Đường Bích Văn làm theo lời Đường An Phù nói, thẳng đến trời tối mới xách theo bao lớn bao nhỏ về, mang theo lễ vật cho mỗi người, im bặt không nhắc tới việc Tây Uyển, xem như tránh được một kiếp.
Buổi tối về đến nhà, Đường Bích Văn nhào vào ngực mẫu thân, kể lại toàn bộ việc xảy ra vào ban ngày cho mẫu thân biết.
Diệp thị nghe được trái tim đều nhảy ra, con bà ở lúc bà không chú ý, đã trải qua việc nguy hiểm như vậy, nếu không có A Phù mạo hiểm cứu ra, hậu quả không dám tưởng tượng.
Diệp thị suy nghĩ một đêm, sáng sớm hôm sau liền tự mình đi đại phòng chủ viện tìm Đường An Phù nói lời cảm ơn.
Đêm qua sau khi về phủ, Đường An Phù đã nói mọi chuyện cho Tạ thị, Tạ thị kinh ngạc sau đó cũng cho rằng Đường An Phù làm đúng, sau khi Diệp thị tới, Tạ thị thấy mắt bà còn đỏ, còn mở miệng an ủi vài câu.
Sau Đường An Phù ra tới, Diệp thị kéo tay nàng nói lời cảm ơn:
“Nếu không có tỷ muội các ngươi, cả đời của Vân nhi đều bị huỷ hoại hoàn toàn.” Diệp thị nói: “Nhị thẩm nương từ trước không thân thiện với người khác, đối Như nhi và Phân nhi đều không tốt, hôm qua nếu không có hai nàng tìm ngươi hỗ trợ, ta cũng không dám tưởng tượng Văn nhi gặp chuyện gì.”
Mắt Diệp thị đỏ hoe, lời cảm ơn là phát ra từ đáy lòng.
Tạ thị an ủi:
“Ngươi xưa nay là người thẳng tính, sau này bù đắp các nàng là được.”
Diệp thị gật đầu: “Phải, ta sẽ bồi thường các nàng. Ta cũng muốn cảm ơn A Phù. Từ nay về sau, ta không bao giờ lòng dạ hẹp hòi, ta đối xử các ngươi như khuê nữ ruột.”
“Nhị thẩm nương, nương có hỏi Nhị tỷ, vì sao tỷ ấy phải đi Tây Uyển?” Đường An Phù hỏi Diệp thị.
Diệp thị lau nước mắt: “Hỏi qua. Nha đầu ngốc kia bị người lừa, nói cũng không sợ các ngươi chê cười, nàng thích thế tử An Định hầu Bùi Cảnh, nói đến Bùi thế tử cũng có tình ý với nàng, ai biết lại bị người có tâm lợi dụng. Cũng không biết ai đáng chết như vậy.”
Tạ thị nhìn thoáng qua Đường An Phù, đối Diệp thị nói:
“Thật ra đêm qua A Phù nói với ta chuyện này, ta trở về phủ Tướng quân, dựa theo lời Văn tỷ nhi kiểm tra ngoại hình và quần áo của người đã lừa con bé."
Diệp thị nghe vậy, tức giận hỏi:
“Có tra được không?”
Tạ thị do dự một lát, gật đầu nói: “Tra được.”
Phủ Tướng quân được quản lý nghiêm ngặt, mỗi nha hoàn ra vào nội viện đều có chương trình, đêm qua Tạ thị trở về, sau khi kiểm tra và thẩm vấn một chút, đã phát hiện ra kẻ tình nghi, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nha hoàn gạt người không chịu nổi áp lực, nói thẳng mình nhất thời hồ đồ mới phạm phải sai lầm lớn.
Tạ thị hô một tiếng: “Người tới. Dẫn nàng vào.”
Một lát sau, Đào Hồng vẫn mặc trang phục nha hoàn phủ Tướng quân bị trói tay chân, trong miệng nhét vải bông, hai mắt sưng đỏ, chắc đã khóc một đêm.
“Chính là nàng?” Diệp thị hỏi.
“Có phải hay không, ngươi mang người về nhị phòng hỏi Văn tỷ nhi một chút sẽ biết.” Tạ thị nói: “Nha đầu này năm nay mới vừa đủ 13 tuổi, bán vào phủ Tướng quân không bao lâu, ta lấy giấy bán thân về, giao cho ngươi xử lí.”
“Ta muốn nói là, nàng trước nay không quen biết Văn nhi, tuổi lại nhỏ, khả năng nhất thời động lòng nhận tiền của người khác làm chuyện sai trái, tội không đến mức chết, ngươi mang về hỏi kĩ, tìm ra người phía sau muốn hại Văn tỷ nhi mới đúng.”
“Còn nữa, chuyện này càng ít người biết càng tốt, ngươi lặng lẽ giải quyết ở nhị phòng, không nên làm ầm ĩ.”
Tạ thị dặn dò Diệp thị nghe lọt tai, nói:
“Ta hiểu, đại tẩu yên tâm. Việc này rất quan trọng, ta chắc chắn xử lý cẩn thận.”
Nói xong, Diệp thị nhận giấy bán thân của Đào Hồng trong tay Tạ thị, sắc mặt nghiêm túc, mang theo Đào Hồng về nhị phòng.
Sau khi bà đi, Tạ thị nhìn về phía Đường An Phù, hỏi:
“Ngươi sớm đã đoán được là Như tỷ nhi sao?” Tạ thị đêm qua thẩm vấn Đào Hồng suốt đêm, mới từ miêu tả của nàng, đoán là Như tỷ nhi.
Đường An Phù gật đầu: “Vâng. Lúc ta cứu Tam tỷ, nàng đã bị bắt ở trong phòng một lúc, sau đó bởi vì không chịu đi theo, trên đường đến kho củi bị người của Thái Tử cướp đi. Hơn nữa nàng từ Đông Uyển đến Tây Uyển, ít nhất muốn đi gần một canh giờ.”
“Nói cách khác, khả năng khi tiệc trưa bắt đầu nàng đã ở Tây Uyển. Mà lúc Tam tỷ cùng Lục muội tìm được ta đã qua buổi trưa, là giờ Mùi một khắc, các nàng nói Nhị tỷ vừa mới đi Tây Uyển. Thời gian này không khớp, cho nên ta liền đoán hai nàng khẳng định có người nói dối.”
Tạ thị nghe, cảm thấy đúng, lại hỏi:
“Vậy làm sao ngươi xác định là Như nhi mà không phải là Phân nhi?”
“Người có tâm địa xấu xa bề ngoài thì bình tĩnh hơn. Khi hai người họ nói chuyện với ta, Tam tỷ cúi đầu thấp đến ngực, Lục muội lại trật tự rõ ràng, không hoảng hốt chút nào, cho nên ta kết luận là nàng.”
Đường An Phù giải thích lý do cho sự phán đoán của nàng.
Thật ra nàng đương nhiên không phải dựa vào biểu hiện trên mặt đoán Đường Bích Như là người hại người, mà bởi vì nàng biết đời trước Đường Bích Như cũng tham gia tiệc mừng thọ phu nhân Tướng quân, ca ca nàng Tạ Hằng nếu biết việc Tây Uyển, vậy đời trước tất nhiên Đường Bích Như cũng biết.
Bởi vì Nhị phu nhân coi trọng Bùi Cảnh, cố ý ghép Đường Bích Văn cùng Bùi Cảnh làm một đôi, không thể nghi ngờ liền thành vật cản trở Đường Bích Như, một đời này nàng vẫn muốn cùng Bùi Cảnh làm phu thê, sao có thể chịu để người khác phá hư.
Chỉ là Đường Bích Như không nên độc ác như thế, lấy thủ đoạn cùng hiểu biết về kiếp trước của nàng ấy thì có rất nhiều phương pháp có thể ngăn cản Bùi Cảnh cùng Đường Bích Văn lui tới, nhưng nàng ấy cố tình dùng phương pháp độc ác nhất, nàng ấy muốn hủy hoại cả đời Đường Bích Văn, nàng ấy muốn mạng Đường Bích Văn.
“Nhị thẩm nương của ngươi trở về thẩm vấn, ngày lành của Phân nhi cùng Như tỷ nhi đã hoàn toàn kết thúc.”
