Tề Thần xuất hiện làm tất cả mọi người bất ngờ.
Người bất ngờ nhất chính là Thái tử Tề Hiền, sau khi Khang vương gia Tề Chiêu hành lễ với Thái Tử, Thái Tử cũng không đi tới trước mặt Tề Thần, cung kính hành lễ:
“Tham kiến hoàng thúc.”
Tề Thần gật đầu, đi ngang qua Thái Tử, phu nhân Tướng quân Lý thị đã bước xuống hành lang, muốn hành lễ với Tề Thần, Tề Thần giơ tay miễn lễ cho nàng, sau đó lại lần nữa ngoài dự đoán của mọi người đưa diều trong tay lên, hỏi Lý thị:
“Xin hỏi phu nhân diều này là ai làm?”
Lý thị còn chưa hiểu vì sao An Nam Vương đột ngột xuất hiện, khi thấy diều trong tay hắn càng không hiểu ra sao, không biết trả lời như thế nào.
“Là biểu tỷ làm.”
Một giọng trẻ con vang lên, Tạ Hân cùng Đường An Phù tiến vào chủ viện đã tới bên cạnh mẫu thân nàng.
Tề Thần từ ánh mắt của người xung quanh tìm được Đường An Phù trốn sau lưng người khác, Đường An Phù lướt qua đám người liếc nhìn hắn, trong lòng căng thẳng, cúi đầu, sợ Tề Thần nhận ra nàng là người đêm đó xông vào Quỷ Trang.
Thái tử vẫy tay với Khang Vương Tề Chiêu, hỏi: “Hoàng thúc làm sao vậy?”
Tề Chiêu trả lời: “Ta ở phủ Thần Vương ăn ké cơm, ăn cơm xong ta cùng hoàng thúc nằm trong sân uống trà, ai ngờ có con diều bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, cũng không biết như thế nào, hoàng thúc thấy diều thú vị, liền tìm tới đây.”
Thái Tử nghe xong không khỏi chửi thầm: “Diều thì có gì thú vị?”
Đáng tiếc hắn không dám nói.
Cho dù hắn lớn hơn vị hoàng thúc này hai tuổi, nhưng trước giờ hắn không dám lỗ mãng trước vị tiểu hoàng thúc mặt lạnh này. Một là bởi vì tiểu hoàng thúc quân công hiển hách này có tính cách thích giết chóc, hai là bởi vì phụ hoàng thiên vị tiểu hoàng thúc hơn bất kì ai trong huynh đệ bọn họ.
Lúc này Tề Thần đã đi tới trước mặt Đường An Phù, cũng không nói việc đêm đó, lạnh giọng hỏi:
“Diều này là do ngươi làm?”
Đường An Phù thấy hắn không đề cập tới việc đêm đó cũng yên tâm, không rõ lý do gật đầu.
“Dạy ta cách làm đi.” Tề Thần lại nói.
Tất cả mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, không biết vị An Nam Vương này muốn làm gì.
Đường An Phù cũng rất khó hiểu: “Ngay bây giờ sao?”
“Đúng vậy.” Tề Thần trả lời dứt khoát.
Đường An Phù suy nghĩ, trong lòng có ý định, nghiêng mình, lướt qua Tề Thần nhìn Thái tử Tề Hiền, nói: “Nhưng Thái tử nói ta là thích khách, muốn bắt ta đi thẩm vấn.”
Tề Thần nhíu mày, khiến cho khí vốn âm u càng thêm ảm đạm, chỉ thấy hắn liếc Tề Hiền, hỏi:
“Nàng ám sát ngươi?”
Thái Tử đột nhiên bị điểm danh, thân mình căng thẳng: “Hả, vâng.” Lúc này cũng chỉ có thể căng da đầu nói đúng.
“Ngươi bị thương ở chỗ nào?” Tề Thần hỏi tiếp.
Tề Hiền theo bản năng kẹp hai chân: “Cái này… Khụ.”
Tề Thần liếc hắn, lại hỏi:
“Còn đau không?”
Tề Hiền sửng sốt: “A… Không đau.”
“Ngươi tới phủ Tướng quân mừng thọ, trước công chúng, sao lại gặp được thích khách làm ngươi bị thương chỗ kia?” Tề Thần lại hỏi.
Tề Hiền phát hiện vấn đề mà tiểu hoàng thúc hỏi, hắn cũng không biết trả lời: “Cái này… Ta, ta không bị thương chỗ kia…” Nói giỡn, cho dù bị thương thật, cũng không thể nói bị thương, việc này liên quan đến tôn nghiêm nam nhân đó.
“Đã không bị thương, vậy vì sao nàng ám sát ngươi?” Tiểu Tề hoàng thúc có chút không hiểu được.
Thái Tử bị hỏi đến ngây người: “Cái này…”
Thế tử Lương Quốc công Dương Thao làm một con chó săn đủ tư cách, thấy Thái tử bị Tề Thần hỏi đến cứng họng không trả lời được, hộ chủ sốt ruột, muốn vì Thái Tử giải quyết khó khăn, vì thế mở miệng thay hắn giải thích:
“Hồi An Nam Vương, lúc trước Thái Tử cũng không ở đây mà ở Tây Uyển…”
Ai ngờ còn chưa giải thích xong, đã bị Thái tử quát lớn:
“Câm miệng!”
Nhưng đã chậm, Tề Thần đã nghe thấy, vì thế lại hỏi Thái tử:
“Ngươi tới mừng thọ, ở Tây Uyển làm gì?”
Thái tử càng đau đầu hơn, tham gia loại chuyện hương diễm này cũng chỉ lén lút mà thôi nếu như để lộ ra bên ngoài thì dù là Thái tử cũng là thứ khó coi huống hồ vị tiểu hoàng thúc này lại đưa chuyện đến trước mặt hoàng thượng nhất định Thái tử sẽ bị hoàng thượng răn dạy một phen, nói không chừng là phạt nữa.
Lúc trước hắn kiêu ngạo là bởi vì chắc chắn Trấn Quốc tướng quân không ở nhà, chỉ có phu nhân Tướng quân phụ trách, cho dù xong việc có tin đồn nhảm truyền ra, hắn cũng có thể nói là lời đồn cùng bôi nhọ, nhưng lúc này hoàng thúc tới, đừng nói Thái tử có tham gia chuyện hương diễm nam nữ, cho dù không tham gia, chỉ cần hoàng thúc mở miệng nói hắn làm thì Hoàng thượng sẽ tin.
Thái tử không dám mạo hiểm như vậy, trong lòng lập tức tính toán.
“Hoàng thúc minh giám, cô trách oan Đường tiểu thư, Đường tiểu thư không phải thích khách, hôm nay Tạ gia cũng không có thích khách lui tới là cô hiểu lầm.” Thái tử biết nghe lời phải, không muốn cùng tiểu hoàng thúc đầu óc trì độn vòng vo, dù sao đã biết mỹ nhân cùng nhà mỹ nhân, sau này còn sợ không cơ hội gần gũi sao?
Thái tử an ủi mình như thế.
Đường An Phù thấy Thái tử như vậy, thầm nghĩ quả nhiên người ác vẫn có người ác hơn trị.
“Vậy Thái tử còn muốn thẩm vấn ta sao?” Đường An Phù vội vàng rèn sắt khi còn nóng hỏi.
Thái Tử giật khóe miệng: “Đã hiểu lầm, thì làm gì có thẩm vấn. Đường tiểu thư, phu nhân Tướng quân, cô còn có việc, đi trước. Chúc lão phu nhân phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Tình thế giữa sân bởi vì An Nam Vương Tề Thần xuất hiện đã thay đổi bất ngờ, Thái tử từ lúc bắt đầu kiêu ngạo đến xám xịt rời đi, làm Tạ gia cảm giác như nằm mơ.
“Có thể dạy ta sao?” Tề Thần hỏi Đường An Phù.
Đường An Phù nhìn thoáng qua Tạ thị, Tạ thị lại nhìn Lý thị, Lý thị gõ quải trượng trả lời:
“Dạy.” Ngược lại hỏi Tề Thần: “Vương gia có muốn ở đình hóng gió trong viện ta không?”
Tề Thần nhìn thoáng qua đình hóng gió: “Không ngại.”
Sau khi nói xong, Tề Thần tự đi tới đình, hắn đi đến đâu, mọi người chủ động lui qua hai bên, một ít phụ nhân nhát gan đều tranh nhau tránh né, Lý thị đến cạnh Đường An Phù, cổ vũ nói:
“A Phù đừng sợ, ngoại tổ phụ ngươi nói, Vương gia nhìn bên ngoài hung ác nhưng trên thực tế là người tốt. Ngươi cung kính chút, hắn sẽ không làm gì ngươi.”
Đường An Phù nhìn Tề Thần đã ngồi trong đình hóng gió chờ, chỉ thấy mặt hắn không biểu cảm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm chỗ nào, chỉ cần ngồi ở đó, quanh thân xa cách lạnh lẽo như là ở thế giới khác, không ai dám tới gần.
Đường An Phù không quan tâm An Nam Vương là người tốt hay người xấu, dù sao đời trước, hắn là người giết Đường Bích Như, báo thù cho nàng.
Mặc kệ là có tâm hay vô tình, Đường An Phù đều sẽ nhớ rõ ân tình này của hắn.
Dụng cụ làm diều đã được mang đến từ Noãn Các trước đó, khi Đường An Phù nhờ Tạ Hân đem tới, Tạ Hân không muốn, chu cái miệng nhỏ đáng thương nói:
“Biểu tỷ, ngươi còn chưa làm xong diều cho chúng ta nữa.”
Đường An Phù bế lên Tạ Hân từ trên tay mẫu thân nàng, bên cạnh mấy hài tử cũng tràn ngập chờ mong nhìn nàng, Đường An Phù lại nhìn đình hóng gió, hỏi đám Tạ Hân:
“Chúng ta cùng đi bên kia làm được không?”
Tạ Hân cũng nhìn đình hóng gió, hơi co rúm, nhỏ giọng hỏi: “Có, có thể sao?”
“Chắc là có thể. Cho người lấy thêm mấy cái ghế nhỏ qua là được rồi.” Đường An Phù nói.
Mẫu thân Tạ Hân, thê tử Tạ Võ Dung thị lộ ra khó xử kinh sợ chi sắc, liên tục xua tay:
“A Phù, vẫn, vẫn là đừng. Đó, đó chính là…”
Đường An Phù biết ý của Dung thị, cười nói: “Biểu tẩu yên tâm. Ngoại tổ phụ không phải nói hắn là người tốt sao?”
“Tuy nói như thế.” Dung thị vẫn sợ hãi.
Đường An Phù hỏi Tạ Hân đang được nàng ôm trong tay: “Con muốn đi học không?”
Tạ Hân suy nghĩ gật đầu: “Muốn ạ.”
Dung thị không có biện pháp, nghĩ thầm này biểu muội tử quá lớn gan, nàng không sợ An Nam Vương, muốn mang hài tử đi, An Nam Vương còn chưa đồng ý đâu. Thôi thôi, chờ An Nam Vương mở miệng đuổi các nàng về cũng được.
Một lát sau, Đường An Phù ôm Tạ Hân, trong tay còn dẫn hai cái tiểu bằng hữu đi tới đình hóng gió Tề Thần đang chờ, thấy hắn đã đặt diều nhặt được trên bàn đá.
Tề Thần quay đầu thấy bộ dáng Đường An Phù ôm, nắm hài tử, sắc mặt ngơ ngác.
Chỉ nghe Đường An Phù hỏi:
“Ta đã đáp ứng giúp bọn họ làm diều, còn không có làm xong, có thể dẫn bọn họ làm cùng hay không?”
Ánh mắt lạnh lẽo của Tề Thần đảo qua ba hài tử, tuy nói nghé con mới sinh không sợ cọp, nhưng tại ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm, bọn nhỏ vẫn sợ hãi nhịn không được nuốt nước miếng, sợ tới mức trốn sau lưng Đường An Phù.
Tề Thần nhìn bọn nhỏ gắt gao nắm vạt tay áo Đường An Phù nhìn lại, mặt không biểu cảm gật đầu.
Được cho phép, Đường An Phù không khách khí dẫn bọn nhỏ vào đình hóng gió, làm người đặt một đống ghế nhỏ bên cạnh, nàng ngồi cạnh Tề Thần, bắt đầu dạy một người lớn, ba hài tử làm diều.
Công việc cũng không dễ dàng, người nhỏ còn dễ chút, người lớn liền không được.
Đường An Phù: “Bẻ cong đoạn trúc này, nhẹ…”
Tề Thần bẻ một tiếng ‘bang’, đoạn trúc gãy ngắn.
Đường An Phù: “Đập đầu này…”
Tề Thần đập ‘bạch bạch’ hai tiếng, hai cây đều nát.
Đường An Phù: “Một cây tước dài một chút …”
Tề Thần:… Đã tước ngắn.
Trong lòng Đường An Phù không khỏi than: Dạy làm diều, đường dài lại gian nan.
Mà bên kia, Tạ Võ tự mình tiếp đón Khang Vương Tề Chiêu đi theo An Nam Vương vào Tạ gia, hai người ngồi ở phòng khách uống trà, từ cửa sổ vừa lúc có thể thấy nhìn thấy cảnh tượng trong đình hóng gió, tuy rằng bọn họ cách khá xa, không nghe thấy trong đình hóng gió đang nói cái gì, nhưng hình ảnh hai người lớn ba cái hài tử chấu đầu bên nhau học làm diều thật là có chút ấm áp cùng… kì lạ.
Ai có thể nghĩ đến, nam nhân cau mày, vẻ mặt vụng về học làm diều trong đình hóng gió là sát tinh ở trên chiến trường giết người như ma, làm quân địch nghe tiếng sợ vỡ mật.
Nỗ lực gần hai canh giờ, Đường An Phù rốt cuộc thành công dạy Tề Thần làm diều, hơn nữa làm thành một con diều thành phẩm, chẳng qua Tề Thần làm phải có trí tưởng tượng mạnh mẽ mới thấy rằng đó là một con cá vàng.
Đường An Phù bắt đầu thu dọn đồ vật trên bàn, Tề Thần quay đầu nhìn mặt trời đang lặn, ôm hai con diều đứng dậy rời đi.
Khi đi qua bên cạnh Tạ Hân, Tạ Hân không nhịn xuống nói: “A, diều của chúng ta …”
Tề Thần nghe được Tạ Hân nói, dừng bước, cúi đầu nhìn hai con diều trên tay, rất tự nhiên đưa con diều trên tay trái do hắn làm tới trước mặt Tạ Hân.
Tạ Hân nhìn con diều không ra hình dạng được đưa đến trước mặt, có chút ghét bỏ, đánh bạo nhìn về phía diều cá vàng sinh động như thật bên tay phải Tề Thần, tràn đầy chờ mong.
Tuy nhiên, Tề Thần cũng hiểu ánh mắt ám chỉ của cô bé, hoặc là đã hiểu, lại không muốn cô bé đạt được mong muốn.
Chỉ nghe Tề Thần thúc giục Tạ Hân bằng một giọng nói hơi áp bức:
“Cầm—”
Tạ Hân ngửa đầu nhìn Tề Thần, lúc này trời tối, đình hóng gió tứ giác tuy treo đèn lồng, nhưng ánh sáng không đủ khó tránh khỏi tối tăm, đôi đồng tử nhỏ củ Tạ Hân phản chiếu một người hung dữ, lập tức bị dọa đến giật mình, run rẩy duỗi tay nhận Tề Thần diều đưa.
Thật đáng sợ.
Tề Thần đưa diều mình làm, liền giống như lúc tới, đem theo diều Đường An Phù làm không coi ai ra gì rời đi.
Tướng quân phu nhân Lý thị có ý giữ hắn lại cùng ăn tối, nhưng đến khi Tề Thần rời đi, bà cũng chưa lấy hết can đảm phái người đi hỏi.
Vỗ ngực, an ủi mình một chút.
Sinh nhật này thực sự rất đáng sợ.