Thần vương là con của tiên đế, là đệ đệ nhỏ nhất của Hoàng đế.

Đây chính là một nhân vật truyền kỳ.

Vừa sinh ra đã được phong vương, ban thưởng đất phong, mở phủ đệ, khi đó hoàng đế vẫn còn là Thái tử, Thần vương vừa được ba tháng đã bị tiên đế đưa đến phủ Thái tử giao cho huynh trưởng là Thái tử tự nuôi, thánh chỉ có nói rằng, Thái tử việc gì cũng phải tự làm, trong chuyện nuôi dưỡng Thần vương không được nhờ người khác, phải tự lực cánh sinh nuôi đứa trẻ.

Năm Thần vương được sinh ra, Thái tử đã gần ba mươi tuổi, mặc dù ông cũng có rất nhiều con nhưng lại chưa từng tự mình chăm sóc chúng bao giờ.

Khi đó Thái tử phụng chỉ chăm sóc đứa trẻ, từ những chuyện nhỏ của Thần vương như cho ăn cho ngủ, đổi tã, đến những chuyện lớn như đọc sách vỡ lòng, dạy cách làm người, vậy mà vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, cần cù thành khẩn, lúc nhận ra thì đã nuôi Thần vương lên bảy, tám tuổi.

Sau đó Thần vương hồi cung, trở lại bên cạnh mẫu phi hắn, vẫn thường xuyên được Thái tử đón về trong phủ của mình ở, tình cảm huynh đệ thật sự còn hơn cả phụ tử, đối xử với Thần vương còn sủng ái hơn cả con do mình sinh ra.

Nếu nói Thần vương cứ như thế bị sủng thành một Vương gia nhàn nhã hưởng thụ phú quý, vậy nguyên nhân lớn nhất cũng là do một đoạn giai thoại huynh đệ tình thâm này mà ra.

Nhưng ai biết được, Thần vương điện hạ lại là tướng tài trời sinh.

Mười bốn tuổi đã tinh thông võ nghệ, theo Trấn Quốc tướng quân Tạ Kình lên chiến trường, lần đầu tiên ra trận đã vô cùng hung tàn bắn thủng đầu thủ lĩnh quân địch, trận chiến ấy là trận đầu tiên Tạ Kình tướng quân khải hoàn quay về nhanh như vậy, người dân trong Kinh Thành cảm thấy mình vừa mới tiễn tướng quân xuất chinh, tướng quân đã thắng trận quay về rồi.

Tuy là trận chiến thắng quay về nhanh nhất, nhưng đây cũng là trận gây mất thanh danh nhất từ khi Tạ Kình nhập ngũ đến giờ, vì sao ư? Bởi vì Thần vương giết ba trăm binh lính đã đầu hàng.

Không giết binh lính đã đầu hàng, đây là thiết luật trong quân.

Mặc dù có dấu hiệu cho thấy những binh lính đầu hàng này có thể là mật thám nhưng dù sao không tìm được chứng cứ chứng minh, chỉ có thể nhốt lại, hoặc cách ly, nhưng Thần vương trực tiếp giết luôn, ngược lại mang trên lưng cái danh giết binh lính đã hàng.

Sau khi quay về kinh, Tạ Kình báo cho tiên đế đầu đuôi gốc ngọn chuyện trên chiến trường, tiên đế tiến hành một đợt giáo dục tư tưởng cho Thần Vương, sau đó đem hắn giao cho Tạ Kình xử lý.

Tạ tướng quân cảm thấy Thần vương điện hạ là một tướng tài, nhưng tuổi còn nhỏ sao có thể coi việc giết chóc thành thói? Tạ tướng quân cố ý bồi dưỡng, muốn vào thời điểm khởi đầu lập ra quy tắc quân đội cho hắn.

Nếu tiên đế cho hắn xử lý Thần vương, vậy hắn cứ dựa theo quân quy, phán cho Thần vương hai trăm quân côn, quân côn không giống với gậy gộc bình thường, người bình thường chỉ mười quân côn là đã bị đánh gục, hai trăm quân côn có thể hiểu được là nặng nề bao nhiêu.

Tạ tướng quân cũng biết hình phạt này rất nặng, nhưng công phu mà Thần vương luyện không giống bình thường, nếu phạt nhẹ với hắn mà nói chẳng qua chỉ như gãi ngứa, hai trăm quân côn thì may ra còn có tác dụng. Hắn chỉ hy vọng Thần vương sau này khi giết người có thể nhớ rõ cảm giác khi quân côn đánh vào người.

Nhưng mà... kết quả lại trái với mong muốn.

Sự quản giáo khắc nghiệt của Tạ tướng quân đối với Thần vương không những không thể làm cho Thần vương nhớ kỹ giáo huấn, ngược lại còn khuyến khích tâm huyết của hắn. Lần nào cũng đều bị phạt nặng, nhưng chỉ cần sau khi phạt nặng xong, lên chiến trường vị điện hạ này lại trở thành ma đầu đại khai sát giới, không giết đến đỏ mắt thì quyết không bỏ cuộc.

Tình huống này cứ duy trì vài năm, lúc Thần vương mười bảy tuổi, tiên đế băng hà, Thái tử đăng cơ, sau phong hào vốn có là Thần vương thì lại phong thêm cho hắn một cái nữa là An Nam vương.

An Nam vương hiện giờ đã trở thành một chủ soái trong quân đội, mặc dù đội quân của hắn là đội quân tàn nhẫn khát máu nhất, nhưng chắc chắn là đội quân có ít thương vong nhất, là đội quân luôn thắng trận với sức mạnh không thể cản phá, rất nhiều tướng sĩ muốn gia nhập vào dưới trướng An Nam vương, mà những tướng lãnh trong quân cố ý đối đầu với Thần vương, không một ai không bị quân công hiển hách của hắn ép tới nói không nên lời.

Rất nhiều tướng lãnh đều từng chịu ơn cứu mạng của An Nam vương, trong đó có Tạ Kình, An Nam vương đã từng mạo hiểm ba lần cứu Tạ Kình khỏi nguy nan.

Tạ Kình cũng vì được cứu mà tin phục, từ khi hắn được An Nam vương cứu ba lần, tính tình cũng dần hờ hững đi, không còn can dự vào chuyện của An Nam vương nữa.

Đúng thế, người ta năm lần bảy lượt cứu ngươi, ngươi còn suốt ngày mách chuyện với phụ mẫu người ta ở trên triều, về tình về lý đều không hợp.

Cũng may Tạ Kình cảm thấy bản thân đã có tuổi, không giơ nổi binh khí nữa, dứt khoát quay về kinh nhận cái chức còn trống là Thái bảo của Thái tử, làm Trấn Quốc tướng quân đơn thuần, không quản quá nhiều việc trong quân nữa, mắt không thấy tâm không phiền, cho nên hai năm qua sống rất thư thái.

Từ sau khi Tạ Kình lui về tuyến thứ hai, vốn tưởng rằng trong quân là thiên hạ của An Nam vương, không ngờ năm trước sau khi trải qua một trận chiến, An Nam vương luyện công tẩu hỏa nhập ma, rơi vào trạng thái ngủ say, trong chốc lát quân đội đại loạn, Tạ Kình không thể không quay về tiếp tục quản lý.

Tóm lại, tình huống hiện tại chính là, An Nam vương vốn dĩ ngủ say ở Lĩnh Nam sau nửa năm đột nhiên tỉnh lại, quay về Kinh Thành vào tháng trước, trở về ở trong Thần vương phủ của hắn.

Mà phủ Trấn Quốc tướng quân và phủ Thần vương là láng giềng, sinh nhật của phu nhân tướng quân, vốn dĩ là muốn tổ chức lớn, mời gánh hát nổi tiếng nhất trong Kinh Thành ca hát liên tục ba ngày, nhưng An Nam vương đang phục hồi, hoàng thượng vì để cho hắn tịnh dưỡng thật tốt, cho nên đã hạ chỉ, bắt tất cả phủ đệ gần phủ Thần vương trong lúc An Nam vương tịnh dưỡng không được phát ra tiếng động lớn.

Cho nên mới có tình huống người nhà Đường An Phù ở ngoài cửa phủ tướng quân nhìn những hạ nhân nhắc nhở khách đến không thể nói chuyện lớn tiếng.

Thì ra là có chuyện như vậy.

Đường An Phù thầm nghĩ, kiếp này điều kỳ quái nhất chính là An Nam vương Tề Thần.

Kiếp trước hắn rõ ràng ngủ say gần năm sáu năm, mãi đến sau khi nàng chết mới được đám người Khang vương đón về kinh.

**

Phúc bá nhận lệnh của Tạ thị, đích thân dẫn đoàn người Đường gia vào cửa.

Đường An Kiệt vẫn còn nhớ những lời Đường An Phù nói với hắn trước khi vào cửa, kéo Đường An Phù đi ở cuối cùng, thấp giọng hỏi nàng và Bùi Cảnh rốt cuộc ra sao.

“Mắt ta bị mù. May mà hiện giờ bệnh mắt đã khỏi rồi.” Đường An Phù nói.

“Mắt nhìn quả thật rất tệ. Họ Bùi kia ta đã thấy qua vài lần, rất cao ngạo, muội mà thành đôi với hắn, tương lai chắc chắn chẳng có ngày nào tốt lành.” Đường An Kiệt nói.

Đường An Phù có chút nghĩ đến trực giác của ca ca quần là áo lụa này, chỉ trách bản thân nàng kiếp trước quá tự cao, chuyện chung thân đại sự hoàn toàn chưa từng nghĩ qua việc bàn bạc với người trong nhà, ngay cả Đường An Kiệt còn có thể nhìn ra tính cách của Bùi Cảnh, nàng lại không tin, cứ nhất quyết chui đầu vào.

“Chuyện này đã thay đổi rồi, đừng nhắc tới nữa.” Đường An Phù nói.

“Là một bước ngoặt đó.” Đường An Kiệt nhìn sườn mặt xinh đẹp của muội muội mình, hỏi: “Muội muội, chuyện quan trọng như vậy sao muội có thể nói cho ta biết vậy?”

“Ca hỏi tại sao? Ca là ca ca của ta đúng không?” Đường An Phù hỏi ngược lại.

Đường An Kiệt ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đương nhiên! Ta là ca ca ruột của muội. Ta, ta… Chỉ là ta không nghĩ rằng muội tin tưởng ta như vậy.”

“Ta là nữ tử, tương lai sẽ gả cho người khác, ta còn phải trông cậy vào ca trở thành chỗ dựa cho ta. Không tin tưởng ca thì tin ai?” Đường An Phù nói.

Đường An Kiệt lần đầu tin nghe thấy muội muội đánh giá mình cao như thế, thậm chí còn có chút cảm động, đắc ý vỗ ngực cam đoan:

“Muội muội yên tâm, có ca ca ở đây, sau này ai khi dễ muội, ca ca liều mạng với hắn!”

Đường An Phù nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của hắn, nhớ tới kiếp trước hắn cũng vì nàng mà liều cả mạng. Biết rõ thực lực của mình và Hầu phủ cách xa nhưng vẫn theo đuổi không bỏ, thiếu chút nữa bị đánh chết, quãng đời còn lại nằm liệt trên giường bệnh, tất cả đều vì muội muội này.

Đường An Phù khoác lấy cánh tay Đường An Kiệt, khẽ nói:

“Ta không phải muốn huynh liều mạng vì ta, mà là trở thành chỗ dựa.”

“Ây da, đều giống nhau cả mà.”

Đường An Kiệt biết được bí mật lớn như thế của muội muội, phút chốc tất cả bất bình trước giờ đều tiêu tan lên chín tầng mây, quan hệ huynh muội tiến xa thêm ngàn dặm.

Đi qua hoa viên hướng đến viện chính nơi phu nhân tướng quân đang ở, Đường An Phù phát hiện phía sau có một cơn gió mạnh đang tập kích tới, kéo Đường An Kiệt né sang bên cạnh, đá một cước vào đùi phải của Đường An Kiệt, khiến cho chân phải Đường An Kiệt theo lực đá ra, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mũi chân đá văng thanh trường kiếm đang từ phía sau đánh lén tới.

Sau khi kiếm trong tay Tạ Tinh bị Đường An Kiệt một cước đá văng, cực kỳ khó tin, tiếp tục vào tư thế chuẩn bị rồi tấn công về phía huynh muội Đường An Kiệt.

“Đường An Phù có gan thì bước ra đây đánh, núp sau lưng người khác thì được gì?”

Đường An Phù ôm chặt cánh tay Đường An Kiệt, trốn ở phía sau hắn, lâu lâu lại phát ra tiếng hét lớn.

Đầu óc Đường An Kiệt vẫn đang choáng váng vì bị kéo, chân không hiểu sao lại đá ra một cước, giờ mới vừa đứng vững, trước mắt lại lóe lên một bóng người màu lam.

Là Tạ Tinh.

Trường kiếm trong tay nàng tấn công thẳng về phía hắn, Đường An Kiệt từng học võ, nhưng hiện tại đầu óc hắn không ở nơi này, lại rất ít khi dùng đến võ công, biết phải né tránh nhưng lại không biết phải né như thế nào, chỉ có thể đứng sững ở đó, chờ Tạ Tinh bổ kiếm tới.

“A— ca ca cứu ta.”

Đường An Phù thét lên một tiếng kinh hãi, kéo cánh tay Đường An Kiệt đẩy sang một bên, Đường An Kiệt bị kéo xoay một vòng, tay trái theo quán tính đánh ra, khuỷu tay đập vào mặt Tạ Tinh.

Tạ Tinh bị Đường An Kiệt đánh một cú, trong phút chốc choáng váng, bụm mặt, thu kiếm, phẫn nộ nói:

“Đường An Kiệt, ngươi dám đánh ta!”

Đường An Kiệt cảm thấy oan uổng, hắn cũng không biết tại sao khuỷu tay lại đánh vào nàng ấy cho nên vội vàng giải thích: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, ta không phải cố ý đâu. Tạ Tinh ngươi không sao chứ?”

Tạ Tinh đẩy Đường An Kiệt chắn ở trước mặt ra, chỉ ngón tay vào Đường An Phù hỏi:

“Đường An Phù, Bạch Long Thương của muội đâu, tại sao không đánh với ta?”

Đường An Phù bước nhanh một bước, hoảng sợ núp đến phía sau Đường Ích, ló đầu ra nói:

“Tinh biểu tỷ, hôm nay sinh nhật ngoại tổ mẫu, xung quanh đều là khách, không thích hợp đánh nhau.”

Tạ Tinh nhìn bốn phía, quả thật có rất nhiều người, vì thế bảo:

“Vậy muội theo ta tới võ đài, chúng ta đánh một trận.”

Đường An Phù thầm thở dài, Tạ Tinh vẫn là Tạ Tinh ngày nào.

“Ta không phải đối thủ của Tinh biểu tỷ, ta nhận thua.” Đường An Phù chủ động nhận thua.

Ngẫm lại hồi còn trẻ không hiểu chuyện, lúc nào cũng tùy tiện, muốn làm là làm, chẳng sợ cái gì gọi là náo loạn yến hội của người khác, chưa bao giờ xem xét tình huống, đánh nhau ầm ĩ, quả thật không nên.

“Nhận thua cũng không được! Phải đánh!”

Tạ Tinh là một người nóng nảy, cái gì cũng muốn luận bàn với Đường An Phù.

Đường Ích che cho Đường An Phù, híp mắt cười nói với Tạ Tinh: “A Tinh, hôm nay là sinh nhật tổ mẫu con, chúng ta còn chưa thỉnh an bà ấy, con coi như cho tiểu di phu mặt mũi, châm chước một chút được không.”

Tạ Tinh lại hoàn toàn không cho Đường Ích chút mặt mũi nào, chỉ vào Đường An Phù vênh váo hung hăng mà nói:

“Đường gia các ngươi chỉ có muội là còn có chút nhiệt huyết, nếu muội không đánh, Đường gia các ngươi cuối cùng cũng chỉ là một đám yếu đuối.”

Lời này thốt ra khiến cho những người Đường gia ở đây vô cùng xấu hổ, Đường Ích cũng không biết chống đỡ lời này thế nào, Đường An Phù nén lửa giận, bình tĩnh nói với Tạ Tinh:

“Tinh biểu tỷ, nhiệt huyết của tỷ chỉ để dùng đối phó với người nhà mình sao? Có bản lĩnh tỷ lên chiến trường mà đánh đi, ở đây làm chúng ta khó xử thì được gì?”

Tạ Tinh bị câu trên làm nghẹn họng, còn định phản bác, chợt nghe một giọng nam đầy uy nghiêm truyền đến từ phía sau:

“A Tinh!”

Ở đầu đường mòn bên kia, huynh muội Tạ Võ cùng Tạ thị đi tới, sắc mặt Tạ thị không vui, nhíu mày nhìn chằm chằm Tạ Tinh.

Tạ Tinh nhìn thấy sắc mặt của phụ thân cùng tiểu di, lúc này mới có chút sợ hãi.

Tạ Võ đi tới, giận dữ nói: “Một chút quy củ cũng không có! Mau nhận lỗi với tiểu di phu và A Phù.”

“... Con không muốn.” Tạ Tinh kiên trì cự tuyệt.

Tạ Võ còn muốn răn dạy, bị Đường Ích ngăn lại: “Bỏ đi bỏ đi, trẻ nhỏ ấy mà. Đại huynh từ Bắc Cương trở về từ lúc nào vậy? Nhạc phụ cũng đi chung sao?”

“Sinh nhật mẫu thân, ta xin quân lệnh trước, một mình trở về. Phụ thân vẫn còn ở Bắc Cương. A Tinh không hiểu chuyện, đệ đừng so đo với nó.” Tạ Võ thay nữ nhi nói với Đường Ích.

Đường Ích liên tục xua tay, hoàn toàn không để ý: “Không sao không sao. Đại huynh đừng để ở trong lòng.”

Vốn dĩ là đang giúp Tạ Tinh giải vây, nhưng Tạ Tinh lại không những không cảm kích, ngược lại còn khinh bỉ trợn mắt liếc Đường Ích.

Tạ Võ nhíu mày, quát lớn với Tạ Tinh: “Còn đứng đó làm gì, mau cút chỗ khác đi.” Ở đây là phủ đệ của người trong quân đội, khi sai phạm thì bất kể nữ nhi hay nhi tử đều sẽ bị mắng như nhau.

Tạ Tinh không dám không nghe theo, xám mặt rời đi.

Tạ Võ lúc này mới vỗ vai Đường Ích, nhiệt tình nói: “Ta đem chút rượu mã nãi từ Bắc Cương về, trưa chúng ta uống thêm vài chén đi. Còn nữa, lần trước đệ nói với ta...”

Hai người họ vừa nói chuyện vừa đi sang bên kia, Tạ thị cho người hầu Tạ gia dẫn lão phu nhân Đường gia cùng với người của nhị phòng, tam phòng đi đến hoa viên dành cho khách, sau đó mới đi tới trước mặt huynh muội Đường gia, sửa sang lại diện mạo cho Đường An Phù.

“Tủi thân?”

Đường An Phù nở một nụ cười với Tạ thị: “Không tủi thân. Mẫu thân, hôm nay con làm đúng mà phải không.”

Tạ thị bị nàng chọc cho mỉm cười: “Đi thôi, đi bái kiến ngoại tổ mẫu. Bà ấy mong gặp các con rất lâu rồi.”

Nói xong, ba người khoác tay nhau đi về phía viện của lão phu nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play