Bạch Lê không thêm ý tưởng về các hoạt động truyền thống thời Trái Đất cổ vào game, nhưng người chơi vẫn moi móc ra được, từ trong sách lịch sử tìm được bốn ngày lễ lớn là Tết Nguyên tiêu, Thanh minh, Đoan ngọ, Trung thu, lại phát hiện chúng nó có món ăn đặc trưng riêng, DNA lập tức chuyển động, tìm Bạch Lê năn nỉ ỉ ôi, kiên trì quấn lấy khiến cậu không còn cách nào, đành đồng ý tổ chức một hoạt động tương tự cho mọi người.
Nội dung hoạt động do người chơi tự mình lựa chọn, cuối cùng được chỉ định là "Lễ hội ẩm thực truyền thống Trái Đất cổ".
Lễ hội ẩm thực diễn ra trong ba ngày, lấy thôn làm đơn vị, hai ngày đầu được chia thành hai ca sáng tối, để lần lượt biểu diễn tiết mục đặc sắc của bốn ngày lễ trên.
Nội dung tiết mục cũng do người chơi tự mình dàn dựng, trong quá trình sẽ được phát một lượng lớn gói quà cùng đạo cụ, để người chơi tự do khám phá.
Toàn bộ ngày thứ ba thì để dành cho hoạt động ăn uống, người chơi tự thực hiện, sau đó đến cuối ngày sẽ chia vẻ với nhau.
Hoạt động sáng ngày thứ nhất chính là "Lễ Thanh minh", cũng là đại diện cho ngày xuân nắm ấm, bỏ cũ lấy mới, tràn đầy sinh khí. Người chơi đầu tiên là đến chỗ trưởng thôn, mỗi người nhận lấy một cái bánh thanh minh có cho thêm các trạng thái khác nhau, sau đó mang theo đồ ăn mình đã chuẩn bị trước, ra cửa kết bạn đi đạp thanh.
Trong rừng cây, trên đỉnh mỏ quặng, bên cạnh hồ nước nhỏ, bờ biển, thậm chí là hòn đảo nghỉ mát đã được khai phá ngoài khơi, nơi nơi đều có bóng dáng của người chơi. Bọn họ tạm thời buông việc nhà nông trong tay xuống, không cày game mà tập trung vào hoạt động đạp thanh này.
Người chơi có đầy đủ thông tin, còn rất nhàn nhã mang theo cây giống, tự mình dán diều giấy, quả cầu, gà trống nuôi trong nhà...
Trồng cây, thả diều, đá cầu, chọi gà... Tất cả đều là những cái họ tra được trong sách lịch sử, là hoạt động đặc biệt trong ngày lễ thời Trái Đất cổ.
Trong quá trình này, khẳng định không thể thiếu những người chơi muốn nắm lấy cơ hội buôn bán làm giàu cùng những người chơi thuộc "Phần tử hiếu chiến" luôn nhăm nhe thi đấu với người khác. Trong lúc nhất thời, tiếng hoan hô, tiếng cổ vũ, tiếng than thở, tức giận mắng người vang lên không dứt, chỉ đi một chuyến trong ngày đã khiến mọi người khắc sâu ấn tượng.
Chờ đến buổi tối, bản đồ lại biến thành trạng thái "Tết Nguyên tiêu".
Ngoài thôn bắc lên một cái nồi to, phu nhân trưởng thôn dân theo Hoa nữ và các NPC khác đang ngồi làm bánh trôi. Không cần biết có phải là người dân có hộ khẩu thường trú trong thôn không thì đều có thể xếp hàng nhận lấy một chén năm viên bánh trôi.
Bánh trôi đều được nhân mè đen bên trong, bên ngoài mềm dèo, bên trong nhân bánh đậm đà, chỉ cần cắn một miếng nhỏ, mè đen bên trong sẽ tự động chảy ra. Không ít người chơi ham ăn bị bỏng miệng, vừa há to mồm hà hơi, vừa không nỡ nhả miếng bánh trong miệng ra, khó khăn lắm mới ăn hết một viên, xong vẫn muốn hô to: "Ngon, siêu ngọt!"
Ăn bánh trôi xong đi vào thôn, người chơi lại chia binh làm hai đường. Người tin tưởng vào tay nghề của mình mình thì chạy đi nhận một phần nguyên liệu, dựa vào bản vẽ làm lấy một cái đèn lồng thật xinh đẹp. Mà người tự tin vào chỉ số thông mình của mình thì ồn ào chạy đi giải câu đố đèn.
Nội dung câu đố đèn tra được trên mạng rất ít, người chơi bèn mặt dày ném phiền toái này cho Bạch Lê xử trí, Bạch Lê cũng không khiến họ thất cọng, chuẩn bị đến mấy nghìn câu đố khác nhau, lại thêm vật phẩm và phần thưởng hấp dẫn, khiến người chơi nhìn mà gào thét đau đầu, nói mình chính là đồ ngốc.
