Vi Oanh hơi khựng lại.

Là Hoàng đế à, thế thì không sao cả.

Vân Thiều buông rũ hàng mi, làn da trắng lạnh lẽo được ánh mặt trời chiếu đến toả sáng.

Nàng thử mở miệng, ngữ khí mềm nhẹ: "Ngươi muốn cứu vớt trẫm sao?"

Nghĩ đến đây, trái tim nhảy vội, niềm vui mừng nói không nên lời chầm chậm dâng lên.

Nàng nhịn không được nghĩ thầm, Oanh Oanh muốn cứu vớt ta thế nào đây?

Vân Thiều nghĩ nghĩ, hai má phiếm hồng, nhẹ nhàng cúi đầu, tư thái hiếm hoi mềm mại nhu thuận.

Vi Oanh lui lại một bước: Á! Vẻ mặt quen thuộc này!

Khẳng định cẩu hoàng đế đã đọc tiểu thuyết của nàng, chắc chắn là thế, nếu không thì sao sẽ lại lộ ra vẻ mặt đỏ bừng y hệt như mọi người ở Ngọc Lộ Điện ngày đó thế chứ.

Tui! Nàng nhất định phải lấy quyển tiểu thuyết đó về sớm, lần trước chỉ mới đọc đến đoạn tiểu cung nữ nửa đêm lẻn vào phòng mỹ nhân, còn chưa kịp đọc truyện thứ hai nữa.

Vân Thiều nhìn nàng, ánh mắt thập phần mềm mại.

Nàng ngẩn ngơ nghĩ, từ sau khi gặp được Oanh Oanh, mọi việc dường như trở nên càng ngày càng tốt hơn, lần trước sau khi đám ngôn quan bị đánh một trận, cũng không dám làm gì quá mức nữa. Nếu là trước kia, nhất định sẽ không giải quyết dễ dàng như thế.

Nàng ấy như thể phúc tinh của mình, cho dù không cố gắng cứu vớt, chỉ ở bên cạnh cũng có thể đủ mang tới vận may.

Vân Thiều lại ôn nhu hỏi: "Muốn cứu vớt thế nào đây?"

Vi Oanh quyết định lại thử hắn, nâng lên năm ngón tay thon dài tái nhợt, nói ra một đoạn "màu vàng" trong tiểu thuyết, cười cười với Hoàng đế: "Dùng tay?"

Vừa dứt lời, Hoàng Đế lại đỏ mặt.

Hai gò má ửng hồng, như được tô lên một tầng son diễm lệ, xấu hổ đến mức trong mắt gợn sóng long lanh, hơi nước mênh mông.

Vi Oanh lần này coi như xác nhận, cẩu Hoàng đế, quả nhiên đã đọc quyển tiểu thuyết của nàng!

Tiêu Thiên Tuyết lại không liên tưởng sâu xa như vậy, như một cục cưng tò mò, hỏi: "Oanh Oanh, ngươi dùng tay để cứu vớt bệ hạ thế nào?"

Vi Oanh thầm mắng hai tiếng cẩu hoàng đế, nghiêm trang nói: "Đương nhiên là -- mài mực rồi!"

Vân Thiều trừng lớn hai mắt, hàng mi chớp chớp, đôi con ngươi chớp loé, nét ửng hồng trên mặt mau chóng rút đi, một lần nữa khôi phục màu da trắng sứ.

Nàng nghiêng đầu, ý đồ nghe rõ hơn một chút: "Mài mực?"

Vi Oanh: "Đúng thế, ta mài mực cho bệ hạ, bệ hạ dùng mực ta mài để phê duyệt chuyện đại sự thiên hạ, chẳng phải đó là ta đang gián tiếp giúp bệ hạ trị quốc sự, giúp bệ hạ giải thoát khỏi chính sự nặng nề sao, đúng không?"

Có tình có lý, làm người ta tin phục.

Tiêu Thiên Tuyết ngẩn người gật đầu: "Đúng thế, nghe vậy, mài mực cũng rất lợi hại nha!"

Vi Oanh kiêu ngạo ưỡn ưỡn bộ ngực nhỏ: "Chí phải, ngươi cũng có thể làm được, chỉ cần có tâm, chúng ta đều có thể giúp bệ hạ!"

Tiêu Thiên Tuyết nghe được nhiệt huyết sôi trào, trường hợp biến thành hiện trường điểm binh kích động lòng người: "Đúng vậy, trước đây ta thường tưởng tượng có thể giống như Bùi gia quân của Quý phi nương nương lên chiến trường đền đáp quốc gia, thì ra vào hậu cung cũng vẫn có thể nguyện trung thành, có ích cho quốc gia! Chỉ cần mỗi người chúng ta đều dâng ra một chút sức lực, toàn bộ Đại Thịnh sẽ biến thành nơi tốt nhất nhân gian!"

Vi Oanh dùng hai tay chụp bả vai nàng: "Thiên Tuyết, ngươi rất có giác ngộ!"

Tiêu Thiên Tuyết: "Ta nhất định phải học tập Quý phi và Oanh Oanh! Ở hậu cung cũng muốn hiệu trung vì nước!"

Vi Oanh:.....Thật sự là không khi nào không nghĩ tới Quý phi nương nương của nàng ấy mà.

Vân Thiều nhìn bầu không khí càng ngày càng kích động, càng ngày càng nhiệt huyết, giống như hai nàng đều tuỳ thời từ sau lưng rút ra hai thanh đao, cưỡi Tiểu Lê Hoa cùng Lôi Đình xông lên chiến trường vậy. Mắt thấy hai người ánh mắt sáng ngời nhìn về hướng này, nàng thậm chí còn kìm lòng chẳng đặng lui lại một bước.

Không biết vì cái gì, tóm lại chính là, cực kỳ sợ hãi.

Ánh mắt Tiêu Thiên Tuyết lập loè toả sáng: "Bệ hạ, đêm nay còn thiếu người mài mực không?"

Vân Thiều trầm mặc một lát, gian nan nói: "Không, không thiếu."

Tiêu Thiên Tuyết hùng tâm tráng chí đền đáp quốc gia, ngay bước đầu tiên đã bị chặn, nhất thời hai mắt lưng tròng. Nàng tiến lên một bước, làm cho Hoàng đế lại lùi lại một bước.

"Bệ hạ, xin cho ta hiệu trung vì nước, Thiên Tuyết nhất định sẽ, sẽ thật cố gắng mài mực!"

Sau lưng Vân Thiều phủ kín mồ hôi lạnh, không rõ thé nào mà nàng có thể đem một việc nhỏ nhặt như mài mực nói được... khí thế bất phàm lôi đình vạn quân như vậy. Hơn nữa vừa nói, ánh mắt còn loé lên quang mang chân thành, thật giống như nếu mình không đáp ứng thì sẽ thành tội nhân thiên cổ gây trở ngại nàng đền nợ nước vậy.

Vân Thiều bị ép cứ lùi lại, cuối cùng lưng dán sát tường thành màu son lạnh như băng, không thể không đáp ứng: "Vậy, vậy được rồi, đêm nay các ngươi đi Dưỡng Tâm Điện đi."

Tiêu Thiên Tuyết xoạt một cái quỳ gối trên mặt đất, hùng hồn dõng dạc hô: "Đa tạ bệ hạ! Thần nhất định sẽ báo đáp ơn tri ngộ của bệ hạ, tận tâm hết sức vì bệ hạ, muôn lần chết không chối từ!"

Hoàng đế: "......Chỉ mài mực thôi mà, cũng không cần như thế."

Nói như thể lập tức phải lên chiến trường ý.

Tiêu Thiên Tuyết ngửa đầu cười rộ lên, cười như nở hoa.

Gương mặt tương tự như cố nhân ở gần ngay trước mặt, Hoàng đế lại có vài phần hoảng hốt, nhìn nhìn nụ cười sáng loạn của Tiêu Thiên Tuyết, ngơ ngẩn vài giây, dương mắt lên, lại liếc Vi Oanh, trong mắt một lần nữa hiện lên hơi nước mênh mông.

Vi Oanh không hiểu được, một cẩu Hoàng đế như thế, tại sao luôn lộ ra ánh mắt như vậy, cứ như thể lập tức rơi lệ đến nơi, làm người xem nhịn không được càng muốn bắt nạt.

Cung Đấu Cơ:..... Ngươi có kiểu ham mê kỳ quái gì đó?

Vi Oanh hoảng sợ: Ngươi nghĩ đi đâu đấy, ta không có!

Cung Đấu Cơ: Rõ ràng là giấu đầu hở đuôi mà.

Vân Thiều vốn đang nhìn Tiêu Thiên Tuyết, nhưng ánh mắt lại không biết sao bất giác dừng trên một thân ảnh khác.

Thiếu nữ đứng sau bức tường, không biết từ khi nào lấy ra một nắm hạt dưa, quai hàm phình lên, một lần nữa lộ ra vẻ mặt đáng yêu.

Vân Thiều nghĩ, vừa rồi nàng ấy nói mấy câu dựng sân khấu, hiện tại lại thảnh thơi xem bọn họ ở trên sân khấu diễn kịch. Người này thích núp sau hậu trường cắn hạt dưa, lại xui người khác lao tới trước, yên lặng thao túng hết thảy, tâm cơ thâm trầm, thật sự thập phần......đáng yêu.

Trái tim nàng lại nhảy lên hai cái.

Thình thịch.

||||| Truyện đề cử: Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa |||||

Lần này bình yên vô sự trở về từ Nùng Hoa Điện, lại bị Hoàng đế triệu đi Dưỡng Tâm Điện thị tẩm.

Ở Ngọc Lộ Điện lại vui sướng như lễ mừng năm mới, đều nói hai vị chủ tử được thánh sủng chính vượng, hiện tại được Hoàng đế sủng hạnh nhất.

Tiêu Thiên Tuyết càng hưng phấn, vì chuẩn bị mài mực, đều bắt đầu rèn luyện lực cánh tay của mình.

Vi Oanh nhìn nữ chủ hứng trí bừng bừng múa kiếm ở trong đình viện, yên lặng lùi lại, trong lòng đột nhiên có vài phần áy náy.

Không cần thiết, thật sự không cần thiết.

Nàng hoài nghi nữ chủ tiếp tục luyện nữa, kịch bản cũng đấu sẽ biến thành kịch bản Hoa Mộc Lan hoặc tướng quân Quỹ Hoạ* cầm kiếm lên chiến trường.

(*Lâm Tứ Nương, người cuối triều Minh. Vốn là ca kỹ ở Tần Hoài, sau trở thành thứ sửng phi của Thành Hoành Vương Chu Thường. Mặc dù bình sinh chỉ từng tham gia một trận chiến tranh, nhưng được mọi người xưng là Quỹ hoạ tướng quân. "Quỹ hoạ" có ý là mỹ lệ, vị Quỹ hoạ tướng quân tuổi trẻ mỹ mạo kia trong trận chiến gian nan đó đã hương tiêu ngọc vẫn, nhưng phương hồn không tiêu tan của nàng lại lưu lại trên thế gian một đoạn cố sự thần kỳ.)

Đáng sợ đáng sợ thực đáng sợ.

Cung Đấu Cơ:...... Còn không phải chính ngươi gây ra hả?

Vi Oanh: "Nếu kịch bản bị sửa lại, hẳn vẫn có thể tiếp tục nhiệm vụ nhỉ?"

Cung Đấu Cơ: "Ngươi tốt nhất hy vọng trước khi kiếm đầy độ dung hợp kịch bản đừng lệch quá mức đi."

Vi Oanh:.... Ta sẽ nỗ lực.

Cung Đấu Cơ rơi lệ đầy mặt: Nghe một chút xem, đây là tiếng người hả? Chưa từng thấy nhiệm vụ giả nào mà phương hướng cố gắng là kéo kịch bản trở về theo đúngnguyên tác cả.

Đình viện sâu thẳm, Tiêu Thiên Tuyết trong tay chấp kiếm, thanh kiếm được ánh nắng chiếu rọi sáng như tuyết.

Trong miệng nàng quát hai tiếng, xoạt xoạt vung hai ba lượt kiếm, kiếm quang loé lên, mấy chiếc lá bị chém rụng từ từ rơi xuống.

"Chủ tử giỏi quá!"

"Nương nương thật lợi hại!"

Hai tiểu cung nữ ở bên cạnh phất cờ hò reo, hô lên cổ vũ.

Vi Oanh nhìn nhìn, phiền muộn thở dài, rất sợ cứ tiếp tục như vậy, nữ chủ mềm mại thơm ngào ngạt của nàng sẽ biến thành một nữ tướng quân đầy người cơ bắp sờ cứng chắc.

Nhưng điều nàng lo lắng nhất không phải vậy.

Theo lý thuyết mỗi khi Hoàng đế và nữ chủ gặp mặt sẽ như thiên lôi câu động địa hoả, tương tự như lần trước ở Ngự Cảnh Hiên, nữ chủ và Hoàng đế vừa thấy mặt, Hoàng đế đã muốn mang nàng ấy hồi cung.

Nhưng mà căn cứ vào biểu hiện mấy lần gần đây của Hoàng đế mà xem, chấp niệm của hắn đối với nữ chủ dường như đang chậm rãi biến mất.

Làm cho người ta căn bản không còn cơ hội lợi dụng bug, tức giận nha.

Cung Đấu Cơ:...

Vi Oanh thử đoán tâm lý của Hoàng đế, cẩu Hoàng đế là cảm thấy đón người vào hậu cung, nữ chủ sẽ không còn thơm nữa? Hay là bởi vì vài lần đem nữ chủ đi góp mặt lần trước làm cho Hoàng đế sinh ra bóng ma tâm lý gì đó?

Nàng nhớ tới hai quyển sách mà cẩu hoàng đế đưa cho mình, đột nhiên phát hiện điểm mù!

"Vì sao ở trong thư phòng của cẩu Hoàng đế tuỳ tiện liền có thể lấy ra [Lăng Nghiêm Kinh] và [Thái Thượng đạo đức kinh]?" Nàng nghiêm túc tự hỏi.

Cung Đấu Cơ: "Vì sao?"

Vi Oanh vỗ tay một cái, vô cùng đau đớn nói: "Hắn không có cái loại đó, dục vọng thế tục!"

Cung Đấu Cơ:......

Hoàng hôn ngày hôm ấy, một cỗ kiệu lại đây nâng hai vị Quý nhân của Ngọc Lộ Điện vào Dưỡng Tâm Điện.

Vi Oanh ôm hộp đựng thức ăn, nhìn Hoàng đế không có dục vọng thế tục, trong lòng đột nhiên sinh ra một hai phân từ ái.

Tiêu Thiên Tuyết đã sớm chạy tới, thực tích cực mài mực kiểm kê tấu chương, một bộ giác ngộ làm công nhân là người ở trên người khác.

Vi Oanh không có việc gì làm, đành phải ngồi bên cạnh, cầm hạt dưa bắt đầu cắn "răng rắc".

Vân Thiều nghe được thanh âm, khoé miệng bất giác nhếch một cái, chuyện lo lắng gần đây trở thành hư không, xem tấu chương cũng hết sức vui sướng, hiệu suất cực cao.

Có lẽ nàng ấy nói không sai, ở phương diện nào đó, đây quả thật là đang đền đáp quốc gia.

Vân Thiều nhịn không được cười rộ lên, mặt mày hơi cong cong, nâng mắt nhìn thiếu nữ ngồi trên ghế cắn hạt dưa, chỉ liếc mắt một cái, lại vội vàng cụp mắt, tay nắm chặt bút son siết siết, lưu lại một điểm đỏ nhợt nhạt trên sổ con.

Rối loạn, nàng thầm nghĩ, hoàn toàn rối loạn.

Không bao lâu, Vi Oanh đứng lên, chủ động đi giúp Hoàng đế quét tước phòng, âm mưu từ góc nào đó đào ra được bản [Hậu cung mê tình lục] bị giấu đi. Nàng nhìn không rõ chữ, chẳng qua lúc này có Tiêu Thiên Tuyết ở đây, không sợ lại lấy thêm một quyển kinh phật đạo kinh gì về.

Vi Oanh sờ soạng lần mò tìm, không bao lâu Tiêu Thiên Tuyết ở bên kia bận rộn xong rồi, nghe lời Hoàng Đế nói lại đây giúp Vi Oanh.

Hai người cùng nhau vố gắng tìm quyển tiểu thuyết kia.

Vi Oanh nhíu mày, một gian thư phòng nho nhỏ, từng ngóc ngách đều đã tìm một lần, rốt cuộc cẩu Hoàng đế để ở đâu nhỉ? Nàng nghĩ, ánh mắt bất giác dừng trên chồng tấu chương, có phần kinh sợ nghĩ, hẳn không bị Hoàng Đế đọc xong đặt bên bàn, rồi bị đám tiểu thái giám không biết chữ hoặc cận thị như nàng để lẫn trong đống tấu chương đấy chứ.

Mỗi ngày Hoàng đế cần xem rất nhiều tấu chương, một chồng một chồng, xem xong đám thái giám sẽ đem tấu chương dọn đến Văn Đình Các để nghị sự ở cạnh đó.

Nếu muốn tìm được quyển tiểu thuyết kia, có lẽ còn phải đến Văn Đình Các một chuyến.

Vi Oanh nhếch miệng, lặng lẽ tính toán kế hoạch của mình.

Không bao lâu sau, Phúc Thọ công công đẩy cửa vào, hiền lành cười cười với hai thiếu nữ, đi đến trước người Hoàng đế, thấp giọng nói mấy câu.

Vi Oanh nghe thấy mấy chữ "Văn Đình Các", liền chú ý, lặng lẽ vểnh tai, dịch về phía Hoàng Đế, lại nghe Phúc Thọ nói "Cung thủ phụ", rồi "Bắc Quyết" linh tinh gì đó.

Hoàng đế nghe xong Phúc Thọ truyền lời, sắc mặt khẽ biến, nhíu mày, buông bút son đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua Vi Oanh, nàng liếc thấy thiếu nữ đang nghiêng đầu về hướng này, giống một con mèo nhỏ hiếu kỳ, trong mắt liền dâng lên ý cười, nhẹ giọng nói: "Trẫm đi Văn Đình Các, đợi lát nữa sẽ trở lại, nếu các ngươi mệt mỏi thì cứ lên giường nghỉ ngơi đi."

Vi Oanh chớp mắt mấy cái: "Bệ hạ, ta cũng muốn đi."

Vân Thiều kinh ngạc nhìn nàng: "Ngươi cũng muốn đi?"

Vi Oanh: "Ta đi hầu hạ bệ hạ."

Vân Thiều mỉm cười: "Thôi, thân thể ngươi không tốt, ở đây nghỉ ngơi là được rồi."

Thanh âm Hoàng đế ôn nhu hiếm thấy, Phúc Thọ bất giác ngẩng đầu, lặng lẽ liếc nhìn hai thiếu nữ kia, đầu tiên là nhìn Vi Oanh, lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiên Tuyết, cuối cùng ánh mắt lại một lần nữa dừng trên người Vi Oanh.

Hắn không quá hiểu được, vì sao trong hai người, rõ ràng hài tử kia dáng vẻ càng giống cố nhân hơn một chút, bệ hạ lại dường như càng sủng ái một người khác hơn nhỉ.

Hai gò má Vi Oanh ửng đỏ, tay niết góc áo, xấu hổ rụt rè nói: "Oanh Oanh muốn ở cùng bệ hạ ~"

Đôi mắt Vân Thiều trợn to, sững sờ tại chỗ, lặng người nhìn thiếu nữ.

Cảm giác quen thuộc đó lại trở lại, trái tim đập thực sự mau, vừa tê vừa ngứa, như có một con thú nhỏ lông xù quay cuồng trong lồng ngực.

Nàng cảm thấy mặt mình nóng bừng, hoàn hoãn một lúc mới nhẹ giọng hỏi: "Tưởng đi cùng ta?"

Vi Oanh nâng mắt lên, hơi hơi liếc, lại vội vàng cụp mi, nhẹ nhàng gật đầu.

Trái tim Vân Thiều bị trêu chọc đến phát ngứa, đầu ngón tay run nhè nhẹ.

Phúc Thọ đứng một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, làm bộ mình là một pho tượng.

Giờ hắn đã hiểu vì cái gì bệ hạ lại sủng ái Vi Oanh hơn một chút, hài tử này rất biết quyến rũ người, rõ ràng sờ sờ là một yêu phi.

"Yêu phi" lại làm nũng: "Bệ hạ, được không?"

Hoàng đế nhất thời quân lính tan rã: "Được...." Thậm chí còn nói ra câu nói kinh điển của hôn quân: "Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó."

Phúc Thọ không muốn nhìn, bi thương nghĩ, Thánh Thượng của mình vốn thực anh minh, vốn không trầm mê nữ sắc, vốn, vốn thậm chí đặt kinh Phật trong Ngự Thư Phòng.

Rốt cuộc vì sao lại vậy?

Hết chương 32

- ----------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Hoàng đế vì sao lại đặt kinh Phật trong thư phòng?

Bởi vì ngôn quan mắng chửi người quá mức lợi hại, lúc tức giận liền phải lật lật kinh Phật --

"Ta không giận, ta không giận, ta không giận.....CMN, xử bọn hắn!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play