Trên đường đến Nùng Hoa Điện, Vi Oanh tính toán phần thưởng cho nhiệm vụ lần này.
50 tích phân có thể đổi thẻ xanh, còn có một cơ hội rút thăm may mắn, giữ gốc thẻ xanh, cũng có nghĩa chính là lần này vận may kém đến đâu cũng có thể lấy được hai tấm thẻ xanh lục.
Nhưng mà --
Gần đây hệ thống chậm chạp không tuyên bố nhiệm vụ, lần trước lợi dụng bug lấy được một đống thẻ đã dùng gần hết, cần tìm cách kiếm tiền mới.
Vi Oanh nghĩ đến cái gì, sung sướng giương khoé miệng.
Cung Đấu Cơ chợt thấy không ổn: "Kí chủ, ngươi cười cái gì?"
Vi Oanh: "Thế nào mới gọi là an toàn đi ra khỏi Hồng Môn Yến nhỉ?" Ah, cái này rất trừu tượng, không nói cụ thể một chút rất khó làm nha, chẳng lẽ ý tứ là, ta và nữ chủ cùng bước ra cửa là hoàn thành nhiệm vụ một lần đúng không?"
Cung Đấu Cơ: "Đúng vậy, tiêu chuẩn để xác định chính là vậy."
Vi Oanh cao hứng, vén màn, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh cao rộng cuối thu, mặt mày cong cong: "Thời tiết hôm nay đẹp quá, gió thu thật ồn ào náo động."
Đổng Nga dường như bị PTSD* đối với "gió thu ồn ào náo động", theo bản nặng ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn bốn phía.
(*PTSD: post traumatic stress disorder: chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn tâm lý)
Vi Oanh tựa bên cửa sổ, mắt nheo nheo cười: "Đổng cô cô, ngươi đang nhìn gì thế?"
Đổng Nga trong lòng căng thẳng, thành thật cúi đầu: "Bẩm chủ tử, không có gì."
"Đổng cô cô không cần khách khí như vậy." Vi Oanh nói xong, ánh mắt nhìn về phía nàng vừa thân mật lại hiền lành.
Tiêu Thiên Tuyết cũng thò lại, nhìn chằm chằm chân Đổng Nga, dù sao đợi lát nữa nếu có chuyện gì, nàng có lẽ sẽ toàn phải dựa vào Đổng cô cô hỗ trợ. Chẳng qua nàng cảm thấy Đổng cô cô đi đứng tốt lắm, mình chưa chắc đã có thể chạy nhanh hơn, lại đột nhiên có chút lo lắng.
Đổng Nga bị hai nàng nhìn chằm chằm đến mức thấp thỏm nhéo tay áo, trên trán che kín mồ hôi.
Vi Oanh trầm mặc một hồi, cười nói: "Cô cô, yên tâm đi, đợi lát nữa gió sẽ không quá lớn đâu."
Đổng cô cô:...
"Gió không phải dùng mắt để nhìn, ngươi nhắm mắt lại, nó tự nhiên sẽ đến bên cạnh ngươi."
Vi Oanh: "Cho nên đôi khi, chúng ta cần phải nhắm mắt lại đi cảm thụ một vài thứ tốt đẹp."
Tiêu Thiên Tuyết nghe vậy, thực ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, cố gắng đi cảm thụ thứ gì đó mà Vi Oanh hình dung.
"Ngươi cảm thụ được không? Thứ loé sáng, nóng lên, chói mắt ấy."
Tiêu Thiên Tuyết gật đầu, vui sướng nói: "Cảm nhận được, là ánh mặt trời mùa thu!"
Ánh nắng thu vàng ruộm chiếu lên mặt nàng, ấm áp dạt dào, ngay cả gió mơn man thổi qua đều có hương khí ấm áp của ánh mặt trời.
Vi Oanh: "Không phải gió."
Tiêu Thiên Tuyết: "Vậy thì là gì?"
"Xem ra ngộ tính của ngươi vẫn không cao." Vi Oanh bốc lên một khối điểm tâm, hoà hoãn nói: "Nhắm mắt lại cũng vẫn bị mỹ mạo của ta mê hoặc, cảm thụ không được linh hồn thú vị đến toả sáng của ta."
Tiêu Thiên Tuyết:....
Hiện tại cảm nhận được rồi đó.
Đi vào Nùng Hoa Điện, lần này Đổng Nga đề phòng, cũng không dám tuỳ tiện nhận thứ gì Vi Oanh đưa qua, ngoan ngoãn đi theo sau nàng, một bộ ngây thơ chỉ cần ta không đi gây chuyện thì sẽ không có chuyện gì tìm đến ta.
Vi Oanh cùng Tiêu Thiên Tuyết đi vào cung điện tối mờ.
Lệ tần thấy các nàng lại đây, đôi mắt hơi mở lớn, không ngừng nháy mắt với các nàng.
Nàng không hiểu, rõ ràng đã để Tiểu Thuý đi báo cho hai vị muội muội rồi mà, vì sao các nàng ấy lại vẫn tới đây, chẳng lẽ Tiểu Thuý không kịp nói cho họ sao?
Lệ tần nhìn thấy Tiểu Thuý đi theo phía sau, bất giác nhướn mày.
Tiểu Thuý đi đến phía sau nàng, thấp giọng nói hai câu, Lệ tần liền cùng tiểu cung nữ tìm cơ hội rời đi, tìm một góc hẻo lánh.
"Ngươi không nói với hai vị muội muội chuyện về Thái Hậu à?" Lệ tần lo lắng hỏi.
Tiểu Thuý: "Có nói mà, nhưng các nàng vẫn muốn đến."
Lệ tần nhất thời nghiêm nghị hẳn lên, tán thưởng không thôi đối với việc các nàng rõ ràng biết trên núi có hổ vẫn đi lên núi, tinh thần liệt sĩ tuổi già chí lớn.
Tiểu Thuý trầm mặc một lát, nói: "Chủ tử, hai vị quý nhân còn rất trẻ, không tính là tuổi già."
Lệ tần phiền muộn thở dài: "Lập tức sẽ tới thôi."
Dù sao các nàng chạy tới đây, cũng có thể tính là nửa chân tiến vào phần mộ.
Nàng trầm ngâm một lúc lâu: "Không được, chúng ta phải đi tìm bệ hạ!"
Tiểu Thuý: "Oanh quý nhân nói không cần tìm, chỉ cần chúng ta hỗ trợ....."
Hai người ngồi xổm trong góc tường thì thầm, ánh mắt Lệ tần càng ngày càng trợn trừng, hoảng sợ hô: "Làm vậy thật sự có thể chứ?"
"Tiểu Thuý: "Hẳn là có thể, nhỉ?"
- -
Đồng thời, trong Nùng Hoa Điện tràn ngập bầu không khí plastic hoà thuận vui vẻ.
Đối với Thục phi các nàng mà nói, Lệ tần chính là "người công cụ" dùng để lừa Vi Oanh tới, hiện tại người đã đến, Lệ tần đột nhiên rời đi cũng không có ai để ý.
Vi Oanh tỏ vẻ thân thiết an ủi đối với mấy vết mẩn đỏ trên mặt Thục phi, hơn nữa thân thiết khiển trách gió thu ồn ào náo động ở Ngọc Lộ Điện. Hai người liền tiến hành trao đổi hữu hảo đối với hiệu quả 1+12 đáng ngạc nhiên của hương phấn cùng gió thu, cũng đạt thành hiệp định chung trăm ngàn lần không thể mở hộp phấn ra khi có gió lớn.
Tiêu Thiên Tuyết cùng Cung Bối Nô cắn điểm tâm, ở bên cạnh nghe đến ngạc nhiên sửng sốt.
Liền ngay cả Thái Hậu ở sau bình phong cũng nghe không nổi không khí đặc quánh hương vị tình tỷ muội plastic này, ho khan hai tiếng, chậm rãi đi ra.
Trong lòng Vi Oanh như đứt "phựt" một tiếng, biết người gây khó dễ đã đến, vội vàng đứng dậy hành lễ.
Thái Hậu ngồi ở đông tịch, khoát tay ý bảo các nàng đứng lên, ánh mắt không dấu vết liếc liếc Đổng Nga.
Đổng Nga hai chân mềm nhũn, đã nghĩ quỳ gối trước mặt chủ tử cũ để biểu đạt lòng trung thành.
Không khí lúc bắt đầu coi như hoà hợp, chỉ là đến phía sau, Thái Hậu lại đột nhiên hỏi Vi Oanh chuyện đêm đó cùng Hoàng Đế lên thành lâu, trong lời nói mang theo sát khí, hai tỷ muội Thục phi ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, muốn chụp cho nàng cái mũ hậu cung tham gia vào chính sự.
Mồi hôi lạnh trên đầu Tiêu Thiên Tuyết rơi xuống.
Đây là tính trực tiếp đưa Oanh Oanh vào chỗ chết sao? Nàng siết chặt cái chén, thầm hối hận đã đến nơi này.
Vi Oanh cụp mắt, vốn đang ngoan ngoãn nghe, đột nhiên che miệng ho khan, ho đến tê tâm liệt phế, thập phần khó chịu.
Tiêu Thiên Tuyết: "Oanh Oanh! Bệnh cũ của Oanh quý nhân tái phát, lập tức đi tìm Thái y."
Nàng muốn tìm cơ hội rời đi, Thái Hậu các nàng lại không dễ dàng thả người.
Thái Hậu cười cười: "Nào có gì nghiêm trọng, ta thấy chỉ bị nghẹn thôi, Đổng Nga, còn không mau dâng trà cho Quý nhân." Nàng nhìn Đổng Nga, ý vị thâm trường nói: "Đổng nga đi theo ta nhiều năm, vẫn là nô tài thể thiếp lại tin cậy, thấy nàng, ta cuối cùng vẫn yên tâm."
Cung Bối Nô uỷ khuất mím môi, không hiểu vì cái gì cô cô lại bảo vệ nô tài này như vậy.
Vi Oanh suy yếu ho khan hai tiếng, tiếp nhận trà mà Đổng Nga đưa tới, nói: "Đổng cô cô săn sóc, tự nhiên vô cùng tốt. Cô cô, còn không mau phụng trà cho Thái Hậu."
Đổng Nga cúi đầu đi ngâm nước trà.
Nàng còn nhớ rõ Thái Hậu không thích trà quá nóng hay quá lạnh, bưng một ly trà tràn đầy tâm ý của mình, mong muốn để Thái Hậu nhìn thấy được sự trung tâm của mình, hiểu được mình chưa từng thay đổi, thuỷ chung vẫn là người của Thái Hậu, là mật thám chăm chỉ nhất ở Ngọc Lộ Điện!
Nàng cung kính đi đến trước mặt Thái Hậu, thấp giọng hô câu chủ tử, ánh mắt vẫn trung thành và tận tâm như xưa.
Thái Hậu đọc hiểu nàng, nhẹ giọng cảm thán: "Ta vẫn tin ngươi, ngươi là người đáng tin cậy."
Nói xong, nàng đưa tay muốn tiếp nước trà Đổng Nga pha, ngón tay lại sượt qua chén trà.
Thái Hậu khó hiểu nhướn mày.
Một tấm thẻ bài chỉ có Vi Oanh thấy được không tiếng động bay vào người Đổng Nga.
[Không như mong muốn: Mọi chuyện không được như ý muốn, hoàn toàn ngược lại. Sau khi sử dụng thẻ bài, đối tượng bị sử dụng hễ muốn làm chuyện gì thì mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng ngược lại, thời gian 10s liên tục.]
Đổng Nga bưng chén, né qua Thái Hậu, cung kính nói: "Nương nương, trà ở đây."
Thái Hậu nhìn bàn tay lạc lõng trơ trọi cương giữa không trung của mình, trầm mặc một lát, gật đầu nói: "Được rồi, ngươi đặt ở đây đi."
Đổng Nga: "Được thưa nương nương."
Nhưng mà nói xong, nàng vẫn bưng trà không nhúc nhích.
Cái trán Thái Hậu ẩn ẩn đau: "Đặt ở đây được rồi."
Đổng Nga: "Tuân mệnh nương nương."
Sau đó lại vẫn đứng lặng như pho tượng, vẫn không nhích nhích, ánh nến chiếu lên gương mặt kiên nghị của nàng, chiếu sáng nàng như một liệt sĩ thấy chết không sờn.
Thái Hậu vừa tức vừa giận, thấp giọng trách mắng: "Đổng Nga, ngươi làm gì vậy? Từ khi nào trở nên không biết cấp bậc lễ nghĩa như thế."
Đổng Nga: "Thái Hậu nương nương, nô tài chỉ muốn phụng dưỡng ngài dùng trà."
Nói xong, nàng nâng tay lên, trong ánh mắt kinh ngạc của Thái Hậu, chén trà xanh trong tay toàn bộ bị nàng một hơi uống cạn, tư thái thập phần dũng cảm.
Tiêu Thiên Tuyết hít một hơi khí lạnh, nhỏ giọng nói với Vi Oanh: "Đổng Nga cô cô dũng cảm quá."
Vi Oanh vỗ tay: "Không sai, rất có phong phạm của chúng ta."
Tiêu Thiên Tuyết: "......Việc đó, việc đó cũng không hẳn, vẫn là Đổng Nga cô cô càng dũng mãnh hơn một chút."
Lúc các nàng khe khẽ nói nhỏ, Thái Hậu ở bên kia lặng yên một lát, rồi lập tức bùng nổ dữ dội.
Cung Bối Nô chụp bàn, the thé quát: "Ngươi cái đồ nô tài này, có biết mình đang làm gì không?"
Đổng Nga giật mình tại chỗ, nhìn chén trà trống trơn trong tay, hồi tưởng lại chuyện mình vừa làm, chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, đầu óc trống rỗng.
Nàng cũng không biết sao lại thế, trong lòng rõ ràng là muốn phụng dưỡng nương nương uống trà, như hồi ở Từ Ninh Cung, nhưng mà, nhưng vì cái gì lại uống sạch trà dâng cho nương nương?
Nàng đang làm cái gì?
Thái Hậu bị tức không nhẹ, càng không ngừng xoa mi tâm.
Cung Bối Nô đi đến trước mặt Đổng Nga, hung hăng đá một cái: "Cẩu nô tài, ngươi làm gì vậy hả, cũng dám làm càn trước mặt Thái Hậu?"
Đổng Nga: "Nô tài chết muôn lần cũng không hết tội, chủ tử trăm ngàn lần đừng tức chết!"
Thanh âm Thái Hậu đều bị cơn giận làm cho phát run: "Ngu xuẩn, đang yên lành nói đến chết làm cái gì?"
Trường diện hết sức hỗn loạn, Thục phi lỡ đãng liếc thấy hai chỗ ngồi trống trơn đằng kia, giật mình, thầm nghĩ, hai vị kia chắc không phải thừa dịp chạy loạn đấy chứ? Nàng còn chưa kịp nói ra lời nghi vấn, đã đột nhiên nghe được thái giám bên ngoài cửa sổ hô: "Đi lấy nước! Đi lấy nước mau!"
Ngoài cửa sổ có thanh âm đám cung nhân chạy vội, đều đang la hét: "Đi lấy nước đi lấy nước mau, chạy nhanh lên." Tiếng lửa thiêu đốt vang lên, tiếng cầu cứu, tiếng hét, cả thanh âm tường cung ầm ầm sập đều truyền đến, làm cho người ta bất giác liên tưởng đến một hình ảnh thế lửa tấn công mạnh mẽ.
Thục phi đẩy ra cửa sổ, nhìn thấy khói đen cuồn cuộn cách đó không xa, một đạo khói đặc đen thùi xông thẳng trời. Nàng sợ tới mức vội vàng xoay người, run rẩy đỡ Thái Hậu rời đi: "Cô mẫu, đi, đi lấy nước, chúng ta chạy nhanh rời đi!"
Thái Hậu ngần này tuổi, bị một cơn giận rồi lại bị doạ một cơn làm cho mất hồn mất vía, để hai tiểu bối dìu đi.
Chờ các nàng đi mất, Vi Oanh cùng Tiêu Thiên Tuyết mới từ bức tường sau cửa sổ đi ra.
Tiêu Thiên Tuyết sợ hãi than: "Oanh Oanh, khẩu kỹ của ngươi quả thực phần kỳ!"
Vừa rồi thừa dịp Đổng Nga phân tán lực chú ý của bọn họ, hai người các nàng lẻn đến bên ngoài cửa cung, Tiêu Thiên Tuyết còn tưởng Vi Oanh là tính cứ vậy thừa dịp loạn ly khai, không nghĩ Vi Oanh giữ chặt tay nàng, lẻn đến ngồi xổm ở bức tường dưới cửa sổ bên ngoài cung, bắt đầu màn biểu diễn của mình.
"Khó trách ngươi lại nhờ Lệ tần nương nương hun này nọ ở thiên điện." Tiêu Thiên Tuyết cái hiểu cái không: "Nhưng mà, bọn họ đều đi rồi, vì sao chúng ta còn phải quay lại?"
Vi Oanh nắm tay nàng, đạp lên cửa cung: "Vì để cướp thẻ."
Tiêu Thiên Tuyết: "Hả?"
Ngay sau đó, Vi Oanh kéo Tiêu Thiên Tuyết nhảy qua nhảy lại ngay cửa cung, nghe được thanh âm hệ thống thông báo:
"Nhiệm vụ hoàn thành, cơ hội rút thăm +1"
"Nhiệm vụ hoàn thành, cơ hội rút thăm +1"
".....+1, +1, +1"
.....
Thanh âm không thể nhịn được nữa của Cung Đấu Cơ truyền đến: "Kí chủ, ngươi, ngươi có chừng có mực cho ta một chút!"
Sơ suất! Sơ suất!
Kí chủ thứ khốn nạn này!
Cung Đấu Cơ thầm mắng trong lòng: "Ngươi đã cướp được mười lần rút thưởng rồi, không được cướp thêm nữa, nếu không nhiệm vụ lần sau ta không cho ngươi độ dung hợp nữa đâu!"
Vi Oanh lập tức thu hồi chân, giữ chặt Tiêu Thiên Tuyết: "Chạy chạy."
Tiêu Thiên Tuyết theo nàng nhảy tới nhảy lui ở cửa, vẫn không hiểu gì cả: "Oanh Oanh, vừa rồi chúng ta làm gì thế?"
Vi Oanh: "Rèn luyện thân thể."
Tiêu Thiên Tuyết: "Ta hiểu rồi, ta nhất định chạy trốn nhanh hơn Đổng cô cô bọn họ!"
Vi Oanh: "Vậy bắt đầu chạy đi!"
Thái Hậu vừa được đỡ lên kiệu, mới giật mình phục hồi tinh thần: "Oanh quý nhân cùng Tiêu quý nhân đâu?"
Thục phi: "Có lẽ là nghe hô đi lấy nước nên chạy trước."
Thái Hậu càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, lại nhìn phía Nùng Hoa Điện, đạo khói đen kia đã trở nên rất nhạt, một số gần như biến mất. Nàng xoa xoa đầu, ẩn ẩn đau đớn: "Thật sự đi lấy nước sao?"
Cung Bối Nô trợn tròn mắt, chém đinh chặt sắt bảo chứng: "Thật sự! Ta nghe thấy rất nhiều người chạy về bên đó dập lửa mà!"
Thái Hậu liếc Đổng Nga đi theo bên cạnh: "Ngươi vẫn cứ đi đến Ngọc Lộ Điện theo hai nàng Đoạn Vi Oanh đi."
Đổng Nga luôn luôn ôn nhu thuận theo, lần này lại hiếm hoi phản kháng một lần, quỳ gối bên chân Thái Hậu, chữ chữ thấy máu, nói hết nỗi chua xót của kẻ nằm vùng: "Chủ tử, ta không muốn qua đó, hu hu."
Cho dù nàng chết, cho dù nhảy xuống từ đây cũng tuyệt đối không muốn trở về Ngọc Lộ Điện hầu hạ hai vị kia nữa!
Thái Hậu: "Đến lúc trở về ta sẽ để ngươi lên làm nữ quan nhất phẩm."
Đổng Nga: "Được, Thái Hậu, tuân mệnh Thái Hậu, ta chạy về Ngọc Lộ Điện."
Cung Bối Nô "phi" một tiếng, nhỏ giọng làu bàu: "Cỏ đầu tường."
......
Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết không ngồi kiệu về, mà là nghênh ngang đi ra cửa cung, để cho đám cung nhân đều thấy, các nàng là đợi Thái Hậu rời khỏi mới đi. Như vậy miễn cho phe Thục phi lại lấy việc hai nàng trốn đầu tiên ra làm cớ.
Chưa đi bao xa đã gặp gỡ Hoàng đế đang vội vàng chạy tới.
Lệ tần vẫn truyền tin qua, sau khi Hoàng đế biết được tin tức, lập tức buông chính vụ trong tay, sốt ruột chạy tới Nùng Hoa Điện.
Không nghĩ ở trên đường lại gặp được hai thiếu nữ tay trong tay cùng đi tới.
Ánh mắt Vân Thiều nhẹ nhàng quét một vòng trên người các nàng -- y phục chỉnh tề, sắc mặt hồng nhuận, thoạt nhìn không có thương tổn, tinh thần còn rất tốt, chẳng lẽ Thái Hậu không làm khó các nàng, thật sự chỉ mời các nàng qua đó uống trà thôi sao?
Nàng hơi nhuớn mi, đôi con ngươi hiện lên một tia nghi hoặc.
Không có khả năng, Thái Hậu sao có thể có lòng tốt như thế chứ?
Chẳng lẽ giết người diệt tâm, dùng thủ đoạn gì đó.....
Vân Thiều nhìn chằm chằm hai nàng, trong lòng nảy lên cỗ cảm xúc bi thương, nếu không phải nàng vô năng thì cũng không đến mức ngay cả hậu phi của mình cũng không bảo hộ được. Nếu hôm nay Thái Hậu xử tử các nàng, nếu về sau lại.....
Nàng lẳng lặng nhìn hai thiếu nữ, sau một lúc lâu, mới nói: "Các ngươi, có khoẻ không?"
Tiêu Thiên Tuyết thấy Hoàng đế, vừa mừng vừa sợ, hành lễ xong, nghe được lời này, ngay thẳng nói: "Tốt, không thể tốt hơn."
Vi Oanh nhớ tới nguyên tác kịch bản.
Ở trong sách, khi Hoàng đế đuổi tới Nùng Hoa Điện, cứu trở về nữ chủ bị bắt nạt đến thương tích đầy mình, hấp hối. Hắn nhìn nữ chủ, ánh mắt bi thương, thấp giọng nỉ non: "Chịu đựng thêm một thời gian, tạm chịu chút đau khổ, đợi cho, đợi cho.....tuyết tan rồi, trẫm cùng ngươi đi xem hoa mai."
Hiện tại Hoàng đế cũng lộ ra ánh mắt đồng dạng như trong tiểu thuyết miêu tả.
Đôi mắt nhè nhẹ nét sầu, mênh mông hơi nước, như mây như khói.
Nàng khẽ mở đôi môi, thấp giọng nói: "Các ngươi lại chịu đựng một chút thời gian, tạm chịu chút đau khổ, đợi cho....."
Tiêu Thiên Tuyết sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch: A! Chẳng lẽ bệ hạ biết các nàng lén đùa giỡn Thái Hậu và Thục phi sao!?
Bệ hạ như thần vậy, ngay cả chuyện này cũng biết.
Nàng sợ tới mức chân mềm nhũn, lại quỳ xuống đất: "Bệ hạ, chúng ta sai rồi! Bệ hạ tha mạng."
Vân Thiều:???
Vi Oanh kéo hài tử thành thật từ trước tới giờ chưa từng làm chuyện xấu gì lên: "Ngươi nghe nhầm rồi, bệ hạ nói là tạm chịu chút đau khổ, không phải bắt người khác chịu đau khổ. Bệ hạ, ai đang chịu khổ, chúng ta đi cứu vớt người đó!"
Đồng tử Vân Thiều co rút, như thể bị phơi suốt ba ngày dưới ánh mặt trời ác độc giữa tháng sáu, mây khói lẫn hơi nước trong mắt đều bị chưng đến bốc hơi không còn. Nàng ủ rũ thở dài: "Là trẫm."
Hết chương 31
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT