Edit: Thanh Dương

Đường An Phù đối với địa hình phủ tướng quân tương đối quen thuộc, rất nhanh đã tới bên ngoài tường Tây Uyển.

Nàng trốn trong rừng trúc bên ngoài hậu viện nhìn mấy người thị vệ đang đứng canh cửa kia ai ai cũng lạ mặt. Trên người không mặc bộ đồ của phủ tướng quân, đi giày quan, trên giày có thêu đám mây đen, chắc có lẽ là ám vệ của Đông cung.

Xem ra Tạ Thất Lang thỉnh khách quý về trong phủ hắn là Thái tử.

Khách tham gia tiệc cũng không biết Thái tử giá lâm phủ Tướng quân, nhưng phu nhân Tướng quân cùng nhóm chủ sự trong phủ chắc cũng biết được, cho nên mới sẽ phân Tây Uyển cho Tạ Thất Lang dùng để đón tiếp Thái tử.

Mẫu thân Tạ Thất Lang Dương thị xuất thân phủ Lương Quốc công, là thứ muội của đương kim Hoàng Hậu, Tạ Thất Lang cùng thế tử Lương Quốc công Dương Thao, còn có Thái tử trên danh nghĩa đều là huynh đệ họ hàng, cho nên ngày sinh phu nhân Tướng quân, Thái tử lặng yên tiến đến cũng không phải việc lạ.

Chẳng qua thủ vệ Tây Uyển nghiêm mật như thế, Thái tử chắc sẽ không đơn giản chỉ tiến đến mừng thọ.

Chắc Tạ Thất Lang lấy cớ ngày sinh tổ mẫu, mời Thái tử đến phủ, hắn biết rõ Thái tử thích nữ sắc, muốn gãi đúng chỗ ngứa, nịnh bợ, từ bên ngoài mời ca nữ vào phủ vui đùa.

Mà Đường Bích Văn sẽ không vô cớ tới Tây Uyển, là ai lừa nàng tới? Trong đầu Đường An Phù hiện ra gương mặt của Đường Bích Như…

Đường An Phù tình nguyện là Đường Bích Như cùng Đường Bích Phân hợp tác lừa nàng, Đường Bích Văn chỉ ham chơi chuồn ra từ Tây Môn đi chơi, cũng không hy vọng Đường Bích Văn thật sự ở trong Tây Uyển.

Phủ Tướng quân có bốn cửa đông nam tây bắc, cửa nam là cửa chính, cửa bắc là cửa sau, hai bên đông tây là cửa hông.

Bên cạnh Tây Uyển là cửa tây, Đường An Phù thấy ngoài cửa hông phía tây cũng có thủ vệ, chỉ có thể dựa chân tường đến phòng bếp nhỏ sau Tây Uyển, từ một chỗ tường nhảy vào viện.

Sau khi né tránh đi vào trong viện, Đường An Phù vội vàng trốn sau một cái cây khi nghe thấy tiếng bước chân vội vã.

Thấy một nam nhân mặt trắng không râu, hơi giống nữ giới đi ra từ nội viện phía tây, đến đợi ở cửa phía tây, một lúc sau, thấy một nam nhân đầu trâu mặt ngựa dẫn theo khoảng mười nữ tử trẻ đẹp, tất cả đều được che mặt bằng khăn lụa đỏ đi vào từ cửa hông phía tây.

Chỉ nghe nam nhân môi hồng răng trắng, nói bằng một giọng rất nhỏ:

"Nhanh lên."

“Ai da, tới đây tới đây.” Nam nhân đầu trâu mặt ngựa chạy tới, đưa cho nam nhân môi hồng răng trắng đồ vật gì đó, nói:

“Xin hỏi vị tiên sinh này, vừa rồi đợt người kia, các quý nhân thích chứ? Đều là vừa nhập không bao lâu non, sạch sẽ đâu, đã sợ hầu hạ không chu đáo.”