Tạ thị biết, Diệp thị không xấu, nhưng lòng dạ không lớn, nếu có ân với bà, bà chưa chắc sẽ báo đáp, nhưng nếu có thù oán, bà sẽ trả thù.
Nàng vốn khó chịu với tồn tại của hai thứ nữ, bây giờ xảy ra việc như vậy sự, tương lai sau này của hai người họ có thể biết rõ.
Đường An Phù lo lắng nhiều như Tạ thị, Đường Bích Như trải qua một đời, làm phu nhân Hầu phủ được cưng chiều mấy năm, đem đùa giỡn nam nhân, sợ là nàng đã sớm quên thân phận của mình, không chỉ có không khắc chế được ghen ghét, không bao giờ hiểu nhường nhịn, càng tàn nhẫn, động một chút muốn hại người.
May mà, Diệp thị không phải dễ chọc, Đường Bích Như động vào Đường Bích Văn, sau này tuyệt đối không thể sống tốt trong tay Diệp thị.
**
Đang ăn cơm sáng, Tú Chi tới thông báo, nói Nguyên Nhụy Nương tới.
Tạ thị bảo Đường An Phù kêu Nguyên Nhụy Nương cùng tới ăn cơm sáng, ai ngờ Nguyên Nhụy Nương vừa vào cửa đôi mắt đỏ bừng bổ nhào vào trên người Đường An Phù ra đón, dọa Đường An Phù sợ hãi.
“Ngươi làm sao vậy?” Đường An Phù hỏi.
Nguyên Nhụy Nương hít hít mũi, không nói gì, Đường An Phù mang nàng đến ngồi ở hành lang, Nguyên Nhụy Nương đột nhiên nói với Đường An Phù:
“A Phù, Lâm chưởng quầy… đã chết.”
Đường An Phù biết Lâm chưởng quầy, là chưởng quầy lần trước theo dõi những người quấy rối ở hương phường của Nguyên gia.
“Chuyện xảy ra khi nào?” Việc xảy ra đột ngột, Đường An Phù cũng không nghĩ tới.
“Ngay ngày hôm qua. Sáng ngày hôm qua, đám người kia lại tới làm ầm ĩ, Lâm chưởng quầy xung đột với bọn họ, không cẩn thận nói lỡ miệng hắn theo dõi bọn họ tới chỗ nhà thổ trái phép kia, ban ngày đám ngươi kia bị dọa đi rồi, nhưng vừa đến buổi tối, khi Lâm chưởng quầy đang trên đường về nhà, liền cho người giết ông ấy, nương ta suốt đêm đến nhà Lâm chưởng quầy gia, ta cũng thức cả đêm.”
Nguyên Nhụy Nương hoảng hốt ngồi ở lan can gấp khúc trên hành lang, tuy Lâm chưởng quầy không phải người thân của nàng, nhưng là người nàng có thể thường xuyên ở bên cạnh, vậy mà đã mất rồi.
“Khi còn nhỏ, Lâm chưởng quầy thường xuyên khiêng ta trên vai mang ta đi ra ngoài chơi, mua đồ ăn ngon cho ta. Khuê nữ ông ấy cũng là bằng hữu của ta. Sáng hôm qua, ta còn nói chuyện với ông ấy…” Nguyên Nhụy Nương vừa nói nước mắt đã rơi xuống.
Đời trước Đường An Phù nhìn quen sống chết, quá rõ ràng cảm giác người quen chết ở bên cạnh là như thế nào.
“Người chết không thể sống lại. Ngươi có muốn đưa Lâm chưởng quầy một đoạn không?” Đường An Phù nói.
Nguyên Nhụy Nương dùng sức chớp mắt gật đầu:
“Muốn đi. A Phù, ngươi có thể đi cùng ta sao?”
“Đương nhiên. Ta cũng quen Lâm chưởng quầy, nên đi.” Đường An Phù nói.
**
Sau nửa canh giờ, Đường An Phù thay một bộ quần áo tương đối giản dị, mang theo đồ cúng Tạ thị chuẩn bị, ngồi trên xe ngựa nhỏ của Nguyên Nhụy Nương, cùng nàng đi dự tang lễ ở nhà Lâm chưởng quầy.
Lâm chưởng quầy đang ở thời kỳ sung sức, là trụ cột của gia đình, khi ông đột ngột qua đời khiến cả nhà suýt suy sụp, trong nơi đặt quan tài, vang tiếng khóc không ngừng.
