Đường An Phù và Nguyên Nhụy Nương được thủ hạ của Dương Thao mang về đầu hẻm, hai người xuống xe ngựa, thủ hạ Dương Thao không biết đã đi nơi nào.

Trong ngõ hẻm có rất nhiều quan sau, hẳn là thi thể của Tiền bá đã được phát hiện.

Nguyên Nhụy Nương muốn tiến lên nhưng bị Đường An Phù kéo lại:

“Bây giờ tỷ đi đến đó cũng không có ích gì. Chúng ta quay về tìm mẫu thân tỷ trước, để cho mẫu thân tỷ xử lý chuyện này.”

Nguyên Nhụy Nương biết A Phù muốn tốt cho nàng ấy, nàng ấy xuất hiện trước mặt quan sai cũng không thể thay đổi chuyện gì.

“Họ Dương ác ôn, tại sao ông trời lại không cho sét đánh chết hắn ta đi!” Nguyên Nhụy Nương tức giận nói.

Đường An Phù than nhẹ:

“Ác hữu ác báo, không phải không báo mà thời cơ chưa đến. Tỷ đừng vội, cuối cùng cũng sẽ có một ngày hắn phải trả giá cho cái chết của Tiền bá và Lâm chưởng quầy.”

Nguyên Nhụy Nương lau nước mắt: “Đúng là trước đây ta đã quá ngây thơ rồi. Chỉ cảm thấy cả phủ giau sang, mẫu thân ta kiếm tiền cũng rất dễ dàng. Hôm nay bản thân ở trong đó mới biết khó xử. Cõi đời này người xấu nhiều vô kể.”

“Từ nay về sau, coi như hoa lăng tiêu đã bị tên họ Dương kia độc chiếm.”

Nguyên Nhụy Nương bất đắc dĩ nói, dĩ nhiên nàng ấy không trách vào lúc nguy cấp Đường An Phù đã nói ra bí mật của hai người, nhưng cũng không nhịn được cảm thấy không phục và đáng tiếc.

“Tỷ cho rằng ta thật sự đem Lăng Tiêu Hoa giao cho hắn hay sao.” Đường An Phù nói: “Trái lại, nếu như hắn thật sự có lòng tham đi đến Quỷ Trang tìm hoa lăng tiêu, lúc đó chính là lúc tai họa ập lên đầu hắn!”

Nguyên Nhụy Nương không hiểu: “Tại sao? Không phải muội đã đem các cơ quan vẽ cho hắn biết rồi hay sao?” Nói xong, Nguyên Nhụy Nương sáng mắt lên: “Muội vẽ giả?”

Đường An Phù lắc đầu:

“Là thật. Chẳng qua đối với hắn mà nói cũng rất phiền phức. Có lẽ hắn sẽ lựa chọn con đường dễ dàng hơn, một cách nào đó hiệu quả hơn.”

“Tại sao ta lại nghe không hiểu chứ?” Nguyên Nhụy Nương nói.

“Không hiểu cũng không sao. Nếu như ta đoán không sai thì mấy ngày nữa sẽ có kết quả.” Đường An Phủ nói.

Nguyên Nhụy Nương cái hiểu cái không, bỗng nhiên nàng ấy nhớ đến chuyện gì đó, nói: “A, đúng rồi, không phải muội nói canh ba giờ Tý muội có cuộc hẹn với An Nam vương hay sao? Bây giờ là lúc nào rồi, muội sẽ không đến trễ chứ? Chúng ta phải quay về nhanh lên.”

Vừa nói vừa muốn kéo Đường An Phù đi, nhưng lại bị Đường An Phù kéo tay lại:

“Ai da, tỷ có bị ngốc hay không. Ta chỉ là lừa gạt hắn mà thôi. Nếu như ta không nói như thế thì nói không chừng bây giờ hai chúng ta đã đến một xó xỉnh nào rồi.”

Nguyên Nhụy Nương như bừng tỉnh: “Muội lừa gạt hắn… Vậy… muội cố ý mượn danh tiếng của An Nam vương để lừa gạt tên họ Dương kia sao?”

“Đó cũng không phải! Tỷ còn tưởng rằng hắn thật sự sẽ tuân thủ theo cam kết, thả hai chúng ta ra sao?” Đường An Phù thở dài vì Nguyên Nhụy Nương ngây thơ:

“Được rồi, đừng suy nghĩ nữa. Chúng ta phải quay về nhanh một chút, sau đó phải xử lý chuyện của Tiền bá ngay lập tức.”

Nói xong, hai người bỏ lại xe ngựa rồi vội vàng quay về phủ.

**

Bên ngoài thành tầm ba dặm, trên sườn núi có một tiểu đoàn đang tạm thời dừng chân.

Dương Thao ngồi ở chỗ cao nhất trên đồi, cầm ống nhòm nhìn về phía thôn trang cũ kỹ ở giữa sườn núi, quả nhiên tình huống của thôn trang kia giống như lời Đường An Phù nói, xa xa nhìn lại, hoa lăng tiêu ở trước mặt đã bị hái đi hết rồi, suy nghĩ đến phía sau thôn trang còn có đồi núi hoa lăng tiêu, Dương Thao cảm thấy bạc đã chuẩn bị vào túi của mình.

Quan sai được bố trí ở trên núi đi đến bên cạnh người Dương Thao, dùng khăn lau mồ hôi ở quanh cổ rồi hỏi:

“Thế tử, pháo dùng khai sơn và vải bố đã được chuẩn bị xong.”

Dương Thao thu ống nhòm lại: “Ừ, vậy thì bắt đầu đi.”

Tên quan kia giống như khó xử nói: “Nhưng lệnh điều động của phó giám vẫn chưa được hạ xuống.”

Dương Thao không nhịn được: “Chẳng lẽ phó giám các ngươi lại thiếu đi lệnh điều động sao? Ngươi cứ cho nổ, nếu như quan trên có hỏi thì ta sẽ tự chĩa vào.”

“Cái này không được. Nếu như không có lệnh thì ta không thể khai hỏa, đây là quy định!” Tên quan kia vẫn giữ vững lập trường.

Dương Thao tức giận cầm ống nhòm ở trong tay đạp tên quan kia, tức giận nói: “Ta nói tại sao ngươi lại có thể làm được phó giám cơ chứ? Đầu óc sao lại thế chứ? Ta nói không thiếu lệnh điều động, quan hệ quan phủ các ngươi với thế cử như thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết hay sao?”

“Thuộc hạ biết, giám chính là phu quân tỷ tỷ của ngài, nhưng thuộc hạ cũng chỉ là làm việc theo quy tắc, không có lệnh điều động, thật sự không cho nổ được.”

Dương Thao không nhịn được liếc mắt: “Ngu ngốc, đúng là tốn sức!”

“Người đâu, đi xem lệnh điều động đã có chưa?” Dương Thao gọi người ở dưới sườn núi.

Sau khi gọi xong thì nghe thấy ở xa có tiếng vó ngựa truyền đến, lập tức cóp một người giơ lệnh lên cao rồi chạy đến, chưa xuống ngựa mà đã đưa lệnh đến, rất nhanh đã đến trong tay Dương Thao và tên quan kia.

“Lệnh đã đến, lần này thì được chưa?” Dương Thao nói.

Sau khi Thường Dũng xem qua lệnh điều động là thật hay giả thì cất lệnh lại rồi chắp tay lĩnh mệnh: “Được rồi được rồi. Thuộc hạ đi phát pháo.”

Sau khi Thường Dũng rời đi, thủ hạ bên người Dương Thao tiến lên hỏi: “Thế tử, trước kia tại sao chúng ta không nghĩ đến sẽ dùng pháo khai sơn chứ.”

“Nếu như nha đầu kia không nhắc nhở thì đúng thật là ta không nghĩ đến phương diện này.” Dương Thao nói xong, lại cầm ống nhòm lên để quan sát bọn Thường Dũng sắp xếp pháo.

“Cúng chỉ có thế tử ngài mới có thể điều động khai sơn, thật sự người ngoài không có khả năng này.” Thủ hạ dương dương tự đắc.

Dương Thao cười đắc ý:

“Đó là — chỉ cần ta mở miệng, chẳng lẽ tỷ phu của ta lại không chịu giúp hay sao?”

“Vâng vâng vâng.” Kế tiếp chính là người kia phụ họa theo nhưng lại hơi lo âu: “Nhưng mà thế tử, nếu như chúng ta khai sơn thì có gây ra động tĩnh lớn hay không? Triều đình sẽ không điều tra chứ?”

“Hằng năm có biết bao ngọn núi cần phải dùng pháo cho nổ ngươi có biết không? Những thứ kia đều phải dùng mười mấy đạn pháo mới gây ra động tĩnh, hôm nay ta chỉ cho nổ một pháo, chỉ là nổ một thôn trang hoang phế mà thôi, cho dù triều định phái người xuống đề điều tra, chỉ cần thủ tục ddaayd đủ hết thì cũng chỉ thuộc về khai thác bình thường, còn sợ gì nữa?”

Dương Thao sớm đã tham khảo với tỷ phu, hắn muốn một pháo mà thôi, chờ sau này tỷ phu tìm được cơ hội, trình báo lên triều đình nhiều hơn một pháo là được, không có chuyện gì lớn. ( truyện trên app t.y.t )

**

Trong sân thôn trang Lăng Tiêu, Đức Minh đế và Tề Thần ngồi đối diện nhau, hiếm khi hai huynh đệ cùng nhau ngồi đánh cờ.

“Đệ nói đệ xem, cho đệ một cái phủ Thần vương tốt như thế mà không ở, nhất định phải chạy đến nơi vắng vẻ này sinh sống.”

Tính tình Tề Thần lạnh lùng, tay cầm chuỗi tràng hạt bằng bạch ngọc, một tay khác thận trọng hạ cờ:

“Thanh tịnh.”

Đầu ngón tay Đức Minh đế đang cầm con cờ, nghe thế thì nhìn hắn nói:

“Thanh tịnh? Trẫm vì đệ, hạ chỉ để cho hàng xóm xung quanh Thần vương phủ không được tấu nhạc ồn ào, đệ còn ngại chưa đủ thanh tinh hay sao?”

Tề Thần im lặng không lên tiếng mà nhìn bàn cờ chằm chằm, giống như là đang suy nghĩ nên đi như thế nào tiếp theo.

Đức Minh đế cũng biết tính tình hắn trầm mặc như thế, từ lâu cũng đã thành thói quen, vừa tự nhiên vừa nói tiếp:

“Đệ nói đây mà là thôn trang cái gì, nhìn hoa lăng tiêu của đệ kia kìa, giống như chó gặm vậy. Ta thấy nơi này không nên gọi gọi là thôn trang Lăng Tiêu mà nên gọi là thôn trang Điêu Linh có được không.”

Tề Thần ngẩng đầu nhìn hoa lăng tiêu trơ trụi ở bên cạnh, quả thật không còn lại được mấy đóa.

“Trước đây không như thế này.” Tề Thần giải thích.

Nhưng Đức Minh đế lại không tin:

“Không như thế này… Vậy thì những đóa hoa kia đã đi đâu rồi? Đừng nói với trẫm là gió thổi bay.”

Tề Thần lại rơi vào yên lặng một lần nữa.

Mà Đức Minh đế lại giống như một phụ thân già nua lải nhải, chỉ đợi cơ hội để nói không ngừng:

“Trẫm đã nói từ sớm, đệ ấy à, chính là thiếu một Vương phi, đúng vậy. Nam nhân lớn lên theo thứ tự lập thất rồi mới lập nghiệp, đệ đã bắt đầu sai thứ tự rồi. Cũng do trẫm không tốt, mười bốn tuổi đã để cho đệ lên chiến trường, sớm biết thế trước kia trẫm cầu phụ hoàng, để cho lão nhân gia ép đệ thành thân, như thế cho dù đệ có lên chiến trường thì trong lòng cũng sẽ nhớ nhung đến một người đang chờ đợi đệ, dù sao cũng tích mạng sống một ít. Nếu không bây giờ đệ cũng không như thế này.”

Tề Thần nhìn bàn cờ chằm chằm yên lặng lắng nghe, nhìn không ra là đang vui hay giận, cho đến khi Đức Minh đế không nói nữa thì hắn mới hạ cờ, để cho Đức Minh đế nhanh chóng đi bước tiếp theo.

Trong thiên hạ này, người có thể sai khiến trước mặt Hoàng đế cũng chỉ có duy nhất một người này. Đức Minh đế chấp nhận thở dài một tiếng, đem toàn bộ chú ý đặt lên bàn cờ, suy tính bước tiếp theo nên đi như thế nào mới không thể mất nhiều hơn.

Bỗng nhiên một tiếng “Ầm” vang lên thật lớn, toàn bộ vùng núi rung chuyển, thôn trang Lăng Tiêu nằm trong vùng chấn động, cơ quan tiền viện đều phủ đầy một mảng ánh lửa bị nổ tung và trở thành phế tích.

Động tĩnh này khiến cho năm mươi sáu ám vệ bên người Đức Minh đế được điều động ngay, mở ra một trăm lẻ tám bức phòng ngự trước mặt Đức Minh đế và Tề Thần, đây là trận phòng ngự cao nhất, cho dù gặp trời đất xoay chuyển, đá kỳ lạ từ trên trời rơi xuống, tình huống như lửa đạn thì cũng có thể bảo vệ bệ hạ được an toàn.

Phong Ảnh cũng hiện thân từ chỗ kín đáo, không cần chủ nhân phân phó mà tự đi điều tra ngay lập tức, một lát sau quay về bẩm báo.

“Bệ hạ, Vương gia, là pháo khai sơn. Cơ quan ở cửa chính trước tiền viện đã bị phá hủy tất cả.”

“Pháo khai sơn?” Đức Minh đế trầm giọng: “Không phải gần đây có trạm quan sai sao? Sở khai sơn làm ăn thế nào thế không biết?”

Đang nói chuyện thì có một ám vệ báo lại: “Bệ hạ, có một đám người xông vào.”

Ám vệ nghe thế thì cảnh giác lần nữa, rất sợ đó là thích khách.

“Người nào?” Đức Minh đế hỏi.

“Trong tay bọn họ không có vũ khí, ngược lại chỉ cầm không ít cây trúc và túi vải bố.” Sau khi ám vệ suy nghĩ một chút thì bừng tỉnh hiểu ra: “Thuộc hạ biết người cầm đầu kia là ai.”

“Ai?” Cơn tức giận của Đức Minh đế càng dâng cao lên.

“Thế tử Lương Quốc công.”

“...”

Sau khi Dương Thao đợi khai sơn thì đạp cửa thôn trang rồi xông vào, hứng thú bừng bừng dẫn một đám người đi vào hái hoa lăng tiêu, vốn dĩ chuyện này không cần hắn ra tay nhưng ai bảo hôm nay hắn rất vui vẻ, tâm tình cũng cực kỳ tốt chứ.

Quả nhiên uy lực của pháo khai sơn rất lợi hại.

Nhưng đợi đến khi Dương Thao đi qua phế tích ở tiền viện, thuận lợi tiến sau sau thôn trang thì nhìn thấy đầu bên kia chỗ hoa lăng tiêu có một đám người, có hai người ở giữa năm sáu chục người che mặt đang vây quanh, tại sao người nam nhân trung niên kia lại quen mắt như thế?

Đợi cho đến lúc nhìn thấy rõ người kia thì Dương Thao giống như bị sét đánh trúng, gò má co quắp lại, cảm giác đời này cũng không thể cười nổi nữa.

Dương Thao bị ám vệ dẫn đến trước mặt Đức Minh đế đang tức giận và An Nam vương với vẻ mặt thâm trầm tựa như nhỏ ra nước, mặt hắn xám như tro tàn.

“Bệ, bệ hạ. Vương, Vương gia.” Giọng nói của hắn giống như hồn lìa khỏi xác, tay chân mất đi thăng bằng, nhất thời quên mất nên hành lễ thế nào.

“Ngươi tới đây làm gì?” Cái bụng nặng trĩu của Đức Minh đế phập phồng, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Dương Thao bị hỏi nên bối rối, đúng vậy, hắn đến đây làm cái gì? A, đúng rồi!

“Hái… hoa.”

“Hái hoa?!” Âm thanh Đức Minh đế kích động: “Nơi này chỉ có trẫm và An Nam vương, ngươi muốn đến hái hoa?”

Dương Thao: “…?”

Mặt rồng đã tức giận.

Dương Thao bị dọa sợ đến mức hai chân mềm nhũn quỳ xuống.

Nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn không thể hiểu rõ, tại sao hắn chỉ muốn cho nổ một thôn trang hoang sơ lại làm nổ nơi ở của Hoàng đế và An Nam vương, chẳng lẽ thật sự đã gặp quỷ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play