" "Kiêu ngạo hùa theo đám đông, nhưng vẫn ngây thơ như con trẻ, chỉ biết tự vội một mình", này là cái gì vậy trời, rõ ràng chữ nào tôi cũng biết, nhưng chúng nó đứng cạnh nhau thì tôi lại không thấy quen nữa? Nói là một món đồ chơi, nhưng tôi đã nói hết tất cả các loại đồ chơi mình biết ra rồi mà vẫn không đúng QAQ!"
"Ông tốt xấu gì vẫn còn có phương hướng để suy nghĩ, tôi bốc phải câu này, ông nghe thử xem, "Ngày mai nhật thực toàn phần", có một từ. Cái này thì biết đoán kiểu gì, phạm vi quá lớn rồi! Hự..."
"Tôi cũng có một chữ, các anh em nghĩ cùng tôi đi, đố là "Bên trong có người", chậc chậc, người Trái Đất cổ sao thế, lúc viết câu đố đèn khẩu âm cũng không chuẩn, bình thường không phải lên nói là "Ở đó có người" sao, hầy..."
"Phụt!" Lúc nghe được câu cuối cùng, Bạch Lê không nhịn được cười ra tiếng.
Câu đố đèn này không phải là người ta bất cẩn viết sai, mà là yêu cầu bắt buộc như thế, "Bên trong - 内" lại thêm có "Người - 人", còn không phải chữ "Thịt - 肉" sao.
Chỉ có thể nói, với những người dân vũ trụ chưa từng biết đố đèn là gì, lại phải tiếp xúc với nhiều câu đố một lúc như vậy, quả thực là làm khó cho họ.
Có lẽ chọn câu đố nào đơn giản, ít cân não hơn một chút sẽ tốt hơn cho bọn họ.
Bên kia Văn Tinh Diệu đang cầm một tờ câu đố đèn, khổ não nghĩ ngợi, mày nhăn thành hình chữ "Xuyên - 川", vẫn còn đang xoắn xuýt, không muốn để Bạch Lê chê cười.
Bạch Lê vui vẻ xem náo nhiệt, lấy một xâu kẹo hồ lô từ trong ba lô ra chậm rãi ăn, còn cười hì hì nói, đêm nay đối phương đoán đúng mấy cái thì buổi tối đi ngủ sẽ hôn hắn bấy nhiêu cái.
Nhìn biểu cảm nóng lòng muốn thử trên mặt Bạch Lê, Văn Tinh Diệu suýt chút nữa offline tại chỗ, hừ, nhóc hồ ly háo sắc này.
Sau đó hắn bỏ câu đố đèn xuống, kéo người chạy đến một góc vắng, cúi đầu, hôn đối phương đến mức hô hấp khó khăn, tay chân nhũn nhão.
......
Mãi cho đến khi hết ngày, mấy nghìn câu đố đèn chỉ đoán được có một nữa. Người chơi vẫn không chịu thua, còn ghi chép lại những câu chưa có đáp án, nói để về từ từ đoán sau, chờ lần sau hoạt động quay lại, bọn họ nhất định sẽ không mất mặt nhưng vậy nữa.
Hôm sau là đến "Tết Đoan ngọ" và "Trung thu", ban ngày đua thuyền rồng, thả điều, ăn bánh ú, sau đó còn muốn dùng chỉ năm màu tượng trưng cho ngũ hành tết thành vòng đeo trên cổ tay mình.
Người chơi đều là lần đầu tiên đan vòng bằng chỉ, khó tránh khỏi tay chân vụng về đôi chút, nhưng không cần biết là ai thì đều hết sức tự tin với thành phẩm do mình làm ra, cảm thấy chúng nó là cái vòng xinh đẹp nhất thế giới, còn tuyên bố chờ hoạt động kết thúc sẽ bảo quản lại món đồ thủ công này thật tốt, đặt ở ví trí bắt nhất trong nhà, để khách tới tham quan.
Tới tối, trên bầu trời là mặt trăng trắng muốt sáng ngời, do liên quan đến lễ hội nên sắc trời trong game được Bạch Lê cố ý điều chỉnh cho tối hơn không ít, nhưng nhờ có ánh trăng, trái lại khiến người ta cảm nhận được một bầu không khí khác.
Trung thu là ngày lễ đoàn viên.
Cho dù lúc vào game bị phân đến các thôn khác nhau, nhưng sau khi level của nhân vật lên đến cấp 30 thì người chơi có thể tự do đi lại giữa các thôn, chờ lên đến cấp 50, trong trò chơi lại mở thêm chức năng "Chuyển nhà". Mỗi thôn đều chuẩn bị sẵn 20 suất cư trú dành riêng cho những người muốn chuyển tới, nếu người xin chuyển tới nhiều hơn 20, thì phải chờ thôn dân trong thôn đó dọn đi mới có có vị trí.
Hiện giờ qua mất năm phát triển, người dân vũ trụ đã sớm đạt thành mục tiêu bạn bè thân thích tụ tập trong cùng một thôn để chơi game.
Ngắm trăng, ăn bánh trung thu, uống rượu hoa quế.
