Trong Dưỡng Tâm Điện một mảnh tĩnh mịch, chỉ có tiếng mài mực.

Hoàng đế cúi đầu, không chút để ý lướt qua tấu chương, nhớ tới lời thiếu nữ nói, khoé miệng bất giác cong lên.

Nàng nghĩ, nàng ấy thật đáng yêu.

Vi Oanh cắn môi, tim đập vội, nàng vốn muốn làm một mỹ nhân bao cỏ mà!

Vì cái gì lại bất cẩn lộ ra bản tính của mình thế chứ.

Cung Đấu Cơ:.....Trách ngươi quá chói mắt thôi.

Vi Oanh thở dài: "Aish, ngươi nói đúng, có người chính là như vậy đấy, cho dù bên ngoài có đắp xi măng lên thì cũng vẫn sẽ không cẩn thận mà chói loá mù mắt người khác."

Cung Đấu Cơ lại bái phục với sự so sánh kỳ diệu của Oanh Oanh.

Hoàng đế chú ý người bên cạnh mới tán gẫu vài câu mà đã ngáp mấy cái, liền cố ý muốn để nàng nghỉ ngơi, nói: "Trẫm có chút mệt mỏi, ngươi đi lấy hộp đựng thức ăn trên bàn lại đây."

Vi Oanh gật đầu, lấy hộp thức ăn Hiền phi chuẩn bị qua, mở tầng đầu tiên của chiếc hộp bằng ngà voi là một cặp bánh trắng như tuyết.

Hai con tiểu bạch thỏ tinh xảo đáng yêu ngồi xổm trong đó, nằm úp sấp, mặt đối mặt, giống như đang hôn môi.

Hoàng đế vừa thấy, cười khẽ: "Hiền phi thật có tâm."

Vi Oanh chớp mắt mấy cái, đột nhiên khẩn trương, có phải cẩu Hoàng đế đang ám chỉ cái gì không?

Hoàng đế cầm một con thỏ lên: "Há miệng."

Vi Oanh căng thẳng, lui lại một bước.

Bàn tay đang định đút cho nàng của Hoàng đế lại hụt, ngượng ngùng buông cái bánh hình con thỏ xuống, nhẹ giọng nói: "Trẫm ăn một cái, ngươi cũng ăn một cái đi."

Hiện nay đã cuối ngày, ánh mặt trời dần hạ xuống, các cung nữ nối đuôi nhau vào, lần lượt thắp sáng đèn đuốc trong Dưỡng Tâm Điện.

Vi Oanh chớp chớp mắt, ở trong mắt nàng, Hoàng Đế vốn mờ mờ ảo ảo đang cầm một cục gì đó trắng trắng nhìn không rõ, dùng sức dí vào mặt nàng, doạ nàng sợ hãi lùi lại một bước.

Cẩu Hoàng đế buông tay, thanh âm tựa hồ có chút mất mát.

Vi Oanh cảnh giác, nói: "Không được, bệ hạ ăn đi, ta không đói bụng."

Vân Thiều u oán liếc nàng một cái, cô đơn cầm một con tiểu bạch thỏ, cắn một hồi, nhịn không được than: "Đáng thương quá."

Vi Oanh: "Cái gì đáng thương?"

Ngữ khí Vân Thiều ai oán: "Một cây lúa mạch sống qua đông tuyết, qua ánh mặt trời chói chang, cố gắng biến mình thành bộ dáng nhìn ngon miệng như thế, lại có người không chịu ăn nó, thật đáng thương mà."

Vi Oanh:.....Vậy thì nàng quả thật có lỗi với bông lúa mạch này.

Vân Thiều: "Ngươi không ăn thì qua một bên ngồi đi, điện bên cạnh có giường, có thể nghỉ ngơi."

Vi Oanh gật đầu, bái Hoàng đế một cái, lúc xoay người, quyển tiểu thuyết vốn nhét trong vạt áo rộng thùng thình lại rớt xuống, "bộp" một tiếng rơi xuống đất.

Vi Oanh vội vàng quay lại tìm, sờ soạng trên mặt đất nửa ngày, lại đụng đến một vật gì đó nho nhỏ rất khác lạ.

Hình dạng này......không đúng lắm?

Nàng nhíu nhíu mày, hai tay sờ soạng, đột nhiên ý thức được cái gì, ngẩng đầu, chống lại vẻ mặt không chút thay đổi của tiểu hoàng đế.

"Ái phi, ngươi sờ là chân của trẫm." Thanh âm Hoàng đế không hề phập phồng, không nghe ra được cảm xúc gì.

Vi Oanh vội vàng đứng lên, chà xát hai tay, ngượng ngùng cười cười, ý đồ giả vờ lờ đi cho qua chuyện.

Hoàng đế cũng không cho nàng cơ hội: "Vừa rồi ái phi đang tìm gì thế?"

Vi Oanh nắm hai bàn tay nhỏ, cúi thấp đầu, mím môi không nói lời nào.

Hoàng đế đưa qua một quyển sách: "Là đang tìm quyển sách này sao?"

Hai má Vi Oanh phiếm hồng, kiên trì nhận sách từ tay Hoàng đế: "Đa tạ, đa tạ bệ hạ."

Cẩu Hoàng đế dĩ nhiên lại không làm khó nàng!

Nàng nhét quyển sách vào tay áo muốn đi, lơ đãng liếc quyển sách mà cẩu hoàng đế mới đưa một cái, đột nhiên phát hiện trên bìa chỉ có ba chữ!

[Hậu cung mê tình lục] rõ ràng là năm chữ mà.

Vi Oanh ý thức được không đúng, dừng lại, quay người nói: "Bệ hạ, không phải bản này."

Hoàng đế ngồi trên tháp, tay chống đầu, nghiêng đầu cười nhìn nàng: "Ồ? Không phải bản này, vậy thì là bản nào?"

Vi Oanh thầm mắng hai tiếng cẩu hoàng đế, mặt hồng lên, đáp: "Sách của nô tỳ tên có năm chữ."

Nàng ban đêm nửa mù, nhìn không rõ chữ trên bìa, nhưng rốt cuộc có mấy chữ thì vẫn đếm được! Cẩu hoàng đế muốn chơi nàng thì cũng không thể lừa dối kiểu vậy!

Hoàng đế: "Sách của ái phi tên là gì, để trẫm tìm cho ái phi."

Vi Oanh trầm mặc.

Hoàng đế thấp giọng cười cười, một lần nữa đưa cho nàng một quyển sách: "Không đùa ái phi, đi vào thiên điện nghỉ ngơi đi, ban đêm đừng đọc sách, hư mắt."

Lần này Vi Oanh nhớ rõ nhìn kỹ hơn, một, hai, ba, bốn, năm chữ, yên tâm.

Nàng nhét tiểu thuyết vào lòng, chuẩn bị đem quyển sách có ba chữ trả lại cho Hoàng Đế, Hoàng Đế lại không muốn, bảo nàng cầm về đọc, nói gì mà rất có ích cho nàng.

Vi Oanh đỏ mặt chạy tới thiên điện.

Lần này Hoàng Đế không cứng rắn bắt nàng ở lại Dưỡng Tâm Điện qua đêm, để nàng mài mực, tuỳ tiện hàn huyên một chút rồi để nàng đi.

Vi Oanh trở lại Ngọc Lộ Điện thì trực tiếp đi ngủ, hôm sau đến giữa trưa mới tỉnh, sau khi tỉnh lại tiếp tục lên ghế nằm, chỉ điểm cho đám tiểu cung nữ tiểu thái giám đến tìm bà cốt hỗ trợ.

Thời điểm nghỉ ngơi giữa hiệp, nàng nhàm chán, chuẩn bị lấy tiểu thuyết ra tiếp tục xem.

Vừa lật quyển sách ra, ánh mắt đám cung nhân chung quanh nhìn nàng lập tức trở nên nghiêm nghị cung kính.

Vi Oanh: "Sao thế?"

Tiểu cung nữ: "Oanh quý nhân không hổ là Oanh quý nhân, dĩ nhiên, dĩ nhiên lợi hại như vậy!"

Vi Oanh không hiểu sao lại được nói thế, mặt đỏ lên: "Ngươi nói......"

Thanh âm đột nhiên im bặt.

Nàng cúi đầu, nhìn năm chữ in hoa to đùng trên mặt bìa màu lam của quyển sách trong tay [Vô lượng Đạo Đức Kinh], một, hai, ba, bốn, năm, là năm chữ không sai, nhưng mà, nhưng mà......

Vi Oanh lại lấy một quyển sách khác mà hôm qua cẩu hoàng đế chưa cho mình ra.

[Lăng nghiêm kinh], được lắm.

Bọn cung nữ thái giám càng sùng kính nàng, cảm khái: "Oanh quý nhân dĩ nhiên lại Phật - Đạo song tu, còn không quên lúc nào cũng học tập!"

Vi Oanh cắn răng, trong lòng chỉ có bốn chữ: Ta phải "xử" tên hôn quân đó.

Cẩu tặc hoàng đế khinh ta ban đêm mù!

Đáng giận.

Nàng chuẩn bị lần sau đi Dưỡng Tâm Điện sẽ tính sổ với Hoàng Đế, thuận tiện tìm xem quyển [Hậu cung mê tình lục] ở đâu. Nhưng đợi vài ngày, cẩu hoàng đế đều không tuyên triệu nàng nữa.

Vi Oanh tức giận đến mức cuộn tròn tới lui trong chăn: "Không phải thời gian này hắn lén xem tiểu thuyết cho nên mới không tìm ta đấy chứ!"

Cung Đấu Cơ: "Kí chủ, ngươi thật quan tâm Hoàng đế mà!"

Vi Oanh: "Ta đó là quan tâm hắn sao, ta là quan tâm bản tiểu thuyết bị giấu đi kia kìa! Tiểu kê tiểu kê, khẳng định là hắn đang đọc quyển tiểu thuyết đó của ta! Quá tiện nghi cho hắn."

Cung Đấu Cơ thở dài: "Kí chủ, Hoàng đế bận không phải vì xem tiểu thuyết, mà là......"

"Là cái gì?"

"Là chuyện Cung Hồng Ba lập tức chuẩn bị về Thịnh Kinh."

Vi Oanh nghĩ nghĩ, mới từ cốt truyện ban đầu lục lọi ra được một người như vậy. Cung Hồng Ba, đệ đệ của Cung Thái Hậu, là phụ thân của hai tỷ muội Thục phi, là một đại quyền thần, quyền khuynh triều dã không ai bì nổi, trong một khoảng thời gian rất dài còn từng làm đế sư.

Chẳng qua từ sau khi tiểu hoàng đế tự mình nhiếp chính, rất kiêng kị vị quốc cữu gia này, cơn sóng ngầm trên triều đình bắt đầu khởi động. Lần này phụ thân của Cung Hồng Ba qua đời, dựa theo tổ chế không thể không trở về giữ đạo hiếu một năm, cho nên mới để cho Hoàng Đế bắt được cơ hội chấp chính.

Nhưng hiện tại, hắn rất nhanh sẽ trở lại.

Trong nguyên tác không miêu tả Hoàng Đế đã đối kháng vị quyền thần không ai bì nổi đó như thế nào, nhưng cuối cùng đảng phái của Thái Hậu ầm ầm sụp đổ cũng coi như ám chỉ kết cục của Cung Hồng Ba.

Vi Oanh mất đến tận hai giây suy tư một chút kịch bản nguyên gốc, tiếp tục cọ tới cọ lui trong chăn: "A a a cẩu Hoàng Đế trả ta quyển tiểu thuyết!"

Hai ngày sau, nàng không đợi được cẩu Hoàng Đế trả mình quyển tiểu thuyết kia, lại đợi được lời mời của Lệ Tần mời nàng và Tiêu Thiên Tuyết đến Nùng Hoa Điện tụ họp.

Tiêu Thiên Tuyết và Lệ Tần quan hệ tốt, nghe được tin tức cũng không nghĩ nhiều, mới sáng sớm đã chạy vào phòng Vi Oanh để trang điểm, chuẩn bị kéo hảo bằng hữu cùng đi liên hoan.

Vi Oanh ngồi ở đầu giường, lẳng lặng nhìn người kia bận rộn, trong lòng bắt đầu nhớ lại tình tiết này.

Hồng Môn Yến ở Nùng Hoa Điện cũng là một nét bút đậm màu trong kiếp sống chịu ngược của nữ chủ ở giai đoạn đầu.

Khi nữ chủ tới Nùng Hoa Điện mới phát hiện buổi yến hội không chỉ có mình Lệ Tần, mà còn có Thục Phi ngồi phía đông, Cung Bối Nô phụng dưỡng bên cạnh -- đây là một buổi Hồng Môn Yến không hơn không kém.

Ở yến hội, Thục Phi tuỳ tiện tìm lý do, khiến hạ nhân lôi nữ chủ xuống quất roi, đánh tới hấp hối, cũng may một lần nữa Hoàng Đế đuổi tới kịp, cứu lại nữ chủ đang hấp hối.

Vi Oanh nhìn Tiêu Thiên Tuyết, nhịn không được lắc đầu: Tiểu đáng thương.

Trước kia nàng không rõ vì sao Thục Phi lại đột nhiên làm khó dễ Tiêu Thiên Tuyết, nay liên hệ với tin tức Cung Hồng Ba sắp về triều hai ngày trước liền hiểu ra, chỉ sợ đây là ý của Thái Hậu, không chỉ gõ Tiêu Thiên Tuyết, mà còn ngầm nhắc nhở cẩu Hoàng Đế.

Tiêu Thiên Tuyết ngồi trước gương: "Oanh Oanh, ngươi cảm thấy ta đeo cây trâm này có đẹp không?"

Vi Oanh không thèm ngước mắt nhìn: "Đẹp."

"Ngươi thậm chí còn không thèm nhìn." Tiêu Thiên Tuyết cắn môi, khẽ hừ hừ, chạy đến trước mặt Vi Oanh ngồi xổm xuống, ngửa khuôn mặt minh diễm động lòng người lên: "Ta so với tỷ muội trong cung có đẹp hơn không?"

Vi Oanh: "Nàng rất đẹp nàng rất đẹp."

Tiêu Thiên Tuyết lại vui vẻ, một lần nữa chạy đến trước gương trang điểm, vừa trang điểm vừa nói chuyện phiếm với Vi Oanh: "Oanh Oanh, ngươi nói vì sao Lệ Tần nương nương lại đột nhiên tìm chúng ta? Ở Nùng Hoa Điện, Thục Phi các nàng sẽ không tới gây phiền toái chứ."

Vi Oanh gật đầu: "Ừ, hơn phân nửa sẽ đến, nếu không thì thôi đừng đi."

Tiêu Thiên Tuyết ngẫm lại, nói: "Không sao, dù sao ở trong cung, các nàng cũng không dám xằng bậy, Oanh Oanh đừng sợ!"

Vi Oanh: "Ta không sợ, dù sao cũng có ngươi ở đó."

Tiêu Thiên Tuyết cảm động cực kỳ: "Đúng vậy, ta nhất định sẽ bảo hộ Oanh Oanh."

Vi Oanh khựng một chút, nói: "Ý của ta là, dù sao ta chạy trốn mau hơn ngươi."

Tiêu Thiên Tuyết:....

Nàng tức giận đến mức buông bút kẻ mi, không thèm để ý đến gương mặt chưa hoá trang xong của mình, chạy lên giường cù cổ Vi Oanh: "Ta đây cảm ơn ngươi!"

Vi Oanh cùng nữ chủ ở trên giường làm ầm ỹ một hồi, đột nhiên thu được Cung Đấu Cơ tuyên bố nhiệm vụ --

"Mang theo nữ chủ bình an vô sự vượt qua buổi Hồng Môn Yến do Thục Phi tổ chức, thưởng cho một lần rút thăm may mắn [Giữ gốc thẻ xanh]."

Nghe được nhiệm vụ, Vi Oanh lập tức bật dậy, nắm hai tay Tiêu Thiên Tuyết: "Chúng ta đến Nùng Hoa Điện đi!"

Tiêu Thiên Tuyết: "Nhưng không phải ngươi vừa rồi còn nói Thục Phi sẽ đến gây sự à?"

Vi Oanh túm nàng đi ra ngoài: "Không sao cả, vừa lúc đủ một bàn mạt chược."

Đi ra Ngọc Lộ Điện, các nàng nhìn thấy một tiểu cung nữ hoang mang rối loạn chạy tới, vừa chạy vừa vẫy khăn với các nàng: "Oanh Quý nhân, Tiêu Quý nhân." Tiêu cung nữ chạy đến thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, sốt ruột nói: "Lệ Tần nương nương để ta tới báo cho các ngươi, trăm ngàn lần đừng tới, Thái Hậu nương nương đang ở ngay trong Nùng Hoa Điện."

Tiêu Thiên Tuyết trợn trừng hai mắt: "Thái Hậu?"

Thái Hậu không phải người dễ qua mặt, Thái Hậu tới, chứng tỏ trận Hồng Môn Yến này vẫn cứ đừng đi thì tốt hơn. Dù sao, Thái Hậu là người có thể tuỳ ý xử phạt, thậm chí xử tử hai cung phi bình thường như các nàng.

Tiểu cung nữ gật đầu, chém đinh chặt sắt nói: "Đúng vậy!" Nói xong, nàng ngước lên nhìn về phía Vi Oanh, thầm nghĩ, Oanh Quý nhân biết tin tức lớn như vậy mà sắc mặt còn không đổi, thật sự là quá bình tĩnh, quá lợi hại!

Trên mặt Vi Oanh không có biểu tình gì, trong lòng lại điên cuồng gọi Cung Đấu Cơ.

"Tiểu kê tiểu kê tiểu kê, tiểu kê tiểu kê tiểu kê, nghe được thỉnh đáp lời, nghe được thỉnh đáp lời!"

Cung Đấu Cơ biết nàng muốn hỏi gì, nói: "Kí chủ, bởi vì ngươi tồn tại, tình tiết kịch bản sẽ xuất hiện một ít thay đổi, đây cũng là chuyện bình thường thôi."

Vi Oanh: "Tình tiết thay đổi, ngươi lại chỉ cho ta một cơ hội rút thăm may mắn, ngươi cảm thấy như thế hợp lý hả?"

Cung Đấu Cơ: "Cái này hợp lý mà*."

(Nguyên gốc: "Giá hằng hà lý". Là một câu tiếng lóng đồng âm, ý chỉ "chuyện này hợp lý mà". "hợp lý - hà lý" kiểu vậy)

Vi Oanh bị nghẹn mất hai giây: "Trình độ nguy hiểm và phần thưởng không xứng nhau, Thái Hậu nguy hiểm lắm, ta không đi."

Cung Đấu Cơ cẩn thận nói: "Vậy...ta lại miễn phí đưa ngươi thêm 50 tích phân nhé?"

Vi Oanh trải qua thời gian đấu tranh tâm lý phi thường phức tạp khúc chiết đến tận một giây, rốt cục quyết định cúi đầu với tích phân: "Được, thành giao!"

Bởi vì rất nguy hiểm, trước khi đi, nàng còn đưa Đổng Nga theo.

Trên kiệu, Tiêu Thiên Tuyết khẩn trương siết chặt tay nàng: "Oanh Oanh, Thái Hậu ở đó....Chúng ta không cần đi chứ? Nếu Thái Hậu đột nhiên làm khó dễ, cứ cảm thấy thật đáng sợ."

Vi Oanh cầm trở về tay nàng: "Không sao cả, không có việc gì, có ta ở đây."

Tiêu Thiên Tuyết cảm động đến hai mắt rưng rưng: "Oanh Oanh ngươi thật tốt."

Vi Oanh: "Cho nên ta đặc biệt dẫn theo Đổng cô cô, nàng già rồi, chạy trốn khẳng định không nhanh bằng ngươi."

Tiêu Thiên Tuyết:.......Thôi đi.

Hết chương 30

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play