Đường An Phù thật sự không muốn nhìn thấy những cuộc chia tay sinh tử này, vì vậy nàng dâng hương, đưa lên lễ, liền chờ ngoài cửa Lâm gia.
Lâm gia là một tòa tứ hợp viện nhỏ, ngoài cửa viện trồng một cây dương liễu, cả ngôi nhà tuy không lớn, nhưng ở kinh thành tấc đất tấc vàng, gần phố Chu Tước phồn hoa có một ngôi nhà như vậy cũng thuộc dạng khá giả.
Đường An Phù đứng dưới cây liễu trong chốc lát, trực giác nhạy bén được rèn luyện trong nhiều năm làm nàng cảm giác bị người giám sát ở nơi tối tăm, lặng lẽ kéo xuống một cành cây liễu, Đường An Phù nương xem theo động tác cây liễu xoay người về phía sau, quả nhiên thấy trong hẻm nhỏ phía tây tứ hợp viện Lâm gia có bóng người di chuyển.
Đường An Phù buông cành liễu, đi ra hẻm nhỏ phía tây điều tra, nhưng lúc này trong hẻm nhỏ không có một bóng người. Nàng cảm giác không sai, lúc trước cũng không hoa mắt, đang muốn đi vào hẻm nhỏ, Nguyên Nhụy Nương khóc lóc từ cổng nhà Lâm chưởng quầy chạy ra, đánh gãy Đường An Phù tiếp tục tra xét.
Nguyên mẫu nói Lâm gia đang làm tang sự, Nguyên Nhụy Nương ở lại không giúp được gì, có lòng tới là được, bảo nàng cùng Đường An Phù đi về trước.
Hai người lên xe ngựa, Nguyên Nhụy Nương còn vẫn còn khóc, Đường An Phù đỡ nàng an ủi, xe ngựa đi được một lát, đột nhiên dừng lại, nếu không phải Đường An Phù đỡ, Nguyên Nhụy Nương đã té ngã.
“Tiền bá, làm sao vậy?” Nguyên Nhụy Nương ở trong xe ngựa hỏi.
Một lát sau, ngoài xe ngựa mới vang lên giọng run rẩy của Tiền bá: “Tiểu thư — chạy mau — a —”
Tiếng Tiền bá kêu thảm thiết vang lên, Đường An Phù cùng Nguyên Nhụy Nương sao có thể ở trong xe ngựa ngồi được, xốc lên màn xe ra bên ngoài nhìn, thấy xe ngựa ngừng trong một hẻm nhỏ không người, ngoài xe vây quanh một vòng người cầm đao kiếm.
Những người này tuy rằng đều mặc quần áo Trung Nguyên, nhưng một đám tóc vàng mắt xanh, hoàn toàn là bộ dáng người phiên bang, mà Tiền bá bị bọn họ đánh nằm trên mặt đất, cổ chảy máu. Xem ra không chịu những người này uy hiếp, ra tiếng nhắc nhở Nguyên Nhụy Nương, bị những người này cắt đứt yết hầu.
“Tiền bá!” Nguyên Nhụy Nương thét chói tai muốn lao xuống xe ngựa, bị Đường An Phù ngăn lại.
“Đừng đi, đã chết rồi.”
Nói xong Đường An Phù nhìn về phía đám người phiên bang dám can đảm giết người bên đường, tổng cộng có mười mấy người, nàng nếu lẻ loi một mình, mười mấy người tuyệt đối vây không được nàng, nhưng hôm nay thêm Nguyên Nhụy Nương, nàng muốn mang Nguyên Nhụy Nương cùng nhau rời đi thì không dễ dàng.
Lúc này, những người phiên bang ngăn trước xe ngựa bỗng nhiên tách ra hai bên nhường đường, từ phía sau bọn họ đi ra một nam nhân trung niên ria mép mặc đồ giống viên ngoại. Chỉ thấy hắn lấm la lấm lét đánh giá Đường An Phù cùng Nguyên Nhụy Nương trên xe ngựa, giả hề chắp tay thi lễ với các nàng:
“Hai vị tiểu thư, công tử nhà ta cho mời.”