Nam nhân mặt trắng thu đồ vật, sắc mặt không kiên nhẫn khá hơn:

“Bên trong đều là quý nhân, tự nhiên muốn sạch sẽ. Không sao cả, nếu có một hai người không chú ý, chúng ta liền trực tiếp loại ra là được.”

“Vâng, loại ra giao cho ta là được, trở về ta dạy lại các nàng.”

Nam nhân mặt trắng gật đầu, nhìn phía sau người nọ, hỏi: “Đều ở chỗ này sao?”

“Phải, đều ở chỗ này. Cái đỉnh vóc thủy linh, tiên sinh muốn thích cái nào, quay đầu lại ta kêu nàng hầu hạ…”

Nam nhân có vẻ mặt cứng cỏi như trâu dày dặn như ngựa chưa nói xong thì đã bị nam nhân khác xen vào.

“Cút, cút, cút. Đừng nói nhiều, đều theo ta vào trong.”

Nói xong, đoàn người đi theo nam nhân mặt trắng vào nội viện hướng tây.

Đường An Phúc khẽ động, đánh bất tỉnh cô nương đi cuối cùng rồi kéo đi, nhanh chóng trốn vào trong bụi cỏ, tháo khăn che mặt màu đỏ xuống, che mặt mình, sau đó nhanh chóng đuổi kịp đội ngũ vào sân.

Họ đến đợi bên ngoài một căn phòng có cửa ra vào và cửa sổ đóng kín, trong phòng thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng đàn cùng tiếng vui đùa ầm ĩ.

Nam nhân mặt trắng gõ cửa vài cái, bên trong mở hé cửa, thấy là hắn, lúc này mới mở cửa, phất tay làm các cô nương nhanh chóng vào.

Đường An Phù che khăn lụa đỏ đi theo các cô nương vào trong phòng, mùi rượu thịt xông vào mũi làm Đường An Phù cảm thấy buồn nôn, lại nhìn đến hình ảnh quần ma loạn vũ bên trong liền trực tiếp tưởng nôn ra.

Ngày thường nhân mô cẩu dạng thế gia bọn công tử, uống say hành vi phóng đãng nếu làm cho bậc cha chú bọn họ chính mắt đến xem, đặc biệt là nhị phòng Tạ gia Thất Lang Tạ Bình, thật là mất mặt chính khí Tạ gia!

Gia gia của hắn đã lớn tuổi còn trấn thủ Bắc cương, đại bá hắn chinh chiến sa trường, hắn thân là hậu bối Tạ gia, không làm gia tộc vẻ vang thì thôi, còn ở nơi này làm việc hoang dâm vô sỉ.

Nếu phải muốn tìm Đường Bích Văn, Đường An Phù rất muốn đá vào mặt Tạ Thất Lang đang giở trò với hoa nương che mặt, cũng coi như thế Đại cữu trừng trị hắn.

Kìm nén tức giận, Đường An Phù nhìn trái phải, vẫn chưa thấy Thái tử Tề Hiền.

“Đi, đều hầu hạ, các ngươi sẽ có chỗ tốt.” Nam nhân mặt trắng yêu cầu các cô nương làm.

Đường An Phù cũng cầm một bầu rượu theo các cô nương đi vào, cố nén khó chịu, ánh mắt đảo qua các cô nương trong phòng, cũng không phát hiện Đường Bích Văn.

Vừa muốn xoay người lui lại, thì cảm thấy làn váy bị người kéo, Đường An Phù cúi đầu nhìn thoáng qua, liền thấy Thế tử Lương Quốc công Dương Thao cởi vạt áo trước, hai má hồng, ánh mắt mê ly, biểu tình đáng khinh ngửi váy Đường An Phù:

“A, mùi thơm quá. Mỹ nhân nhi, tới. Uống với bản công tử một chén.”

Nói xong, Dương Thao kéo váy Đường An Phù định kéo về phía mình, Đường An Phù không nghĩ rút dây động rừng, liền ngồi xuống, rót rượu cho hắn, sửa giọng nói:

“Mời Công tử.”

Dương Thao uống chén rượu của Đường An Phù, sau đó liếc nhìn Đường An Phù một cách dâm đãng, nhào tới người Đường An Phù: “Mỹ nhân nhi tới, hôn một cái.”

Đường An Phù thong dong tránh đi, bàn tay trắng để trên bả vai Dương Thao, dùng tay áo quyến rũ hất vào mặt Dương Thao, làm hắn say mê, rồi lại không bắt được, Đường An Phù đẩy hắn ra sau:

“Công tử đừng nóng vội, nô gia lấy cho ngài mấy quả nho.”

Dương Thao bị nàng mê đến đầu óc choáng váng nên không từ chối: “Được được, lấy quả nho, hì hì hì, mang tới ngươi đút bản công tử ăn ~”

Đường An Phù tránh khỏi Dương Thao, trực tiếp vòng đến phòng khách riêng, từ cửa sổ phòng khách riêng nhảy ra ngoài.

Thầm nghĩ Đường Bích Văn không ở trong phòng này, có phải nói rõ nàng không vào đây hay không?

Không đúng, vừa rồi nam nhân kia đưa cô nương tới cùng thái giám nói còn có hai người không nghe lời…

Đường An Phù tránh ở chỗ tối, tìm thời cơ, bóp cổ một cô nương đưa rượu, đưa nàng vào chỗ tối, đặt một cây trâm vàng trên cổ hoa nương, độc ác hỏi:

“Lúc trước có hai cô nương không nghe lời phải không?”

Hoa nương sợ tới mức tái mặt, liên tục gật đầu: “Vâng, có. Tha mạng.”

Đường An Phù dùng sức chống trâm vàng vào cổ nàng, ép hỏi nói: “Nhốt ở chỗ nào vậy?”

Hoa nương run rẩy chỉ phương hướng: “Củi, phòng chất củi…”

Đường An Phù có được đáp án, chấn cổ hoa nương, hoa nương lập tức hôn mê.

Dựa theo hướng hoa nương chỉ, Đường An Phù tìm được phòng chất củi, có lẽ nhốt người không quan trọng, cho nên không có người trông coi ở ngoài.

Ở bên trong nhìn thấy hai hoa nương bị trói khóc thút thít, hai người thoạt nhìn chỉ 13-14 tuổi, hẳn là lần đầu tiên tiếp xúc nghề này, sợ tới mức cả người phát run.

Hai người đều không phải Đường Bích Văn, Đường An Phù vẫn đi vào phòng chất củi, cởi dây thừng trên người hai người bỏ, cho hai người mỗi người một tờ ngân phiếu trăm lượng, nói:

“Giấu kĩ tiền, đừng để người khác phát hiện. Thông minh chút, sau khi rời khỏi đây tự mình chuộc thân đi.” Đường An Phù nói.

Hai hoa nương nhỏ khóc lóc nhìn ngân phiếu trong tay trợn tròn mắt, ngơ ngác không dám nói lời nào, cả đời các nàng cũng chưa gặp qua nhiều tiền như vậy.

Đường An Phù lại hỏi: “Chỉ có hai người các ngươi bị đưa đến phòng chất củi, còn có những người khác không?”

Trong đó một hoa nương nhỏ tuổi mang hoa hồng khẽ thì thầm nói: “Vốn, vốn là ba người, còn có một người bị mang đi.”

“Bị ai mang đi? Các ngươi có nhìn thấy người bị mang đi có mặt như thế nào không?” Trong lòng Đường An Phù căng thẳng, nôn nóng hỏi.

Hoa nương nhỏ tuổi lắc đầu: “Không nhìn thấy mặt, đều mang hồng sa. Nhưng xiêm y của tỷ ấy không giống chúng ta, chỗ làn váy thêu hoa hải đường, rất xinh đẹp.”

Đường An Phù nhớ tới quần áo Đường Bích Văn mặc hôm nay, đúng là mặc một bộ váy hải đường. ( app TYT - tytnovel )

“Cô ấy bị mang đi đâu vậy?” Đường An Phù hỏi.

“Hình như góc Đông Nam, tỷ tỷ ngươi mau đi cứu tỷ ấy, tỷ ấy bị kéo đi không bao lâu, khóc rất thảm thiết.” Hoa nương nhỏ nhớ tới chuyện vừa rồi, lại nhịn không được run lên.

Đường An Phù không dám chậm trễ, chạy tới góc Đông Nam tìm, còn chưa tìm được thì nghe thấy tiếng khóc, Đường An Phù đi theo âm thanh đến, ngoài cửa phòng có hai ám vệ mặc đồ thường trông coi, thấy hoa nương mang khăn che mặt đỏ đi tới, quát lớn nói:

“Ngươi làm gì, tránh ra!”

Đường An Phù tiếp tục tới gần, bước chân không ngừng nghỉ chút nào, hai người trông coi nhìn nhau, tiến lên ngăn cản, ba người trực tiếp đánh nhau, hai thủ vệ bị Đường An Phù đánh ngã xuống đất, Đường An Phù không quan tâm trực tiếp đá văng cửa, đi thẳng vào giường trong phòng.

Một tay ngăn chặn Thái tử Tề Hiền đang muốn hiếp người, đá hắn sang một bên, lộ ra Đường Bích Văn bị hắn đè dưới thân, đau lòng khóc lóc, và một nửa quần áo đã bị cởi ra.

Đường An Phù vội vàng kéo nàng từ giường lên, Đường Bích Văn đầu tiên là chống cự, Đường An Phù xốc lên một góc khăn lụa, nói: “Là muội.”

Đường Bích Văn đã tuyệt vọng chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, lúc này mới nhìn ánh mắt, nhận ra Đường An Phù, lập tức vui sướng kéo ống tay áo Đường An Phù không chịu buông, Đường An Phù bảo nàng mặc xiêm y, Thái tử Tề Hiền say khướt sau khi bị đá ngã xuống đất, hơi tỉnh táo, chỉ vào Đường An Phù tức giận nói:

“Ngươi là người phương nào, dám can đảm động thủ với cô.”

Đường Bích Văn còn chưa mặc xong quần áo, Đường An Phù vội vàng tiến lên muốn đá Thái tử, Thái tử từng học võ, vội vàng tránh đi, tỉnh rượu một ít, cùng Đường An Phù đánh, một bên so chiêu một bên hô to:

“Người tới, có thích khách.”

Đáng tiếc, lúc trước hắn cho cung nhân hầu hạ lui ra, chỉ chừa hai thủ vệ ở bên ngoài trông coi, bây giờ hai thủ vệ kia bị Đường An Phù đánh ngất, nơi này ở chỗ hẻo lánh, là Tạ Thất Lang chuyên môn chuẩn bị chỗ yên tĩnh cho hắn, không thể kêu người tới ngay lập tức.

Thái tử xem chuẩn thời cơ, ôm chặt Đường An Phù, muốn khống chế nàng: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Nói xong, Thái tử muốn kéo khăn che mặt của Đường An Phù, Đường An Phù sao có thể để hắn thực hiện được, nàng đem cúi người, đầu gối đá thật mạnh về phía trước, đánh lên gốc con cháu của Thái tử, Thái tử đau trực tiếp buông tay ngã trên mặt đất che giữa hai chân, đau đến mức không thể kêu ra tiếng.

Lúc này Đường Bích Văn đã mặc xong xiêm y, Đường An Phù nhặt lên khăn che mặt màu đỏ cho nàng mang lên, sau đó mới mang nàng rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play