Người một nhà quây quần bên nhau, nói nói cười cười, ngẫu nhiên nhớ về những người thân đã khuất, nhưng phần lớn vẫn là nói về cuộc sống hiện tại. Nhờ có Bạch Lê và "Vùng đất điền viên", chứng đứt gãy gien cùng vấn đề thực phẩm tự nhiên đã được giải quyết toàn bộ, chiến tranh đã sớm lùi xa, cuộc sống yên vui mới bắt đầu được vài năm nay.
Bọn họ hẳn nên quý trọng khoảng thời gian tốt đẹp này, làm những chuyện mình muốn là mới đúng.
Cả một đêm, ánh trăng đều treo trên cao, có người chơi uống rượu hoa quế, có tí hơi men trong người bèn học theo người xưa làm mấy câu thơ, nội dung không đầu không đuôi khiến người xung quanh nghe mà phì cười, không biết ngày mai tỉnh rượu, bọn họ sẽ thấy mình lãng mạn hơn, hay là muốn đội quần nhiều hơn.
Ngày thứ ba, lễ hội ẩm thực bắt đầu khỏi động từ lúc sáng sớm. Vốn đã ăn chơi nhảy múa suốt hai ngày, nhưng hôm nay người chơi vẫn sung sức y như cũ.
Phố lớn ngõ nhỏ, chỉ cần có thể đứng được đều có những quầy hàng được dựng lên. Mặc kệ là có học kỹ năng nấu nướng hay không, ngày này người chơi đều vui vẻ cosplay chủ quán nhỏ một lần.
Bánh trôi, bánh ngải cứu, bánh ú, bánh trung thu, bốn loại thức ăn mới kéo theo rất nhiều người chơi, dựa trên bản gốc và cách hiểu của mình, mà làm ra.
Mấy năm nay, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu vẫn ở lại "Thôn Nấm" như cũ, mấy người Văn Kiêu, Chúc Thước, Nhan Tư Nhã, Chúc Mặc Lăng cũng lục tục dọn lại đây. Theo lý mà nói, "Thôn Nấm" là thôn đầu tiên trong "Vùng đất điền viên", cực kỳ có ý nghĩa kỳ niệm, thôn dân ở đây hẳn không nỡ dọn đi mới đúng, nhưng dù sao Bạch Lê cũng là người thiết kế trò chơi, người chơi có họ hàng ở thôn khác cũng nể mặt cậu, với hơn nữa là vì Chúc Mặc Lăng và Văn Tinh Diệu cùng nhau dùng tiền mở đường.
Hôm qua cùng nhau đón "Trung thu", hôm nay mọi người bèn thương lượng tách ra hoạt động riêng.
Bạch Lê và Văn Tinh Diệu ra ngoài từ sớm, tham gia vào mấy chuyện náo nhiệt.
Có người chơi không có được bánh ú hình tam giác như hôm qua mình ăn, tức giận cầm chặt lá tre, làm chỗ gạo nếp bên trong rớt hơn một nửa ra ngoài mới miễn cưỡng dùng "Một đống" lá tre gói ra cái bánh. Xong còn dùng vẻ mặt đắc ý, nói những người xung quanh lát nấu bánh xong thì đừng có lấy mất cái này của mình.
"Thôi đi cha nội, ai mà thèm cái bánh ghẻ của ông chứ, cái này chắc một lạng bánh năm lạng lá quá! Chờ đó, tôi sẽ tự gói cho mình một cái bánh ú thật to!" Người bên cạnh cười mắng, hào hứng bắt tay vào gói lá.
Lại đi thêm một đoạn, bánh trung thu bóng đêm cũng vừa lúc xuất hiện trong thôn.
Người chơi bày quán rao lớn: "Đến đây nào đến đây nào, mở hộp mù bánh trung thu đê, chỉ cần một vàng một hộp, là có thể mang một chiếc bánh trung thu đầy bất ngờ về nhà rồi!"
Nghe được là "Mở hộp mù" lòng hiếu kỳ của người chơi lập tức nổi lên, sôi nổi vây quanh quầy hàng, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu cũng đi lên tham gia trò vui.
Giá cả không đắt, nhưng vì bánh trung thu vừa mới ra lò đợt đầu tiên, người chơi chỉ có thể mua mỗi người một cái. Hai người Bạch Lê cũng chọn cho mình một hộp, đến lúc thanh toán thì nghe thấy người bán cười "Hề hề hề", không hiểu sao trong lòng có linh cảm xấu.
Quả nhiên......
"Ặc! Đây là cái vị quỷ gì thế, sao mấy người có thể lấy đậu phụ thối ra làm nhân bánh trung thu vậy trời!"
"Khụ khụ khụ, dâu tây thêm cá, phối hợp này thực sự quá đen!"
"Ăn được nhân trứng luộc, tôi thế mà lại thấy mình may mắn đến lạ......"
Trong đám người, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu cũng ăn đến nhân bánh của mình, một cái nhân đậu, một cái nhân rong biển, so sánh với những người khác, nói thế nào cũng nên giấu đi nhỉ?
Chà, hoạt động sáng tạo như vậy, có thể suy xét để mỗi năm tổ chức một lần đấy.
- -- Toàn Văn Hoàn---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT