“A Phù, cách ăn mặc hôm nay của ngươi hình như không giống với bình thường, hơi kỳ quặc, hay là trở về đổi bộ khác đi.”
Diệp thị lâu nay là loại người dám nghĩ dám nói dám làm, hình tượng của bà ta trước giờ đều là lòng dạ thẳng ngay trong sáng, nhưng lại không ngờ có người chiếm đoạt sự nổi bật của nữ nhi bà ta. Vì thế cho dù bà ta nói dối cái gì, quá phận ra sao cũng đều có thể làm ra được.
Ví dụ như hai thứ nữ trước khi ra khỏi cửa đã bị bà ta ngăn lại, không cho bọn họ tham dự yến hội của bá phủ Lâm Tây; lại ví dụ như bây giờ, vì không để cho Đường An Phù gây chú ý, bà ta có thể nói trái lương tâm rằng cô nương ngoan ngoãn xinh đẹp lại có cách ăn mặc kỳ quặc…
Nếu là Đường An Phù của trước đây, có lẽ khi nghe được câu ‘kỳ quặc’ thì thật sự sẽ trở về thay đồ, nhưng hiện giờ tâm nàng vững như đá tảng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng dao động.
“Ta thấy các tỷ muội đều ăn mặc theo kiểu như vậy, so với họ ta cũng không nhiều tay hay nhiều miệng hơn, vậy nhị thẩm cảm thấy ta kỳ quặc chỗ nào?” Đường An Phù nói.
Diệp thị bị hỏi thì sửng sốt, kiên trì bảo:
“Nói chung là có lẽ mới nhìn nên không quen, ta cảm thấy A Phù vẫn thích hợp với cách mặc có khí khái anh hùng một chút. Chẳng lẽ các người không thấy vậy sao?”
Diệp thị nhìn về phía tam phu nhân bên cạnh, ý đồ đã vô cùng rõ ràng. Không muốn bị sắc đẹp của người nhà mình bị đè đầu thì mau lại đây ủng hộ ý kiến của ta đi.
Tam phu nhân Điền thị là một người không tranh không giành, lặng lẽ nhìn sang hai thứ nữ nhị phòng, sau đó mỉm cười với Diệp thị.
Đường An Phù lẳng lặng nhìn Diệp thị bày trò, đảo mắt sang người của nhị phòng và tam phòng, cố ý nhìn thẳng hai mắt vào Đường Bích Như đang có sắc mặt không tốt kia. Về việc vì sao sắc mặt Đường Bích Như không tốt, từ cách ăn mặc của nàng ta và Đường Bích Phân có thể đoán được một phần.
Xem ra Diệp thị thật sự đã tính toán khiến người khác không cướp được sự nổi bật của Đường Bích Văn, hôm nay để cho cả hai thứ nữ mặc đều là loại y phục kiểu già cỗi, búi tóc cũng chẳng có chút khí chất nào. Mặc dù trên đầu cũng có trang sức nhưng nhìn ra sao cũng không hợp, giống như là loại nhà giàu mới nổi, bất chợt có tiền, không biết nên xài như thế nào, cho nên cái gì cũng đắp một chút lên người, tạo ra cảm giác là người có tiền.
Mà lý do mọi khi Diệp thị đều tỏ ra giản dị bình thường lại trở nên như vậy, bắt đầu từ vài ngày trước trước khi Đường Bích Văn tham gia yến hội của bá phủ Lâm Tây.
Ngày ấy, Đường Bích Văn nghe theo phân phó của nhũ mẫu bên cạnh mẫu thân mình, ‘trật chân’ trên đường trở về, may mắn thế nào lại ngã vào lòng thế tử Bùi Cảnh phủ An Định, Bùi Cảnh luôn diễn vẻ bề ngoài như một thanh niên nhiệt tình, thấy có người ngã xuống trước mặt mình thì chắc chắn sẽ đỡ lấy.
Hắn vừa đỡ được, Đường Bích Văn cũng không buông tay, trực tiếp khiến cho Bùi Cảnh phải đỡ lên xe ngựa của nàng ấy, sau đó tấn công dựa theo lời nhũ mẫu dạy, dính chặt như keo, nhất quyết dẫn bằng được Bùi Cảnh đi vào Đường gia.
Tới cửa Đường gia, Đường Bích Văn mời Bùi Cảnh vào trong uống trà, dĩ nhiên chuyện này cũng do Diệp thị căn dặn, lý do đều đã nghĩ xong cho Đường Bích Văn, rằng không phải là nàng ấy muốn mời, mà là mẫu thân của nàng ấy – Diệp thị mời Bùi Cảnh vào uống trà.
Vì sao lại là Diệp thị mời, bởi vì Diệp thị là trưởng bối, Bùi Cảnh không dễ từ chối.
Quả nhiên, Bùi Cảnh không thể từ chối tấm thịnh tình, đi theo Đường Bích Văn vào Đường gia, tới nhị phòng, thành công gặp được nhị phu nhân Diệp thị.
Diệp thị rất nhiệt tình với Bùi Cảnh, còn giống trống khua chiệp chuẩn bị trà bánh cho Bùi Cảnh, hận không thể đem mọi thứ ăn được ở trong phòng bếp của bá phủ Thừa Ân ra tiếp đãi vị khách tôn quý này, mà bất kể gia nhân nào trong viện khác của Đường gia hỏi có chuyện gì, người trong viện bà ta đều nói thẳng – thế tử phủ An Định tự mình đưa nhị tiểu thư hồi phủ, nhị phu nhân cảm kích người ta nên đang tiếp đón!
Chẳng quá nửa canh giờ, tin tức gây kích động lòng người này đã truyền đi khắp phủ.
Ai ai cũng bảo, xem ra thế tử đại nhân của hầu phủ An Định đã phải lòng nhị tiểu thư Đường gia, còn tự mình đưa tới tận cửa, xem ra sẽ sớm đến cầu thân, Đường gia sắp tới sẽ phải lo việc tổ chức hỉ sự!
Đường Bích Như hôm đó đang bị nhốt ở trong Phật đường chép kinh cả ngày, chép tới lúc trời ngả tối mới xong, lúc đi ra thắt lưng đau nhức, tay bị chuột rút, sau đó lại nghe tin thế tử An Định hầu ghé vào phủ, nàng phấn khởi chạy về nhị phòng, tưởng rằng Bùi Cảnh tới tìm mình, không ngờ lại nghe được tin như sét đánh ngang tai.
Mà Bùi Cảnh cũng vô cùng bất lực, bởi vì bị nhị phu nhân nhiệt tình giữ lại ăn tối, nếu không phải hắn kiên trì tới cùng, nhị phu nhân nhất định sẽ giữ hắn ở lại qua đêm luôn.
Trên đường bị nhị phu nhân, nhị tiểu thư và các tì nữ vây quanh đưa ra cửa, Bùi Cảnh nhìn thấy Đường Bích Như với vẻ mặt đầy tổn thương, muốn giải thích nhưng lại không thoát được sự vây quanh của nhị phu nhân, cuối cùng một câu cũng không nói được với Đường Bích Như, Bùi Cảnh đã bị đưa ra khỏi cửa lớn Đường gia.
Từ sau ngày đó, sắc mặt Đường Bích Như vẫn luôn không tốt.
Mà nhị phu nhân đã chủ động ra tay, cảm thấy bản thân sắp giúp được nữ nhi mình có hôn ước với phủ An Định, nhưng trước khi việc này được xác định, bà ta không hy vọng phát sinh rắc rối nào, vì bà ta không thể nào quản được chuyện của các phòng khác, cho nên tất cả hỏa lực đều tập trung ở trên người của nhà mình.
Hồ ly tinh bên ngoài bà ta không cản được, nhưng hai thứ nữ của bà ta thì rất dễ dàng khống chế.
Cho nên lúc này mới có chuyện hai thứ nữ mặc dù trẻ tuổi xinh đẹp nhưng lại ăn mặc như quả phụ vừa mới chết chồng.
Một loạt chuyện như thế xảy ra, sắc mặt của Đường Bích Như tốt được mới là lạ!
“A Phù ngoan, nghe lời nhị thẩm, quay về thay xiêm y đi.” Diệp thị không bỏ cuộc cố gắng thuyết phục.
Đường An Phù đang định mở miệng, Đường Ích bên cạnh không nghe nổi nữa, thẳng thắn nói:
“Nhị đệ muội, mắt ngươi có tật hay sao? A Phù nhà ta ăn mặc hệt như tiên nữ thế này, sao lại kỳ quặc được? Ngươi trước tiên nên nhìn xem hai người trong viện nhà ngươi đi, cô nương xinh xắn như thế lại bị ngươi cho ăn mặc như bình hoa lỗi thời, vậy là trông đẹp đó hả?” Đường Ích tuy không nên thân nhưng luôn bảo vệ con cháu mình đúng nơi đúng chỗ.
Diệp thị thấy anh cả bày ra bộ dạng ‘cô nương nhà ta đẹp nhất thiên hạ, ai cũng không cần bàn cãi’, cũng không dám tranh luận nhiều với ông, xấu hổ cười, vội vàng ho một tiếng.
Lão phu nhân lúc này mới chú ý tới hai thứ nữ kia đang mặc gì, mở miệng nói: “Ôi, đúng đấy. Sao lại để cho Phân Nhi và Như Nhi ăn mặc như người lớn vậy được?”
Đường Bích Như thấy lão phu nhân mở miệng, muốn tranh thủ một chút nên lên tiếng:
“Nếu lão thái thái thấy không ổn, con và Phân tỷ tỷ sẽ quay về thay lại y phục.”
Nói xong, Đường Bích Như đã định kéo Đường Bích Phân đi, không ngờ Diệp thị lại quát lên:
“Đứng lại!”
Dù sốt ruột nhưng vẫn ung dung nói: “Cho các ngươi mặc vàng mang bạc còn muốn thế nào nữa? Hả? Đừng làm chuyện vô ích. Cứ mặc như vậy đi!”
Không đợi Đường Bích Như mở miệng lần nữa, Diệp thị lại thúc giục:
“Đừng đứng đây nữa, mau mau lên xe, đi chậm thế này, trước cửa phủ tướng quân sẽ không còn chỗ dừng, phải đi xa hơn nữa.”
Đây là quyền lực của phu nhân chính thất, cuộc sống con thứ có tốt hay không, toàn bộ đều phụ thuộc vào một câu của chính thất. ( app truyện T Y T )
Đường Bích Như nhìn Đường Bích Văn xinh đẹp như hoa như ngọc cùng với Diệp thị lên xe ngựa, lại nhìn Đường Ích cẩn thận đỡ Đường An Phù lên xe, trong lòng oán hận, thầm nghiến răng.
**
Trấn Quốc tướng quân Tạ Kình là nhất phẩm tướng quân đương triều, kiêm thái bảo của Thái tử, là cánh tay đắc lực của vua.
Gia tộc hiển hách như thế, tướng quân phu nhân tổ chức tiệc thọ dĩ nhiên sẽ đông khách, bằng hữu họ hàng ngồi chật kín.
Đoàn người Đường gia đã mau chóng đến được con hẻm chỗ phủ tướng quân, cả khu này phần lớn đều là phủ đệ của hoàng thân quốc thích, các thế hệ công hầu, nhất phẩm triều thần.
Giờ vẫn còn sớm nhưng trước cửa tướng phủ đã có vô số xe ngựa tới lui không ngớt.
Theo thứ tự trên dưới lần lượt xuống xe, lão phu nhân được người của nhị phòng, tam phòng đỡ, sau khi Đường Ích xuống xe, nhanh chóng sửa sang lại y phục của mình, nhìn thấy nữ nhi đứng ở trên xe ngựa chờ người hầu lấy bục đỡ, Đường Ích quay sang kêu Đường An Kiệt:
“Thất thần làm gì, mau đi đỡ muội muội ngươi xuống xe.”
Đường An Kiệt bất mãn: “Muội ấy như nữ bá vương vậy, cũng không cần con đến đỡ đâu!”
Đường Ích gõ quạt lên đầu nhi tử mình: “Nam nhân có thể không có tiền đồ nhưng nhất định phải ga lăng. Đi!”
Đường An Kiệt xoa đầu không nói được gì đi đến xe ngựa, nhìn khoảng cách từ xe ngựa xuống mặt đất chỉ có hai ba thước, bình thường nữ bá vương khinh công tuyệt đỉnh này đều trực tiếp nhảy xuống, hôm nay lại bị làm sao vậy.
Người hầu đặt bục đỡ xuống, Đường An Kiệt miễn cưỡng vươn tay, Đường An Phù rất nể tình mà đặt tay lên tay hắn, tao nhã bước xuống bục đỡ.
Y phục của nàng bồng bềnh, cử chỉ yêu kiều, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, ngay khi vừa bước xuống xe ngựa liền hấp dẫn không ít ánh mắt của người xung quanh, trở thành tiêu điểm của đám đông. Ngay cả Đường An Kiệt đang đỡ Đường An Phù cũng cảm thấy mình đang nhận được sự chú ý chưa từng có.
“Rốt cuộc muội đang làm gì vậy?” Đường An Kiệt nhỏ giọng hỏi Đường An Phù.
“Làm cái gì là sao?” Đường An Phù hỏi.
Đường An Kiệt chỉ chỉ vào cách ăn mặc của nàng: “Trước kia muội không có như vậy.”
“Như thế này không tốt sao?”
“Thật ra cũng không có gì không tốt, thuận mắt hơn so với trước kia một chút. Nhưng rốt cuộc là vì sao vậy?” Trực giác của Đường An Kiệt mách bảo nữ bá vương thay đổi chắc chắn là có nguyên do.
Đường An Phù ngoắc tay với hắn một cái, Đường An Kiệt nhanh chóng ghé tai qua, Đường An Phù thấp giọng nói vào tai hắn:
“Trước đây ta có thích thế tử Bùi Cảnh của phủ An Định, hắn xuất thân từ nhà binh, ta tưởng hắn thích nữ nhân thô bạo, ai ngờ mấy ngày trước, ta đã bị người kia từ chối trực tiếp, giờ ta còn giả vờ làm nữ hào kiệt cho ai xem. Có y phục xinh đẹp ta không biết mặc, trang sức mới mẻ ta không biết đeo sao? Ta cũng đâu có ngốc, ca ca, huynh thấy có đúng không?”
Lượng tin tức quá lớn, đầu óc Đường An Kiệt sau khi đứng hình một lúc mới phản ứng lại được, lập tức bùng nổ:
“Muội – nói – cái – gì–!”
Âm thanh cực lớn khiến cho tất cả những người đang đi đến trước cửa phủ tướng quân đều quay lại nhìn.
Hắn vừa muốn truy hỏi nhưng lại bị người hầu đang tiếp đón khách của phủ tướng quân vội vàng chạy tới nói:
“Công tử xin đừng nói chuyện lớn tiếng, mong ngài nhẹ giọng, nhẹ giọng.”
Đường An Kiệt gật gật đầu, nhanh chóng ngậm miệng lại nhưng vẫn nhịn không được tò mò, ai ngờ vừa định quay sang hỏi nhỏ với muội muội thì thấy nàng chỉ vào xung quanh hỏi:
“Đây là sao vậy?”
“Sao là sao?”
Đường An Kiệt nhìn theo hướng Đường An Phù chỉ, thấy rất nhiều người hầu chạy tới chạy lui giữa các vị khách, tỉ mỉ dặn dò từng người ‘nhẹ giọng’, ‘không được hét to’ và những lời cảnh báo khác.
“Đúng vậy, tại sao không thể lớn tiếng nói chuyện?” Lúc này Đường An Kiệt mới nhận ra, yến tiệc nhà ai lại không cho quan khách nói chuyện lớn tiếng chứ?
Lúc này, quản gia phủ tướng quân thấy đoàn người Đường gia xuất hiện, từ trên thềm đá chạy xuống đón tiếp:
“Tiểu cô gia đã tới. Chào nhị lang, tiểu thư. Chào lão phu nhân cùng các vị phu nhân, công tử, tiểu thư. Tiểu thư nhà ta phân phó lão nô ở đây chờ các vị.”
Tiểu thư trong miệng của quản gia dĩ nhiên chính là Tạ thị, Tạ thị là nữ nhi út của tướng quân và phu nhân, lúc chưa gả đi ở trong phủ tướng quân được sủng ái vô cùng, vì thế mới phát sinh việc năm đó bà tùy tiện muốn gả cho Đường Ích, dù sao trong nhà cũng không ép bà gả đi, không cần đối phương quá tốt, chỉ cần chọn người bà thích là được.
Đường Ích khép quạt chỉ sang những người hầu chung quanh đang dặn dò quan khách đừng lớn tiếng hỏi:
“Phúc bá, sao lại như thế vậy?”
Quản gia phủ tướng quân Phúc bá thở dài một hơi, nhỏ giọng giải thích:
“Tiểu cô gia không biết đấy thôi, Thần vương đã hồi phủ, ngài thích yên tĩnh, ghét náo nhiệt, hôm nay ngay cả gánh hát mừng sinh nhật phu nhân cũng phải cho lui, khua chiêng gõ trống hay đốt pháo cũng không thể. Thật sự không thể trêu chọc.”
Đường Ích trong chốc lát không hiểu lắm:
“Thần vương nào?”
Phúc bá kéo Đường Ích, chỉ chỉ về tòa nhà bên cạnh phủ tướng quân: “Trên triều Đại Tề ta có mấy Thần vương chứ?”
Thấy Đường Ích vẫn chưa hiểu lắm, Phúc bá nói thẳng: “Chậc, chính là An Nam vương đó.”
Đường Ích sực nhận ra, lập tức dùng quạt che miệng, ngăn bản thân phát ra âm thanh.
Bảo Thần vương còn có người không biết, bởi vì trong triều có sáu hoàng tử được phong vương, nhưng lại không có một phong hào nào gọi là Thần vương, nhưng nhắc tới An Nam vương sẽ không ai không biết.
Đó là ma sát tinh một mình tàn sát cả một thành trong truyền thuyết của dân chúng Đại Tề, là loại tồn tại có thể so với ác quỷ của địa ngục.