Edit: Thanh Dương
Chúc thọ ngoại tổ mẫu xong, Đường An Phù cùng bọn tỷ muội đi chơi đùa.
Trong và ngoài phủ Tướng quân, bởi vì gần với phủ Thần vương nên bọn họ không mời đoàn kịch, làm những khách nhân quen dự tiệc có kịch trong kinh không quen nhưng không ai dám nói gì.
Đường An Phù mặc trang phục khác lúc bình thường nên thu hút không ít ánh mắt chú ý.
Có người quen nàng sẽ tới hỏi nàng làm sao vậy, cũng có người không quen biết thì đi hỏi tỷ muội khác của Đường gia.
Giữa bữa tiệc, Tạ Tinh lại tới khiêu khích bị Đường An Phù nhẹ nhàng giải quyết, tức giận rời đi, Đường An Phù sợ nàng ấy lại đến tìm phiền phức, ăn cơm xong, dứt khoát không ở Đông Uyển đợi, chạy tới cùng mấy đứa chất nữ sáu tuổi làm diều.
“Xem kỹ nhé, cái này được dán lại với nhau, thanh tre uốn cong như thế này, và cắm vào chỗ này, hình con cá vàng đã sẵn sàng. Sau đó là đuôi cá, phải cắt một chút. Giống như vậy…”
“A —”
Đường An Phù ngồi ở bên bàn dài rất nhanh làm ra một cái diều hình cá vàng, dẫn tới mười mấy hài tử vây quanh nàng.
“Cuối cùng là vẽ mắt cá cùng màu sắc trên người cá, các ngươi muốn màu gì?”
Những màu sắc nhí nhảnh được bọn trẻ nói ra, Đường An Phù cười cầm lấy thuốc màu, nàng phát hiện mình còn rất có thiên phú dỗ hài tử, vừa mới bắt đầu nàng không để ý tới bọn nhỏ, khi nàng lộ một tài nghệ làm diều, xem ánh mắt của chúng đều tràn đầy sùng bái.
Một con diều cá vàng có màu sắc tươi sáng được làm xong rất nhanh chóng, Đường An Phù cầm lấy nó, dẫn bọn nhỏ đến sân đình thả diều.
Mấy hài tử xung phong nhận việc muốn tự mình phóng, Đường An Phù đưa con diều cho chúng, nhưng một đám chạy hai bước diều liền rơi xuống, cuối cùng Đường An Phù phải tự mình phóng.
Nhìn diều cá vàng bay lên trời, bọn nhỏ vui sướng ở dưới vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Bay cao hơn chút nữa! Bay cao hơn chút nữa!”
Đường An Phù kéo dây diều, thả ra từng chút, diều bay càng cao.
Bỗng nhiên một trận gió to thổi tới, diều trên bầu trời bị thổi đến lắc lư, dây diều trong tay Đường An Phù bị đứt, diều trực tiếp rơi xuống.
“Diều rơi rồi, biểu tỷ, làm sao bây giờ?”
Người đang nói chuyện chính là tiểu nữ nhi của Tạ Võ, Tạ Hân năm nay mới vừa đủ sáu tuổi, muội muội ruột của Tạ Tinh.
Hài tử xung quanh cũng buồn, mắt thấy cả đám muốn khóc, Đường An Phù nhanh chóng an ủi.
“Đừng khóc đừng khóc, ta thấy diều chắn là rớt ở nơi nào đó trong phủ, chúng ta đi tìm thử, nếu tìm không thấy, ta lại giúp các ngươi làm một cái.”
Tạ Hân và những người khác lúc này mới không ủ rũ, giống một chuỗi hồ lô đi theo Đường An Phù tìm diều.
Nhưng không khéo là tìm khắp nơi trong sân, trong vườn hoa cũng không tìm được diều.
“Chắc là rớt bên ngoài. Chúng ta trở về làm lại con khác.”
Đường An Phù nắm tay Tạ Hân đang muốn dẫn các nàng trở về Noãn Các thì nghe phía sau có người kêu nàng:
“Tứ tỷ, tứ tỷ.”
Đường An Phù quay đầu nhìn thì thấy Đường Bích Như từ sau cửa hoa thò người ra, vẫy tay với nàng, sắc mặt giống như có chút nôn nóng.
Trong lòng hiện lên một tia cảnh giác nhưng Đường An Phù nếu nghe thấy cũng không thể coi như không nghe thấy liền để bà tử cùng bà vú mang Tạ Hân và bọn nhỏ về Noãn Các chờ nàng, Tạ Hân không muốn, một hai phải lôi kéo Đường An Phù cùng đi làm diều, khuyên can mãi mới dỗ nàng đi.
Bọn nhỏ đi rồi, Đường An Phù mới đi đến sau cửa hoa, phát hiện phía sau cửa không chỉ có Đường Bích Như mà còn có Đường Bích Phân.
“Tìm ta có chuyện gì?” Đường An Phù hỏi.
Đường gia đại phòng cùng nhị phòng, tam phòng vốn không gần gũi, lão phu nhân đưa ra ý kiến phân phòng mà trị, Tạ thị chỉ lo việc đại phòng của bá phủ Thừa Ân, không nhúng tay vào người và việc của phòng khác, cũng may là như thế này, tuy Đường An Phù cùng Đường Bích Như ở chung một nhà, lại lui tới không nhiều lắm, Đường Bích Như cũng không thấy sau khi Đường An Phù sống lại đã thay đổi, chỉ nghĩ nàng vẫn giống lúc trước.
Đường Bích Như mím môi, ngượng ngùng vò chiếc khăn trong tay, nàng ta cùng Đường Bích Phân đẩy tới đẩy lui, nhưng không ai mở miệng.
Đường An Phù kiên nhẫn đợi một lát, thấy các nàng không mở miệng lập tức muốn đi, Đường Bích Như vội vàng giữ chặt Đường An Phù, nói:
“Tứ tỷ đừng đi, ta, chúng ta có chuyện không biết nên nói như thế nào.” Đường Bích Như lôi kéo Đường An Phù không cho nàng đi.
Đường An Phù rút ống tay áo mình ra khỏi tay nàng ấy: “Không biết nói như thế nào thì các ngươi gọi ta làm gì, muốn nói thì nói, không nói thì thôi.”
“Ta nói ta nói. Tứ tỷ đừng nóng giận. Thật sự bởi vì việc liên quan nhị tỷ, chúng ta mới không biết nên nói như thế nào.” Đường Bích Như nói.
Đường Bích Phân nhát gan và không biết gì, vì vậy gật đầu theo Đường Bích Như.
Đường An Phù nghe nàng nhắc tới Đường Bích Văn, nàng đã mất bình tĩnh:
“Nhị tỷ có chuyện gì?”
“Sáng nay sau khi tới Tạ gia, ta cùng tam tỷ đã bị nhị phu nhân bảo đi hỗ trợ Bá phu nhân, sáng sớm không nhìn thấy nhị tỷ, giữa trưa lúc ngồi vào vị trí cũng không gặp, tỳ nữ bên cạnh nhị tỷ nói tỷ ấy cùng hai vị tiểu thư Trương gia, còn có tiểu thư Tống gia đánh bài lá cây ở phía tây Noãn Các, để nàng không cần hầu hạ, mà họ cũng dùng cơm trưa ở phía tây Noãn Các, sau khi nhị phu nhân biết chỉ nói đã biết, cũng không để ý.”
“Buổi chiều nhị phu nhân bảo ta cùng tam tỷ đi đưa chút trái cây cho nhị tỷ, nhưng chúng ta đi phía tây Noãn Các mới biết, nhị tỷ chỉ cùng ba vị tiểu thư khác đánh bài một lát đã đi rồi, tỷ ấy…”
Đường An Phù bị nàng nói một tràng dài đến chóng mặt, mấu chốt nói nhiều như vậy còn chưa vào vấn đề, không khỏi thúc giục:
“Ngươi có thể nói mấu chốt hay không?”
“Vâng.” Đường Bích Như gật đầu, cũng không vì Đường An Phù không kiên nhẫn mà dừng kể, chỉ nghe nàng tiếp tục nói:
“Mấu chốt là không thấy nhị tỷ. Giữa trưa tỷ ấy cũng không ở phía tây Noãn Các dùng cơm, ta cùng tam tỷ hỏi thăm một vòng mới biết được có người thấy tỷ ấy đi Tây Uyển.”
Hôm nay phủ Tướng quân tiếp khách, đa số khách đều tụ tập ở Đông Uyển, chủ viện cùng gần Diễn Võ Trường, Tây Uyển không phải là nơi tiếp khách. Mà lúc giữa trưa ngồi vào vị trí, đúng là Đường An Phù chưa thấy Đường Bích Văn xuất hiện.
“Sau đó thế nào? Đi Tây Uyển thì sao?” Đường An Phù hỏi.
“Tây Uyển bên kia… Lúc đầu ta và tam tỷ cũng không biết là chuyện gì, hỏi Hằng ca mới biết được, hôm nay Tây Uyển là chỗ Thất Lang của phủ Tướng quân đón tiếp khách quý, đều là nam… Không có nữ quyến.”
Đường Bích Như nói Hằng ca chính là nhi tử đại phu nhân nhị phòng, nhi tử của nhị phu nhân, Đường Hằng.
“Hằng ca nói với chúng ta… Hôm nay Tạ Thất Lang còn từ bên ngoài tìm chút ca nữ vào phủ làm bạn với khách quý, kêu cô nương nhà chúng ta đừng chạy qua bên đó.”
Đường An Phù cuối cùng cũng hiểu ý của Đường Bích Như.
“Tứ tỷ, tỷ nói tam tỷ đi Tây Uyển có gặp nguy hiểm hay không? Có cần… tìm người đi vào tìm tỷ ấy hay không?” Đường Bích Như ám chỉ nói.
“Đúng vậy, nếu Tây Uyển đều là khách nam, vậy nhị tỷ xuất hiện ở đó tất nhiên không phải chuyện tốt.” Đường Bích Phân được Đường Bích Như ra hiệu, nói một câu hoàn chỉnh.
Sắc mặt Đường An Phù nghiêm túc, không trả lời Đường Bích Như và Đường Bích Phân, muốn xoay người đi, đi hai bước lại quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Đường Bích Như:
“Các ngươi biết chuyện này lúc nào?”
Đường Bích Phân sợ hãi, Đường Bích Như lại ung dung trả lời:
“Mới vừa biết không bao lâu.”
Đường An Phù bình tĩnh, lại hỏi một câu:
“Vì sao tới nói cho ta? Xảy ra chuyện không phải nên nói cho các phu nhân trước hay sao?”
Đường Bích Phân vừa muốn mở miệng đã bị Đường Bích Như giành trước, chỉ thấy nàng ta bình tĩnh đáp:
“Nơi này là nhà ngoại tứ tỷ, tứ tỷ nhất định quen thuộc hơn chúng ta, chúng ta chỉ lo lắng tam tỷ gặp nguy hiểm, cũng không xác định thật sự đã xảy ra chuyện gì hay không, tự nhiên không dám làm phiền các phu nhân, lúc này mới tìm tỷ xin giúp đỡ. Rất kì lạ sao?”
Câu trả lời này cũng hợp lý.
Đường An Phù nhìn chằm chằm các nàng, lúc này mới nói với Đường Bích Phân:
“Đi tìm tỳ nữ bên cạnh nhị tỷ, bảo nàng đến cửa sau phủ Tướng quân chờ ta.”
Nói xong, Đường An Phù xoay người rời đi.
Nàng vừa đi, Đường Bích Phân không được hỏi Đường Bích Như: “Ta rõ ràng trước lúc cơm trưa thấy nhị tỷ bị người kéo vào Tây Uyển, khi đó liền nói cho ngươi, sao ngươi lại muốn gạt tứ muội?” ( app TYT - tytnovel )
Đường Bích Như tức giận nói: “Ta không lừa nàng, chẳng lẽ nói rõ cho nàng ngươi bị nhị phu nhân hành hạ, không cam lòng cho nên muốn cho Đường Bích Văn chịu chút giáo huấn, cố ý thông báo chậm trễ sao?”
Sắc mặt Đường Bích Phân biến đổi: “Không, không phải ngươi nói làm nàng chịu chút giáo huấn…”
“Dù sao người là ngươi thấy, ta chỉ cùng ngươi tìm tứ tỷ hỗ trợ, thuận tiện giúp ngươi lấp liếm thôi. Ngươi muốn vội vàng tìm chết ta không ngăn cản ngươi, xem Nhị phu nhân trở về lại xử lý ngươi như thế nào. Nếu ngươi không muốn chết, từ giờ trở đi, quên chuyện này đi, đừng nhắc lại nữa.” Đường Bích Như lạnh nhạt nói.
Đối xử với Đường Bích Phân, Đường Bích Như đã thay đổi thái độ tàn nhẫn, lập tức dọa Đường Bích Phân nhát gan sợ phiền phức không chủ kiến.
Đường Bích Phân nhỏ giọng ngập ngừng nói:
“Ta, ta muốn nói cho Nhị phu nhân. Ai nha…” Đường Bích Phân biết bây giờ nói nhiều cũng không được gì, cũng bắt đầu có chút nghĩ mà sợ: “Nếu không chúng ta đi nói cho các phu nhân đi. Tứ muội sẽ đi Tây Uyển cứu người sao? Nếu muội ấy không đi…”
Đường Bích Phân còn chưa nói xong đã bị Đường Bích Như đánh gãy:
“Đừng lo lắng, tỷ ấy sẽ đi!”
Đường Bích Như chắc chắn Đường An Phù sẽ đi, cùng Đường An Phù giao tiếp nhiều năm, đã sớm thăm dò rõ tính tình của nàng.
“Nhưng muội ấy đi cũng chưa chắc có tác dụng. Lỡ như muội ấy cũng gặp nguy hiểm bên trong thì sao. Hằng ca nói hôm nay Tây Uyển đều là chút người không thể trêu vào. Lỡ như…” Đường Bích Phân càng nghĩ càng sợ, cảm thấy sai lầm của mình giống như cầu tuyết càng bị lăn càng lớn, lớn đến dần dần trở nên khó giải quyết.
Đường Bích Như lại hoàn toàn không lo lắng:
“Chúng ta chỉ thỉnh tỷ ấy đi xem, nơi này là phủ Tướng quân, tỷ ấy cũng coi như là nửa cái tiểu thư thì xảy ra chuyện gì?”
“Chính là…”
“Được rồi! Việc đã đến nước này, chúng ta vẫn nghe theo lời Tứ tỷ, đi gọi tỳ nữ bên cạnh Nhị tỷ đến cửa sau phủ Tướng quân chờ mới đúng.” Đường Bích Như ngắt lời Đường Bích Phân.
Hai người đi chủ viện tìm tỳ nữ, ở trên đường, Đường Bích Phân còn buồn bực khó hiểu:
“Lục muội, ngươi nói Nhị tỷ đang bình thường sao lại đi Tây Uyển chứ?”
Đường Bích Như nhướng mày, không chút để ý trả lời:
“Chuyện đó ai biết được.”