Địa điểm: Một chỗ bí mật gần khu cư trú của tộc thỏ trên "Hành tinh Hi Vọng".
Nhân vật chính: Bạch Lê, Văn Tinh Diệu, Ông Rùa, ông nội Văn Tinh Diệu – Văn Kiêu, tộc hươu Lục Doanh, tộc báo Kha Viêm Thần, tộc chim Thành Kim Đào. Tổng cộng bảy người.
Một phút trước, Văn Kiêu nhận ra trong số người đến có cả cháu trai Văn Tinh Diệu của mình, Văn Tinh Diệu cũng dùng thị lực tuyệt vời của hắn phát hiện ra con Hỏa Dực Sư kia.
Người trong tộc Hỏa Dực Sư cư trú trên "Sao Hi Vọng" không chỉ có một mình Văn Kiêu, nhưng mối quan hệ máu mủ ruột già cùng mức độ quen thuộc với hình thú của ông nội, khiến Văn Tinh Diệu có thể nhận ra ngay lập tức, đối phương chính là ông nội của mình.
Văn Kiêu chột dạ trốn ra sau chim bồ câu trắng lớn, chuẩn bị bịt tai trộm chuông. Tâm trạng của ông lúc này có thể nói là hết sức phức tạp, có cảm giác tan học không về nhà ngay mà trốn đi chơi, lại bất hạnh bị ba mẹ bắt quả tang.
Hai mắt bất ngờ đối diện với ánh mắt của cháu trai, Văn Kiêu đột nhiên phản ứng lại, đáng ghét! Ông là ông nội của thằng nhãi này cơ mà, sao ra ngoài tụ tập với bạn cũ mà lại thấy chột dạ? hơn nữa, bọn họ ra ngoài tụ tập với nhau thì đã làm sao, cháu trai một năm chỉ gặp có mấy lần, sao quan trọng bằng bạn bè vài ngày lại có thể gặp mặt được?
Huống hồ bọn họ tụ tập với nhau để uống dịch dinh dưỡng tốt cho sức khỏe, lại càng không có vấn đề gì.
Hỏa Dực Sư to lớn thở phì phì đi ra từ phía sau lưng chim bồ câu trắng, dùng ánh mắt kiêu ngạo liếc cháu trai mình một cái, lại nhìn về phía cậu thanh niên còn lại.
"Nhóc hồ ly, rốt cuộc nhóc cũng về rồi, mau tới đây cho ông nhìn một cái nào, Đúng rồi đúng rồi, cái tên ngốc lớn xác đứng bên cạnh nhóc là cháu của ông đấy, tuy không biết sai hai đứa quen nhau, nhưng mà có chuyện gì vừa bẩn vừa mệt cháu có thể giao hết cho nó làm!"
Lúc này, Văn Kiêu hoàn toàn không biết Bạch Lê có thể nghe hiểu lời mình nói, nói vậy hoàn toàn là do xuất phát từ thói quan, trước đây ông rất thích nhóc hồ ly này nha.
Nhưng mà rất nhanh, ông để ý thấy biểu cảm của Bạch Lê không được tự nhiên lắm, cười có chút gượng.
"Ừm, cái kia... Cháu chào bà Lục, bà Thành, ông Văn, ông Kha, đã lâu không gặp, mọi người khỏe không ạ?" Bạch Lê chủ động chào hỏi, cũng để mọi người biết chuyện mình có thể nghe hiểu bọn họ.
Hỏa Dực Sư bỗng nhiên cứng đờ.
"Ông, sao ông cũng ở đây?" Văn Tinh Diệu không nhịn được, nhìn Hỏa Dực Sư lớn đặt câu hỏi.
Sau đó lại chạm nhẹ lên cánh tay Bạch Lê, chủ động hỏi: "Bạch Lê, Hỏa Dực Sư kia chính là ông nội của tôi, em có thể giúp tôi phiên dịch không, tôi muốn nói chuyện với ông."
Sợ không phải là trò chuyện mà là thuyết giáo thì đúng hơn?
Bạch Lê đưa mắt nhìn sang, thấy mặt sư tử của Văn Kiêu rõ ràng xị xuống, môi thì bĩu ra, nhưng cũng không có vẻ khó chịu lắm.
Mỗi làn gặp cháu trai, hai bên đều không có bất cứ giao lưu gì, ông quả thật cũng nghẹn lâu lắm rồi.
"Được được, đương nhiên là có thể rồi." Bạch Lê gật đầu, "Nhưng mà em thực sự không ngờ, anh lại là cháu trai của ông Văn..."
"Tôi cũng không ngờ được." Hai người thế mà lại quen nhau từ trước.
Nghe Bạch Lê nói có thể giúp đỡ phiên dịch, trên đầu ông nội Văn hiệ ra ngay ba dấu chấm hỏi.
"Hừ, ông không ở đây còn có thể ở đâu được nữa hả?" Ông nội vẫn còn mang theo chút sợ hãi khi bị cháu trai phát hiện, lúc này ngoài mạnh trong yếu nói, "Ông còn muốn hỏi cháu đây này, tại sao cháu lại cùng nhóc hồ ly đến đây? Năm ngoái không phải đã nói tháng Giêng sẽ đến thăm ông sao, sao mãi bây giờ mới tới?"
Không gặp được cháu trai, ông cụ thực ra cũng có chút lo lắng. Một mặt lo lắng không biết có phải hắn xảy ra chuyện gì, có nguy hiểm đến tính mạng, một mặt lại đoán, có phải "Chứng đứt gãy gien" của hắn đã không kiểm soát được nữa hay không. Nhưng nếu là vế sau, thời gian lâu như vậy, cháu trai cũng nên bị đưa tới đây rồi mới phải? Kết quả là cái gì cũng không có, suốt mấy tháng liền đều không có tin tức gì của cháu trai gửi tới.
Bạch Lê nói lại rõ ràng lời của Văn Kiêu, Văn Tinh Diệu lần lượt trả lời từng câu một.
"Cháu nghĩ ông nội đang phải ở khu vực của tộc Hỏa Dực Sư tĩnh dưỡng, chứ không phải vượt qua hơn nửa hành tinh để chạy tới chỗ tộc thỏ tham gia tụ tập, không thể không nói, ông nội vẫn sung sức lứm. Cháu và bạch Lê, cũng chính là Chúc Thanh Lăng, "Nhóc hồ ly" trong miệng mọi người cùng tới, bây giờ bọn cháu là người yêu, ở cùng nhau không phải rất bình thường sao? Về phần lần trước đã hẹn tới thăm ông... Cháu xin lỗi, lúc đó "Chứng đứt gãy gien" của cháu phát tác, phải duy trì hình thái kỳ con non một thời gian..."
Hắn vốn đang định nói tiếp, ví dụ như hắn muốn chờ trạng thái của mình ổn định sẽ tới "Sao Hi Vọng" một chuyến, trước khi đi lại biết Bạch Lê cũng định tới đây, bèn dứt khoát dời lịch của mình lại, cùng đi với cậu. Kéo dài như vậy, quả thực có chút hiềm nghi nói không giữ lời.
Ông nội chưa nghe hắn nói xong, mới nghe thấy mấy chữ "Chứng đứt gãy gien phát tác" là đã lập tức cuống lên, vội vọt tới muốn hỏi cháu trai có làm sao không. Kết quả là, cháu trai đang dùng hình người hoàn hảo đứng trước mặt ông, nhìn kiểu gì cũng không giống như có vấn đề.
Vì thế, chú ý lại dịch về phía trước một chút, nhớ đến cháu trai nói mình và Bạch Lê là người yêu, nhất trời cảm thấy xâm nín, mãi mới phun ra được mấy chữ "Làm tốt lắm".
Bạch Lê: "..."
Văn Tinh Diệu thấy ông cụ sốt ruột như vậy, nghĩ ông có lời gì muốn nói với mình, vì thế hỏi Bạch Lê: "Ông nội tôi vừa mới nói gì vậy?"
Một người một sư tử đều có chút sốt sắng nhìn cậu, Bạch Lê cũng không tiện lôi thái độ qua loa có lệ như trước đó ra với Văn Tinh Diệu, thành thật phiên dịch: "Ông Văn nói anh "Làm tốt lắm"."
Văn Tinh Diệu:???
Đúng là hiếm có, ông nội thế mà lại khen hắn, còn thổi phồng một cách đơn giản thô bạo như vậy!
Nhưng mà chính xác thì ông khen về phương diện nào?
"Hồ ly nhỏ, cháu thực sự đang quen với thằng nhãi nhà ông à? Có phải nó ép cháu không, nếu không phải cháu tình nguyện thì cứ nói với ông, ông làm chủ cho cháu!" Văn Kiêu vẫn cảm thấy không tin được.
"Thật đấy ạ, không có ép uổng gì hết, ông yên tâm đi!" Bạch Lê nở một nụ cười thật tươi với Văn Kiêu.
Lần này Văn Tinh Diệu không hỏi hai người họ đang nói gì nữa, nghe Bạch Lê trả lời, hắn biết ngay ông nội nhất định không nói gì tốt đẹp cho mình. Cho nên bèn không hỏi đến, tránh chia rẽ tình cảm ông cháu của hai người.
Hàn huyên một lúc, tất cả bèn chuyển hướng đi đến địa điểm tụ họp bọn họ hẹn trước, chưa đi đến nơi, Bạch Lê đã kể lại được tương đối nội dung cuộc nói chuyện của mình và Ông Rùa cho bọn họ, Ông Rùa ở bên cạnh cười ha ha bổ sung thêm, cậu bạn nhỏ của bọn họ cho dù biến về hình người cũng không đánh mất năng lực giao lưu với bọn họ.
Mấy ông lão khác trong hình thú cũng vui vẻ gật đầu, ban nãy nghe Bạch Lê giúp Văn già cùng cháu trai phiên dịch là biết rồi.
"Cái này tốt, cái này tốt, như vậy cuối cùng chúng ta cũng có thể nói chuyện cùng người khác. Nhóc hồ ly có thể đồng ý với bà một chuyện không, chờ mấy hôm nữa người nhà bà tới thăm, cháu ở bên cạnh giúp bà phiên dịch mấy câu nhé?" Lục Doanh có thú hình là hươu sao là người đầu tiên lên tiếng hỏi.
"Cả bà nữa, cả bà nữa, bà cũng muốn nói chuyện với cháu trai cháu gái của mình." Thành Kim Đào có thú hình là bồ câu trăng cũng hưng phấn vỗ cánh.
Hình thú của Kha Viêm Thần là báo đen, bình thường tương đối trầm mặc, lúc này cũng sôi nổi hơn, chủ động nhờ Bạch Lê phiên dịch.
Đối với yêu cầu của mấy ông bà, Bạch Lê đương nhiên không từ chối, nhưng cậu còn có đề nghị khác tốt hơn: "Ông bà, so với nhờ cháu phiên dịch, chẳng lẽ tự mình biến về hình người đoàn tụ với người nhà không hay hơn ạ? Ông Giang đã đồng ý với cháu sẽ phối hợp trị liệu rồi, mọi người có muốn làm cùng luôn không?"
"Ông Giang" trong miệng Bạch Lê chính là ông rùa Giang Hồng, còn trị liệu mà cậu nói, ai cũng đều hiểu cả.
Vừa dứt lời, bốn ông bà đều đồng loạt dừng bước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT