ỷ vào chuyện phu thê An Định Hầu cưng chiều hắn, cho nên để một người đến đây ra chiêu chém trước báo sau.
Bởi vì chỉ cần hắn tự mình ra mặt xin thành thân, cho dù phu thê An Định Hầu không đồng ý thì cũng phải đồng ý.
Người này, cho dù qua bao lâu thì vẫn tự cho rằng bản thân mình đúng.
Chỉ cần là chuyện mà hắn muốn làm, cho dù hậu quả ra sao, cho dù thành hay bại thì hắn cũng có thể gánh vác hậu quả xông thẳng về phía trước, hết lần này đến lần khác hắn luôn tự thuyết phục bản thân mình làm, sau khi thất bại thì để lại một đống cục diện rối rắm để cho người khác thu dọn hộ.
Hắn muốn thú Đường Bích Như là thê tử, cho dù muốn thì phu thê An Định Hầu cũng sẽ không đồng ý, bởi vì đời trước hắn cưới Đường An Phù cũng đã đề cập đến chuyện thành hôn với Đường Bích Như, chẳng qua đời trước tình cảm của hắn đối với Đường Bích Như không kiên quyết như đời này, cho nên khi Hầu phu nhân để hắn đổi thành thành thân với Đường An Phù, hắn giả vờ từ chối nhưng cũng đồng ý.
Nhưng sau khi thú Đường An Phù thì bị gò bó, phạm vào điều kiêng kỵ của Bùi Cảnh, khiến cho hắn cảm thấy ở nơi nào cũng bị áp chế, vì thế cuộc sống cũng không được hạnh phúc.
Dù Đường An Phù xông trận với hắn, hai tay cầm đao, nhiều lần cứu vãn kế hoạch thất bại của hắn, cứu hắn trong lúc nguy hiểm nhưng cũng không thể chống lại một câu nhạo báng ‘Bùi phu nhân giống như chủ soái hơn Bùi chủ soái’ của người ngoài, hắn không cam lòng, hắn ghi hận, hắn cảm thấy Đường An Phù cản trở hắn được người ngoài ngưỡng mộ, ngăn cản hắn nhận được sự sùng bái của mọi người.
Sự xuất hiện của Đường Bích Như, đối với hắn đơn giản chỉ là một sự ngạc nhiên mừng sợ.
Bởi vì hắn phát hiện ra, người thích hắn từ thuở thiếu thời giờ vẫn không quên được hắn, vẫn sùng bái kính sợ hắn như trước đây, Bùi Cảnh cần cảm giác thuận theo ý hắn như thế, hai người cùng ăn nhịp với nhau.
Đời trước hai người bọn họ hợp mưu tiêu diệt Đường An Phù, cho rằng cùng nhau tự do tự tại trải qua cuộc sống tốt đẹp, trong lúc nhất thời, Đường Bích Như bị Tề Thần giết chết, sau này Bùi Cảnh lại sống một cuộc sống tiếc nuối thêm lần nữa, cho nên điều này cũng có thể hiểu rằng, kiếp này của hắn muốn bù đắp hành động tiếc nuối của đời trước. ( app truyện T Y T )
Sớm cưới Đường Bích Như một chút, cũng là chuyện mà hắn mong đợi ở kiếp này.
Lúc này, ma ma trong viện lão phu nhân và nha hoàn trong viện nhị phu nhân đồng thời đến chủ viện, bọn họ đều mời phu thê Đường Ích đến nhị phòng canh giữ, các nàng cũng nói đến chuyện thế tử An Định Hầu đến cầu hôn lục tiểu thư.
Một trận chiến lớn như thế, hai người không muốn đi cũng không được.
Đổi y phục, Đường Ích lên đường trước hỏi Tạ thị:
“Lát nữa đến đó ta nên nói thế nào? Có đồng ý không?”
Tạ thị giúp ông chỉnh lại y phục, nói: “Người ta cũng không phải cầu hôn nữ nhi của ngài, ngài có lý do gì mà không đồng ý?”
“A.” Đường Ích suy nghĩ một chút, cũng phải.
Tạ thị lại dặn dò: “Lão phu nhân gọi chúng ta qua đó cũng không phải thật sự muốn chúng ta nghĩ kế, khả năng lớn là vì… khoe khoang thôi. Dù sao ngoại trừ nhị phòng bọn họ có một thứ nữ là thế tử phu nhân Hầu phủ, khuê nữ của đại phòng chúng ta, chẳng qua cũng chỉ gả cho một Đô úy ngũ phẩm.”
Nói tới trưởng nữ, Đường Ích có lời muốn nói:
“Đô úy ngũ phẩm thì làm sao? Tiểu tử Đồng Tu kia là một người trung thành biết điều, một công đôi việc, phụ mẫu của hắn cũng là người sáng suốt, nhà lại không có huynh đệ, không muội phu cô cô, chỉ có duy nhất một mình hắn, Tú nhi chúng ta là chủ mẫu, lúc này mới được hai năm mà ta nhìn nó mập mạp không ít, không thể so với nhị phòng được, những cô nương của tam phòng gả ra ngoài không phải suốt ngày quay về khóc sướt mướt đó sao?”
Tạ thị bị ông chọc cười:
“Vâng vâng vâng, đại cô gia là tốt nhất, Tú nhi chúng ta có phúc!”
“Đó là đương nhiên! Người mà ta chọn lựa kỹ càng cũng không thể sai được.”
“...”
Đôi phu thê vừa nói vừa dắt tay nhau đến nhị phòng,
Chuyện tiếp theo phát triển theo dự đoán của Đường An Phù.
Bùi Cảnh tự mình mang sính lễ đến cửa cầu hôn, phía bên Đường gia ngoại trừ nhị phu nhân ra thì những người khác đều chào đón hắn, dù sao bá phủ Thừa Ân và môn đệ Hầu phủ cũng không có chênh lệch gì lớn, cứ coi như trưởng nữ Thừa Ân bá gả cho Bùi Cảnh là với cao, đừng nói đến người ta chỉ muốn cầu hôn một thứ nữ, không phải cầu thiếp mà là cầu thê!
Loại với cao này, cho dù có tam thư lục lễ hay không thì cũng không quan trọng như thế.
Nhị phòng tam phòng vui mừng hớn hở, lão phu nhân tự mình đi đến phòng chứa củi dẫn Đường Bích Như ra ngoài.
Nhị phu nhân biết không chỉ Đường Bích Như hãm hại nữ nhi của mình mà còn ngấm ngầm ngăn chặn đường nhân duyên của nàng ấy thì tức giận không kiềm chế được, nhưng trước mặt, đại cuộc đã được định, lửa giận của bà ta cũng không có bất kỳ người nào ủng hộ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Bích Như giống như bồ tát được thỉnh về Bích Vân Uyển, tối hôm đó, nhị phu nhân tức giận dọn đồ quay về nhà mẫu thân ở Đại Hưng.
Mà Bùi Cảnh nháo một trận như thế, phái bên hầu phủ An Định cũng không thể làm được gì, chẳng lẽ vì chuyện này mà không nhận nhi tử mà mình đã nuôi từ nhỏ đến lớn này hay sao?
Bùi Cảnh tự chủ trương đi cầu thân, phu thê An Định Hầu cũng không lộ diện, ngay cả hôm bàn bạc ngày thành hôn cũng chỉ phái quản gia đến, ước định ngày thành hôn của hai người họ là ba tháng sau.