"Đã đến khu cư trú của tộc Rùa, mời hành khách xuống xe, cám ơn! Đã đến khu cư trú của tộc Rùa, mời hành khách xuống xe, cám ơn!..."
Loa thông báo trong ba lặp lại ba lần, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu xuống khỏi xe bay công cộng hình thỏ.
"Ban nãy trông em như đang ngẩn người, nghĩ tời chuyện gì à?" Vừa xuống xe, Văn Tinh Diệu đã quan tâm hỏi.
Trước đó thấy Bạch Lê nghĩ rất lung, hắn cũng không lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của cậu.
"Em đang nghĩ, nông trường đầu tiên trên hành tinh này, nên xây dựng ở đâu." Bạch Lê trầm ngâm nói, "Anh thấy xây ở gần khu của tộc thỏ thế nào? Bọn họ tính tình ôn hòa, hẳn là sẽ không làm ra hành động phá hoại mùa màng đâu nhỉ, nói không chừng còn có thể thức tỉnh thiên phú Nakata* trong xương đấy!"
*Gốc chỗ này là Nakata thiên phú - 中田天赋, tôi tra thì không ra Nakata là gì cả, hán việt thì là trung điền thiên phú, nên tôi để nguyên, thím nào biết hú tôi với nhé.
Tuy nghe không hiểu Bạch Lê nói ""Thiên phú Nakata" là có ý gì, nhưng làm bạn trai nhị thập tứ hiếu, Văn Tinh Diệu đương nhiên là Bạch Lê nói gì nghe đó, hoàn toàn không phản bác, thẳng thắn gật đầu đồng ý.
Để tránh cho bản thân có vẻ như không nghiêm túc lắng nghe, hắn còn chủ động nói ra chỗ tốt của lựa chọn này: "Đề nghị này của em rất tó, diện tích hành tinh này xem như lớn, nhưng các chủng tộc thú nhân sinh sống bên trên cũng lên đến hàng trăm, khu vực phân phối cho mỗi tộc đều rất lơn, còn những chỗ chưa được phân chia thì đều nằm trong xó xỉnh, địa hình xấu không nói, chúng ta đi lại cũng không thuận tiện. Tính như vậy, còn không bằng ngay từ đầu chọn những khu đất trống gần nơi thú nhân ở."
Ban đầu Bạch Lê cũng không nghĩ nhiều, giờ nghe Văn Tinh Diệu nói vậy thì thấy ý tưởng của mình không tồi, vì thế quyết định luôn như vậy.
Tộc Rùa là tộc có lịch sử lâu đời, người bên ngoài rất ít khi nghe được tin tức của thú nhân tộc Rùa trên "Sao Hi Vọng". Sự thực là, qua nhiều năm như vậy, số người tộc Rùa vì hết tuổi thọ mà qua đời chỉ đếm được trên hai bàn tay.
Khu vực tộc Rùa sinh sống tiếp giáp với biển, hai người cùng nhau đi tới, gặp không ít thú nhân tộc Rùa đang nằm phơi nắng trên bãi đá ngầm. Vì dẫn theo người mới tới, Bạch Lê cũng không đi lên quấy rầy.
Bạch Lê nói cho Văn Tinh Diệu nghe chi tiết về cuộc gặp gỡ của mình với Ông Rùa: "Thật ra lúc đó em lén chạy ra ngoài chơi, đón xe bay công cộng hồi đó để đi. Đến gần khu của tộc rùa thì xe bay đột nhiên gặp trục trặc, tất cả hành khách trên xe đều đi xuống, sau đó em chậm rãi đi bộ, đi một hồi thì phát hiện Ông Rùa đang suy tư trên vách đá. Chuyện sau đó thì em đã nói với anh và anh trai rồi, lúc em rời đi, Ông Rùa còn nói, nếu em quay lại, có thể đến gặp ông ấy ở chỗ cũ, ông ấy luôn ở đó chờ em."
Hai người vừa rảo bước đi vừa nói chuyện, Bạch Lê vừa nói xong thì cả hai đã đến "Chỗ cũ" trong miệng cậu. Một con rùa lớn đang nằm trên rạn đá, mai rùa tràn đầy dấu vết của thời gian, nếu như không nhìn kỹ, sẽ nghĩ đó chỉ là một khối đá có hình dáng kỳ lạ mà thôi.
Nghe thấy có tiếng động ở phía sau truyền tới, con rùa chầm chậm thò đầu ra, quay lại nhìn. Chờ thấy rõ người tới, hai mắt không lớn đã có chút đục của nó phát ra ánh sáng kinh người, rõ ràng không có âm thanh, cũng không có động tác dư thừa, nhưng hai người Bạch Lê vẫn có thể cảm nhận được niềm kinh ngạc và vui sướng trên người đối phương.
Bạch Lê vẫy vẫy tay, kéo Văn Tinh Diệu đi đến bên cạnh đối phương, vô cùng tự nhiên ngồi xuống, cười nói: "Ông Rùa, đã lâu không gặp, cháu về rồi này."
Cậu cứ nghĩ, sau khi mình khôi phục hình người, sẽ không thể giao lưu với Ông Rùa trong hình dáng động vật nữa, đến lúc đó muốn chứng mình thân phận còn phải phí một phen sức lực. Nhưng cậu vừa dứt lời, bèn nghe được một âm thanh khác, không giống như của cậu và Văn Tinh Diệu vang lên: "Thấy rồi, nhóc còn biết quay về à, hồ ly nhỏ."
Mắt hồ ly hình hoa đào của Bạch Lê trợn to, vô thức đưa tay xoa xoa tai mình, sau đó quay sang hỏi Văn Tinh Diệu: "Vừa nãy anh có nghe thấy gì không?"
Văn Tinh Diệu không có cái skill này, đương nhiên lắc đầu tỏ vẻ không có.
"Ông Rùa, ông đang nói chuyện cùng cháu đấy ạ?" Bạch Lê bèn ngu ngơ hỏi một người khác đang ở đây.
Trong mắt Ông Rùa lộ ra chút chút ghét bỏ: "Đương nhiên là lão già này rồi, chẳng lẽ còn người khác nữa à? Đi có ba năm, giọng ông nhóc cũng quên luôn hả?"
Bạch Lê dần bình tĩnh lại, sắc mặt ngượng ngùng: "Còn không phải tại cháu bất ngờ ạ, không nghĩ biến về hình người rồi, cháu vẫn nghe hiểu lời ông nói... Nhưng mà như vậy cũng không tồi, vấn đề giao lưu trực tiếp được giải quyết, chỉ là không biết những người khác nói cháu có nghe được không."
Giọng cậu chậm rãi giương lên, tâm trạng cũng càng ngày càng tốt.
Lẽ ra cậu đã biết từ lúc ngồi trên xe bay rồi, dù sao trên xe có đến năm thú nhân lui về kỳ con non mà, kết quả suốt quãng đường, năm con non kia không hó hé tiếng nào, yên tĩnh như gà, khiến Bạch Lê hoang mang, thành ra bây giờ mới hỏi mấy câu ngốc nghếch như vậy.
Ông Rùa cũng cảm thấy rất vui vẻ, Bạch Lê trở lại, hơn nữa còn dùng hình thái nhân loại quay về, điều này chứng tỏ, tiên đoán của ông không sai, chắc cậu đã biết cách giúp thú nhân khôi phục, đồng thời có phương pháp để chữa trị "Chứng đứt gãy gien".
Một người một rùa nói chuyện với nhau như chốn không người.
Văn Tinh Diệu ngồi bên cạnh Bạch Lê bị ban trai quên đẹp, lúc này tâm trạng hắn vô cùng phức tạp. Trước cũng nói hắn không nghe hiểu Ông Rùa nói cái gì, nhưng Bạch Lê và Ông Rùa nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ thông dụng, điều này dẫn đến việc hắn nghe hai người trò chuyện chỉ có thể nghe được một nữa, phần còn lại phải tự đoán mò, rất mất công tốn sức.
Đã thế hắn còn không thể tỏ ra thiếu kiên nhẫn, thân phân của Ông Rùa tính ra là bậc cha chú của hắn và Bạch Lê, Bạch Lê dẫn hắn tới đây, hai người họ chính là một thể, không thể khiến người ta cảm thấy hắn là người không lễ phép lại thiếu kiên nhẫn được.
Vì thế chỉ có thể duy trì nụ cười lễ phép lại xấu hổ trên mắt, hai mắt không tiêu cự nhìn một người một rùa ở bên cạnh.
Bạch Lê cuối cùng cũng nói đã, giữa chừng còn giải thích cho Ông Rùa biết tình huống bây giờ, đưa chút mộc thanh linh khí đầu tiên khi tới "Sao Hi Vọng" cho ông. Số lượng không nhiều, nhưng là lượng thích hợp mà cậu đúc kết ra dựa theo kinh nghiệm khi chữa trị cho Văn Tinh Diệu và Chúc Mặc Lăng.
"Ông Rùa, cháu chưa chữa được cho nhiều người, không biết mỗi ngày truyền cho ông một chút thì phải mất mấy ngày mới khôi phục, ông có muốn theo cháu về khách sạn trước không, đến lúc đó chữa bệnh cùng những người khác luôn, hiệu suất cũng có thể cao hơn chút."
Ông Rùa không chút do dự đồng ý. Biến về hình thú lâu như vậy, thực ra ông đã sớm lấy lại ý thức nhân loại, trong cơ thể cũng tích trữ được một chút năng lượng, những không cần biết ông cố gắng ra sao, cuối cùng vẫn không thể biến về hình người.
Ông có cảm giác, trong người mình vẫn còn thiếu hụt một loại năng lượng đặc thù, nguồn năng lượng này giúp liên kết trạng thái hình người và hình thú, chỉ cần một chút chút thôi, là có thể mở nút thắt đó ra.
Mà luồng năng lượng Bạch Lê truyền cho ông, hình như chính là loại mà ông vẫn luôn nghĩ, ông đã cảm nhận được chấn động đến từ sâu trong linh hồn.
Cũng không cần Bạch Lê truyền thêm cho ông nhiều nữa, ông chờ thêm một thời gian, nói không chừng có thể tự mình chậm rãi khôi phục. Đương nhiên, hiệu suất khi làm vậy chắc chắn không thể cao bằng việc có Bạch Lê ngày ngày trợ giúp rồi.
Qua cuộc trò chuyện vừa nãy, Ông Rùa đã biết Bạch Lê có loại năng lượng này nhờ cơ may của chính mình, Bạch Lê không chỉ có thể chữa trị cho ông, mà còn có thể giúp tất cả thú nhân trên hành tinh này chữa bệnh.
Hiện giờ, việc ông nên làm là nghe theo lời Bạch Lê, Bạch Lê bảo sao thì ông làm vậy, chờ ông thành công khôi phục được hình người, sẽ có thể giúp cậu càng nhiều hơn!
Nói xong chính sự, Ông Rùa rốt cuộc cũng nói sang chuyện khác.
"Ầy, ông nói này hồ ly nhỏ, chúng ta gặp lâu thế rồi, sao nhóc không giới thiệu cậu bạn bên cạnh mình cho ông vậy?"
Văn Tinh Diệu tuy không hiểu Ông Rùa nói gì, nhưng vẫn nhạy bén nhận ra ánh mắt đối phương nhìn mình, vô thức ngồi thẳng lại, trong lòng còn thấy hơi căng thẳng.
"A, ngại quá, suýt chút nữa thì em quên mất anh." Bạch Lê dựa lên vai Văn Tinh Diệu, cười lấy lòng.
Văn Tinh Diệu thầm nói, em đây là "Suýt chút nữa" sao, rõ ràng chính là quên tuốt đi tận đâu rồi. Nghĩ thế, hắn lại cảm thấy có hơi tủi thân.
"Không sao." Hắn cố nhịn nói.
"Ông Rùa, đây là bạn trai của cháu." Bạch Lê thoải mái giới thiệu Văn Tinh Diệu cho Ông Rùa, nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu, "Anh ấy là thượng tướng Đế quốc đấy, sao nào, có lợi hại không?"
Ông Rùa nghe vậy thì ngây ra một chút, sau đó gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Nhớ năm đó, nhóc nói với bọn ta, hối hận vì đã không tìm người yêu trước khi biến về hình thú, sau đó mấy lão già bọn ta hỏi nhóc thích kiểu người như thế nào, nhóc còn nói là thích người mạnh hơn mình, bây giờ xem ra, đây là ước mơ trở thành sự thật nhỉ?"
Bạch Lê không ngờ, đối phương thế mà vẫn nhớ câu nói đùa này của mình, còn nói ra ngay trước mặt Văn Tinh Diệu. Tuy Văn Tinh Diệu nghe không hiểu, nhưng cậu vẫn thấy có hơi ngượng ngùng, đảo mắt không dám nhìn, "Ậm ừ" cho qua.
Cậu cũng không thể nói cho đối phương biết, hai người gặp được nhau là vì cậu thèm khát "Thân thể" của người ta, muốn mang về để giúp mình việc nhà ngay lúc này được, đúng không? Chậc.
Lòng hiếu kỳ của Văn Tinh Diệu sắp nổ tung rồi, rốt cuộc là Ông Rùa nói cái gì, sao lại khiến Bạch Lê trông ngại ngùng vậy. Tuy nói ra Bạch Lê cũng sẽ không chịu nhận, nhưng hắn cảm thấy từ khi Bạch Lê tìm lại được ký ức, da mặt so với trước kia dày hơn nhiều. Rốt cuộc là lời như thế nào, mới khiến cậu có biểu hiện như thế kia?
"Bạch Lê, hai người vừa nói gì vậy?" Văn Tinh Diệu không nhịn được, ghé sát vào tai cậu, thầm thì hỏi.
Bạch Lê cứng còng cả người, nhanh chóng lấy lại lý tri, vội trả lời hắn: "Ông Rùa khen trông rất có tinh thần, hai chúng ta vô cùng xứng đôi!"
Nghe được đáp án, Văn Tinh Diệu hài lòng gật đầu, còn like một cái cho mắt nhìn của Ông Rùa. Hoàn toàn không biết, đáp án này là do bạn trai thân yêu của mình bịa ra, đặc biệt để chặn miệng hắn.
Mục đích chính chuyến đi lần này của Bạch Lê là để tìm Ông Rùa, khuyên đối phương tạm thời đến chỗ mình ở, phối hợp trị liệu. Chuyện đã thương lượng xong, cậu bèn chuẩn bị dẫn theo Ông Rùa quay về.
Ông Rùa đề nghị: "Giờ vẫn còn sớm, chúng ta không vội về làm gì, mấy năm nay, mấy lão già kia cũng nhắc tới nhóc suốt, không thì ông với cháu qua đó thăm bọn họ trước một chút đi?"
Nếu bị đám kia biết, sau khi về, Bạch Lê tìm ông trước tiên, không tới tìm họ, thì kiểu gì cũng gây gổ cho xem.
Bạch Lê vốn cũng định đi tìm những người khác nữa, bây giờ nghe Ông Rùa nhắc đến thì không xoắn xuýt việc quay về khách sạn nữa, gật đầu nói chờ một lát bọn họ sẽ qua đó. Đồng thời, cậu còn không quên nói cho Ông Rùa, dẫn ông về khách sạn thật ra là vì muốn mời ông ăn đồ ngon, trên người cậu bây giờ thứ khác không có nhiều, chứ đồ ngon cam đoan đủ.
"Không bận gì không bận gì, ông sống lâu vậy rồi, có thứ gì tốt mà chưa từng ăn chứ, chuyện đồ ăn không vội, chờ người đến đủ, nhóc lại ấy ra sau." Ông Rùa cười hớn hở nói, không hề hay biết, trong tương lại mình sẽ vì chuyện này mà canh cánh trong lòng thật lâu.
Ông Rùa nói tiếp: "Mấy lão già kia hôm qua còn qua đây nói chuyện với ông, định tới một chỗ vừa phát hiện gần khu của tộc thỏ để tụ tập, đến lúc đó mang theo dịch dinh dưỡng bình thường tích góp được ăn hết luôn, ông nghĩ nếu mình đi thì lúc cháu đến sẽ không tìm được, cho nên mới không tới, giờ vừa lúc, chúng ta cùng đi luôn?"
Lại là tộc thỏ?
Bạch Lê và Văn Tinh Diệu đưa mắt nhìn nhau, đều đọc thấy ý cười ở trong mắt đối phương, vậy thật là trùng hợp, nơi bọn họ muốn đi thế mà lại chính là địa điểm mà hai người họ chuẩn bị tới, dù sao cũng là một công đôi việc.
Ông Rùa tuy không đi cùng đám bạn già của mình đi tới chỗ đó, nhưng đã nghe bọn họ tả rồi, bèn đi trước dẫn đường, mang theo Bạch Lê và Văn Tinh Diệu lên một chiếc xe bay công cộng, thẳng tiến đến khu của tộc thỏ.
Đến nơi, nhìn quanh một chút, sau khi tìm đúng đường thì đi tới. Bạch Lê và Văn Tinh Diệu đi theo sau Ông Rùa, còn tò mò quan sát hoàn cảnh xung quanh, ba người đi tới một sườn dốc, cây cối xung quanh mọc vô cùng tươi tó, rìa sườn đồi còn mọc đầy bui cây rậm rạp, màu sắc đậm hơn, khiến Bạch Lê có cảm giác rất khác.
Quả nhiên, Ông Rùa đi thẳng đến chỗ bụi cây nọ, không chút do dự chui qua. Phía bên kia truyền đến tiếng thúc giục của Ông Rùa, hai người Bạch Lê cũng học theo, chui qua tán cây bụi.
Phía bên kia là một quang cảnh khác. Xuyên qua bụi rậm chật chội tối tăm, bọn họ đi tới một mảnh đất trống rộng rãi, mặt đất phần lớn bị bảo phủ bởi đá cuội, to to nhỏ nhỏ khác nhau, nơi không bị đá cuội phủ kín thì mọc đầy cỏ dại, phải cao đến đầu người. Xuyên qua khe hở giữa lớp cỏ, Bạch Lê phát hiện hiện đất bên dưới có màu nâu đậm, còn mang theo mùi hơi ẩm rất dễ ngửi.
DNA của Nông thần lập tức chuyển động.
Nhưng chẳng kịp chờ Bạch Lê đi lên xác định tính chất của đất đai nơi này, một bên khác đã xuất hiện vài cái bóng, đúng lúc chính là đối tượng bọn họ tìm kiếm.
"Rùa già, không phải ông nói không đến sao, sao lại đột nhiên tới đây?"
"Hở? Hai người kia là ai thế, một người trong đó có mùi quen ghê, a... Nhóc hồ ly??"
"Ấy? Đây không phải là cháu trai à, Văn Tinh Diệu, sao cháu cũng ở đây??"
Hai người trước nói vẫn còn bình thường, nhưng chờ Bạch Lê nghe được câu thứ ba thì trong đầu "Bùm" một cái, quay ngoắt lại nhìn Văn Tinh Diệu.
Trong đám lông xù cậu quen, lại có cả ông nội của Văn Tinh Diệu nữa à, cái này có hơi lúng túng nhỉ...
- --o0o---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT