Sau khi thế tử Lương Quốc công Dương Thao nghe thủ hạ bẩm báo lại:

“Khách điếm? Không phải nói mang đến chỗ ở ở thành Nam hay sao?”

Một thủ hạ giọng phương nam trả lời:

“Thế tử, bên cạnh tiểu nương tử Nguyên gia có một người rất lợi hại, tiện tay đã giết chết hai người của chúng ta, nếu như bọn thuộc hạ cùng tiến lên, ngược lại không sợ các nàng chạy mất. Nhưng thế tử đã phân phó rằng không được làm hai người họ bị thương nên bọn thuộc hạ cũng không thật sự dám động thủ với các nàng.”

“Sau đó thì sao? Tại sao lại đến khách điếm?”

Quả thật Dương Thao đã phân phó mang người nguyên vẹn quay trở về, không trách thủ hạ không dám làm to.

Hắn đã điều động thuộc hạ trung thành với mình, hôm qua ở trong phủ Tướng quân, hắn nhìn ra được Thái tử yêu thích tiểu thư Đường gia, đúng lúc gần đây hắn có mâu thuẫn trong việc làm ăn với Nguyên gia, sau khi điều tra qua mới biết, tiểu nương tử Nguyên gia cùng với Đường tứ tiểu thư là bằng hữu, Dương Thao vì chuyện làm ăn mà giết một nhà chưởng quầy Nguyên gia, muốn giết gà dọa khỉ, không nghĩ đến người mà hắn cho theo dõi bên ngoài Lâm gia vào hôm nay đã phát hiện ra tiểu cô nương Nguyên gia cùng với tiểu thư Đường gia đi đến lễ tế.

Hắn cho người điều tra qua, sở dĩ Nguyên gia có hoa lăng tiêu để dùng là bởi vì hai nha đầu kia không biết lấy từ nơi nào. Công việc làm ăn ở phường hương đã đến thời khắc mấu chốt, mặc dù bọn họ cũng độc quyền hoa lăng tiêu ở vùng phụ cận Kinh Thành nhưng vẫn không đủ.

Thù mới hận cũ, Dương Thao muốn biết được xuất xứ của đống hoa lăng tiêu kia từ trong miệng hai tiểu cô nương, chỉ cần có đáp án thì hắn sẽ giải quyết được nhu cầu của phường hương, quay trở lại hắn có thể đưa Đường tứ tiểu thư cho Thái tử.

Tuy Đường gia xuất thân từ Bá tước nhưng Thừa Ân bá chỉ là một hư danh, trong tay không có thực quyền, người nhà không làm quan, coi như là dựa lưng vào phủ Tướng quân thì có thể quyết định được chuyện gì? Hắn chỉ cần có Thái tử cùng với phủ Lương Quốc công ở sau lưng làm chỗ dựa, một tiểu thư của Bá tước nho nhỏ thì cũng chẳng phải là chuyện lớn gì cả.

“Tiểu nương tử kia không chịu đi theo chúng ta, nói công tử chúng ta muốn gặp các nàng thì phải đến khách điếm, nếu không cho dù liều mạng thì cũng không đi cùng chúng ta.”

Dương Thao nghe lời thủ hạ, hắn hừ lạnh một tiếng:

“Nàng cho rằng ở khách điếm thì người của ta không dám làm gì nàng ấy sao?”

Thủ hạ phụ họa nói: “Thuộc hạ cũng nghĩ như thế, tiểu nương tử kia tự cho mình thông minh, chúng ta tương kế tựu kế, nàng muốn ở khách điếm thì cứ ỏ lại, đến lúc đó chúng ta dùng mêm hương đưa các nàng rời đi từ cửa sau.”

Dương Thao gật đầu một cái: “Ừ, cũng không tệ.”

“Ha ha, vậy thế tử, hai người đã chết kia phải làm sau, bọn họ từ phiên bang đường xá xa xôi đánh đến đây, bây giờ đã chết, dù sao thuộc hạ cũng phải giao phó cho người ở phiên bang, những người kia có thể không nhắc đến nhưng nếu xử lý không tốt thì sẽ dẫn đến tai họa.”

Thủ hạ có ý ám chỉ nói với Dương Thao.

Những người từ phiên bang kia là do Dương Thao cố ý để cho người mời chào đến, tai mắt trong Kinh Thành rất nhiều, nơi này dùng người cũng không tiện, phiên bang có người tốt, bọn họ ở Kinh Thành cũng không có chỗ dựa, chỉ cần cho bọn họ đủ tiền thì cái gì bọn họ cũng dám làm.

“Tìm Toàn Phúc cho bạc, đút lót sạch sẽ, đừng lưu lại hậu quả cho ta.” Dương Thao phân phó.

“Vâng vâng vâng, ngài yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ làm xong.” Thủ hạ cúi người gật đầu cùng Dương Thao đi ra cửa, lại hỏi: “Bây giờ thế tử đến khách điếm gặp hai tiểu nương tử kia sao?”

“Hừ, sẽ đi.”

**

Đường An Phù và Nguyên Nhụy Nương ở trong khách điếm đợi, ngoài cửa hay ở dưới khách điếm đều có người canh chừng.

Lần đầu tiên Nguyên Nhụy Nương gặp tình hình như thế này, hài cốt của Lâm chưởng quầy vẫn còn chưa lạnh, Tiền bá lại bị giết ngay trước mặt nàng ấy, nàng và A Phù lại bị dẫn đến khách điếm này, cũng không biết phải đối mặt với chuyện gì.

Hiện tại nàng ấy rất sợ, sợ đến mức run rẩy, Đường An Phù cho nàng ấy một chén trà để nàng ấy bình tĩnh lại một chút.

Nguyên Nhụy Nương nhận lấy chén trà đang đinh uống thì nghe một loạt tiếng bước chân truyền đến.

Hai người cùng đồng thời nhìn về phía cửa, sau khi những người đó mang các nàng đến khách điếm này thì bao toàn bộ hai lầu, tiếng bước chân…

Đang suy nghĩ thì lấy nhã gian của các nàng bị người bên ngoài đẩy cửa đi vào, có một nam nhân trẻ tuổi đi đến, gương mặt này Đường An Phù đã gặp vào hôm qua, cũng từng đánh nhau.

Quả nhiên những tin tức mà Lâm chưởng quầy đã dò xét trước đó là chính xác, gần đây người đứng sau giật dây người Tây Vực ở tiệm hương có ác ý cạnh tranh với Nguyên gia ở phường hương chính là Thế tử Lương Quốc công Dương Thao, giết Lâm chưởng quầy, hôm nay giết Tiền bá, bắt các nàng ở chỗ này cũng chính là hắn.

“Đường tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Dương Thao giả vờ chào hỏi Đường An Phù.

Đường An Phù lạnh lùng đáp lại:

“Là ngươi.”

“Là ta.” Ánh mắt Dương Thao càn rỡ quan sát Đường An Phù: “Đường tiểu thư không cảm thấy bất ngờ sao?”

“Không có chuyện gì bất ngờ cả.” Đường An Phù nói.

Bỗng nhiên Dương Thao cười rộ lên: “Đúng vậy, ngươi cũng đã tra ra cái chết của chưởng quầy là do ta, các ngươi biết cũng không có gì kỳ lạ.”

“Chính là ngươi đã giết Lâm chưởng quầy!” Nguyên Nhụy Nương chỉ vào Dương Thao tức giận nói, giống như là muốn xông lên liều mạng với Dương Thao, nhưng nàng ấy lại bị Đường An Phù kéo lại, mà hộ vệ ở sau lưng Dương Thao cũng nhảy vọt lên trước.

Dương Thao cảm thấy Nguyên Nhụy Nương hơi ồn ào cho nên nói với hộ vệ ở sau lưng:

“Dẫn nàng ta đi.”

Hộ vệ tiến lên thì bị Đường An Phù đạp cho một cước văng ra, nàng trở tay nhanh chóng kéo Nguyên Nhụy Nương ra sau lưng mình, hỏi Dương Thao:

“Sao thế, Dương thế tử giết chưởng quầy Nguyên gia vẫn chưa đủ, còn muốn giết chúng ta hay sao?”

Dương Thao không ngờ thân thủ của Đường An Phù lại giỏi như thế, thấy vẻ mặt tức giận của nàng lại càng sống động thơm ngát, như hoa gai, con mèo mang móng so với nhẫn nhục chịu đựng còn thú vị hơn nhiều.

Nếu thật sự đem nàng hiến tặng cho Thái tử, nhất định Thái tử sẽ rất vui vẻ.

Dương Thao gọi hộ vệ đến, định trực tiếp cắt ngang đi thẳng vào vấn đề chính, chỉ cần hắn nhận được câu trả lời thì có thể đem người qua cho Thái tử ngay lập tức.

“Mỹ nhân như Đường tiểu thư thì sao ta có thể giết được chứ.” Dương Thao tỉnh bơ nói:

“Thật ra thì hôm nay mời hai vị đến đây là chuyện bất đắc dĩ. Đường gia các ngươi có một cô nương gả đến phủ chúng ta, nói như vậy thì hai nhà chúng ta cũng coi như là thông gia, chỉ cần các ngươi chịu trả lời vấn đề của ta, coi như là nhìn mặt mũi thân nhân, ta cũng sẽ không làm khó các ngươi.”

Đường An Phù nhìn vẻ mặt của người nọ, ban đầu nàng tin tưởng người này ăn nói bừa bãi.

Trên mặt tám phần là bất động, làm ra một dáng vẻ quấn quít, do dự một lúc mới lên tiếng:

“Dương thế tử muốn biết chuyện gì?”

Dương Thao thầm nghĩ: Quả nhiên tiểu nha đầu này vẫn rất dễ bị gạt.

“Nghe nói mấy ngày trước ngươi vì Nguyên gia mà tìm ra được một lượng hoa lăng tiêu rất lớn. Hôm nay các ngươi cũng biết người phiên bang mở tiệm hương, ông chủ sau cửa tiệm đó chính là ta, ta cũng sẽ không lừa gạt các ngươi. Tiệm hương của chúng ta cần rất nhiều hoa lăng tiêu, nếu các ngươi chịu nói ra nguồn gốc của hoa lăng tiêu thì ta đảm bảo, mang các ngươi đến từ đâu thì ta sẽ mang các ngươi về đúng chỗ đó. Như thế nào?” ( app truyện T Y T )

Đường An Phù và Nguyên Nhụy Nương cùng nhìn nhau một cái, Nguyên Nhụy Nương không phục nói:

“Tiệm hương nhà các ngươi độc quyền hết tất cả hoa lăng tiêu, còn muốn cướp đi nguồn hoa lăng tiêu cuối cùng của chúng ta hay sao? Đừng suy nghĩ nữa, ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu.”

“Được!” Dương Thao hét lớn một tiếng: “Gan lớn, nếu ngươi không muốn nói thì ta sẽ đưa ngươi đi gặp Diêm Vương cùng với tên chưởng quầy kia. Ngươi giữ lại mà nói với Diêm Vương.”

Hộ vệ sau lưng Dương Thao tiến lên nhưng lại bị Đường An Phù ngăn cản lại: “Dừng tay!”

Đường An Phù kéo Nguyên Nhụy Nương qua: “Nhị Nương. Tỷ đừng hồ đồ. Đến tột cùng thì mạng sống quan trọng hơn hay chuyện làm ăn quan trọng hơn?”

“Đúng đúng đúng, Đường tiểu thư nói đúng, mạng người quan trọng hơn hay chuyện làm ăn quan trọng hơn?” Dương Thao đắc ý nhìn các nàng.

“Nếu như chúng ta nói thì các ngươi sẽ bỏ qua cho chúng ta thật sao?” Đường An Phủ hỏi.

“Đương nhiên rồi!” Dương Thao gật đầu.

Đường An Phù cắn môi, suy nghĩ một chút về chuyện sau này: “Được. Ta sẽ nói. Hy vọng Dương thế tử không nuốt lời.”

“Mời cô nương nói.”

“Chúng ta tìm được hoa lăng tiêu ở Quỷ Trang.” Đường An Phù nói.

“Quỷ Trang?” Dường như Dương Thao biết một chút: “Quỷ Trang ở ngoài thành?”

“Đúng. Thế tử biết sao?” Đường An Phù hỏi ngược lại.

Dương Thao như đang suy nghĩ gì đó: “Biết thì có biết. Nhưng trong thôn trang kia có quỷ, sao các ngươi có thể đi vào được?”

Đường An Phù nói: “Trong thiên hạ này làm gì có quỷ. Chẳng qua xung quanh thôn trang có trận pháp ngũ hành bát quái, chỉ cần tránh được mắt trận thì đi vào cũng không có gì là khó khăn.”

“Ngũ hành bát quái?” Dương Thao trầm ngâm.

Quả thật ở trong Quỷ Trang kia có rất nhiều Lăng Tiêu Hoa, hắn đã phái người điều tra qua nhưng người quay về đều là gãy chân gãy tay, sau mấy lần hắn cũng không dám manh động phái người qua đó nữa.

“Đường tiểu thư chỉ là một cô nương khuê phòng, sao lại hiểu ngũ hành bát quái?” Dương Thao hỏi.

Đường An Phù nghiêm túc một lát: “Khi còn bé, ngoại tổ phụ đã dạy cho ta. Nhưng ta cũng chỉ hiểu một ít, Quỷ Trang kia hoang phế, trận pháp ngũ hành bát quái lại không được sửa từ lâu nên không còn uy lực như ban đầu, cho nên ta mới xông vào thành công.”

Dương Thao thầm nghĩ: Ngoại tổ phụ của Đường An Phù là Trấn Quốc tướng quân, thông hiểu ngũ hành bát quái nên cũng bình thường, xem ra lời nàng nói là sự thật.

“Chỉ cần Dương thế tử chịu bỏ qua cho chúng ta thì bây giờ ta có thể vẽ lại cho ngươi ngay lập tức, chúng ta chỉ là hái một ít cho phường hương dùng, phía sau núi vẫn còn rất nhiều, hôm nay đang là mùa hoa nở, nếu các ngươi đến đó hái xuống thì chắc là các ngươi có thể dùng đủ một năm.” Đường An Phù nói.

Dương Thao động tâm, hoa lăng tiêu đủ dùng một năm, thật đúng là hấp dẫn người khác.

“Đường tiểu thư giúp đỡ ta như thế, ta có chút… ngại ngùng.” Dương Thao tự tiếu phi tiếu nói.

Đường An Phù giả vờ như không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn: “Chỉ cần thế tử tuân thủ cam kết thả chúng ta ra.”

Dương Thao cũng chưa trả lời mà giơ tay để cho người đến: “Mang giấy bút lại đây.”

Một lát sau, giấy bút được đưa đến.

Đường An Phù vùi đầu vẽ ra các cơ quan ở Quỷ Trang, nhìn nét vẽ khắp nơi, cho dù người hiểu biết đến xem thì cũng không nhìn ra được chút sơ hở nào.

Nàng vẽ xong giao cho Dương Thao rồi dặn dò:

“Thế tử phái người đi theo phương hướng này thì có thể vào được, nhớ là không nên đi nhầm một bước nào hết, nếu không không chỉ thất bại trong gang tấc mà còn mở ra cơ quan. Đến lúc đó người bị kẹt ở bên trong, ngoại trừ dùng pháo đánh toàn bộ Quỷ Trang, còn không thì người sẽ không bao giờ thoát ra được.”

Dương Thao bắt được ý chính trong lời nói của Đường An Phù.

“Nổ pháo?” Hắn rũ con mắt nhìn bản vẽ ở trong tay: “Những cơ quan này dùng pháo thì có thể phá hủy sao?”

Đường An Phù làm ra vẻ mặt ‘Ngươi đừng nói đùa: “Thế tử, đó là cơ quan, cũng không phải là tường đồng vách sắt, mỗi một bước đều rất tinh xảo, sao có thể chịu được uy lực của pháo chứ. Chẳng qua muốn dùng pháo cũng chỉ là suy nghĩ hão huyền, cho nên lúc các ngươi đi vào thì phải coi chừng.”

Dương Thao sửng sốt một lát, bỗng nhiên hắn cười:

“Cũng đúng. Chỉ là phá hủy một thôn trang mà thôi, tất nhiên không bằng uy lực của pháo. Ngược lại Đường tiểu thư đã nhắc nhở ta.”

“Ta nhắc nhở ngươi chuyện gì?” Đường An Phủ không hiểu hỏi.

Dương Thao khoát khoát tay:

“Không có gì. Người đâu, mang hai vị tiểu thư này đi xuống.”

“Dương thế tử, không phải ngươi nói ta vẽ cho ngươi trận địa thì sẽ thả chúng ta đi hay sao?” Đường An Phù hỏi.

Dường như Dương Thao chợt hiểu ra: “Để các ngươi đi? A đúng rồi. Để các ngươi đi! Các ngươi đi theo bọn họ là đúng rồi.”

Đường An Phù kéo Nguyên Nhụy Nương ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói:

“Nhụy Nương, chúng ta phải đi nhanh lên. Hôm qua An Nam vương bảo ta canh ba giờ Tý phải đến Thần vương phủ tiếp tục dạy hắn làm diều. An Nam vương giết người không chớp mắt, ta cũng không thể chậm trễ được.”

Các nàng vừa mới đi đến cạnh cửa thì bị Dương Thao gọi lại:

“Đứng lại! Ngươi vừa nói cái gì? An Nam vương bảo ngươi canh ba giờ Tý đến Thần vương phủ dạy hắn làm diều?”

Đường An Phù gật đầu rất tự nhiên:

“Đúng vậy. Không phải hôm qua An Nam vương đến phủ Tướng quân học làm diều hay sao? Dương thế tử cũng ở đây mà. Chẳng qua là sau đó hắn không học, hôm nay muốn ta đến tiếp tục dạy hắm. Không ngờ lại bị thế tử làm chậm trễ thời gian lâu như thế, cũng không biết đi đến đó có kịp hay không. Ngươi nên bảo người mang ta quay về nhanh một chút mới phải.”

Sắc mặt Dương Thao biến đổi, trong lòng chấn động.

Ôi, suýt chút nữa đã chọc đến đại họa.

An Nam vương là người mà ngay cả Thái tử cũng không thể chọc nổi. Hắn muốn đem Đường An Phù cho Thái tử nhưng nếu An Nam vương không tìm thấy người, cho dù hắn có năm cái đầu thì cũng không đủ để giết.

Sau khi khó khăn thở ra một hơi, hắn quả quyết phân phó:

“Người đâu, đến… Nhanh chóng mang Đường tiểu thư và Nguyên tiểu thư quay về.”

Thủ hạ không hiểu, cái này không giống như kế hoạch ban đầu của bọn họ, hắn ta không xác định được hỏi Dương Thao:

“Thế tử, không phải nói là đưa đến…”

Dương Thao cho hắn ta một đạp: “Đưa các nàng quay về. Đến nơi nào thì về nơi đó. Nghe không hiểu hay sao?”

Thủ hạ bỗng nhiên bị ăn một đạp: “Vâng, hiểu hiểu.”

Sau khi nói xong, mấy tên thủ hạ không khách khí vây quanh Đường An Phù và Nguyên Nhụy Nương rời khỏi khách điếm, bình anh đem người quay về chỗ cũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play