Một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, Tử Hoa cất bức tranh nàng vẽ Tử Sắc Dư Phân vào bọc y phục của mình, “Đây là do ta vẽ ra, cũng là Tử Sắc Dư Phân mà ngươi không biết, nó không có ích gì với ngươi cả. Hơn nữa,” Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: “Ngươi đã có thứ để làm kỷ niệm, còn muốn tranh với ta nữa à?”
Huyền Đồng yên lặng, Tử Hoa cất tranh, tạm biệt Phiên di và Hồi Lộc, sau đó nhìn về phía Huyền Đồng: “Đi thôi, thái tử Huyền Đồng.”
Dưới chân Thuý Hoàn Sơn, Tử Hoa dừng bước: “Ta chờ ngươi ở đây.” Huyền Đồng khẽ gật đầu. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía bóng lưng thẳng tắp của y, nắm chặt Hệ Tâm Linh trong tay: “Ca ca, ta có cần phải nói không? Hình như hắn, đã hiểu rồi.”
Tố Hoàn Chân dường như đã chờ một lúc, khi Huyền Đồng đến, Tiểu Qủy Đầu dâng trà cho y: “Sư tôn, Diệp Tiểu Thoa đến rồi.”
Tố Hoàn Chân khẽ ừ một tiếng: “Ngươi có thể gọi hắn là bằng hữu của sư tôn.”
Tiểu Qủy Đầu chạy rất nhanh: “Biết rồi ạ biết rồi ạ.”
Huyền Đồng liếc mắt: “Lúc nó gọi ta là Huyền Đồng, chưa từng thấy ngươi sửa miệng cho nó.”
Mặt mày Tố Hoàn Chân khẽ cười: “Giữa bạn tốt, cần gì phải so đo đến vậy? Về hướng phát triển sau này của dị thức, ta cũng biết rồi.”
Huyền Đồng cũng có chút ý cười: “Vậy thì tốt rồi, thế thì trách nhiệm của ta cũng coi như đã hết. Hôm nay, bèo nước trôi dạt, cố ý đến để ôn chuyện ở hồ nước ấm áp này, tiện thể chào tạm biệt.”
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Hoàn thành nguyện vọng của cha ta, chấn chỉnh Sâm Ngục.”
Tố Hoàn Chân chậm rãi nói: “Khoảng thời gian này vất vả cho ngươi.”
Huyền Đồng ngẩng đầu nhìn về phía sóng nước: “Lần đi rèn luyện này, ta được đến rất nhiều, cũng mất đi rất nhiều. Chuyện đáng vui mừng nhất là, có thể kết giao với vị bằng hữu như ngươi đây. Giờ sắp đến lúc chia tay, không biết ngươi có bằng lòng chỉ giáo một lần hay không.”
Y biến ra Tỳ Linh Kiếm: “Chúng ta kết duyên bằng kiếm, bởi vì giao tình từ một quyển kiếm phổ, chưa từng thực sự cùng ngươi tỷ thí một lần, không biết Huyền Đồng có vinh hạnh được biết kiếm pháp của ngươi hay không?”
Tố Hoàn Chân biến ra Bàn Nhược: “Nếu đã thế, đành đắc tội vậy.”
Tìm kiếm thanh, kiếm kiếm lý, một kiếm trả một cõi trần, kiếm kiếm xoay vần duyên trong kiếm. Va ngàn kiếm, chạm vạn kiếm, một quãng giang hồ say cả đời, bóng kiếm truy tìm kiếm ảo diệu. Kiếm thanh leng keng, quẩn quanh trong lòng, tiếng hét đánh bên tai, là một bầu nhiệt huyết, cùng người tri kỷ nâng chén uống mừng. Lần này biệt ly, không lời cần nói, chỉ có chân tình trong kiếm mà thôi.
Lúc hai người thu kiếm, Diệp Tiểu Thoa đã đứng lặng hồi lâu, Tố Hoàn Chân cười khẽ: “Diệp Tiểu Thoa, đã lâu không thấy.”
Diệp Tiểu Thoa gật đầu khẽ “A” một tiếng, Huyền Đồng không biết là ý gì, Tố Hoàn Chân thì lại không giảm ý cười: “Đây là bạn tốt của ta, Huyền Đồng, chỉ tiếc là, hắn muốn từ biệt, không thể luận kiếm với ngươi được.”
Diệp Tiểu Thoa nhìn về phía Huyền Đồng hơi gật đầu, Huyền Đồng cười cười: “Kiếm thanh của ngươi cũng vô cùng kỳ lại, đao cuồng kiếm si, hôm nay hân hạnh được gặp mặt.” Diệp Tiểu Thoa khiêm tốn lắc đầu. Hắn vô cùng yên tĩnh nghe Tố Hoàn Chân nói chuyện, chỉ đơn giản là đủ loại bày bố sắp đặt với võ lâm sau này, Diệp Tiểu Thoa vẫn nghe rất nghiêm túc.
Sau đó, nghe thấy Tố Hoàn Chân nói: “Ta đã nhờ Tần Giả Tiên gửi thư cho ngươi, ngươi tự mình đi một chuyến không mệt sao?”
Diệp Tiểu Thoa lắc đầu, Tố Hoàn Chân cười khác hẳn trước kia. Là một Tố Hoàn Chân mà Huyền Đồng chưa từng thấy, “Ta đã không còn gì đáng ngại, không cần lo lắng, ngươi phải cẩn thận hết thảy.”
Diệp Tiểu Thoa tới vội vàng, đi cũng vội vã, Huyền Đồng đặt chén trà trong tay xuống: “Hắn và ngươi, tâm ý tương thông.”
Ánh mắt Tố Hoàn Chân hơi mềm mại: “Ta mới trọng thương vừa khỏi, hắn chưa thấy được, cho nên lo lắng.”
“Ngươi và hắn, giao tình tốt hơn cả bạn tri kỷ.”
Tố Hoàn Chân không phủ nhận, chỉ cười nói: “Khác biệt giữa ta và hắn, cũng giống ngươi và Tử Sắc Dư Phân. Dù ngươi chưa từng nhắc tới, nhưng ta nhìn ra được, ngươi chưa bao giờ từng buông bỏ, không phải sao?”
Bàn tay cầm chén trà của Huyền Đồng dừng lại, Tố Hoàn Chân đứng dậy: “Ta biết ngươi là kẻ tiêu sái, vẫn luôn ép mình phải nghĩ thoáng về mọi chuyện trước mặt. Nhưng ngươi thật sự cảm thấy mình nghĩ thoáng rồi sao? Ta không muốn cổ vũ ngươi sinh ra tâm ma, chỉ là lúc trước Phiêu Điểu Thiếu Niên từng giao cho ta một vật, giờ mượn hoa hiến phật, xem như là lẽ vật sắp chia tay.”
Cáo nhỏ bưng hộp kiếm giao cho y: “Sư tôn, đưa, vừa hay xong việc.”.
Truyện mới cập nhậtTốn Hoàn Chân đón lấy đưa cho Huyền Đồng: “Đây là kiếm của hắn, ngươi có từng nghe được kiếm thanh của nó hay chưa?”
Huyền Đồng vuốt ve hộp kiếm: “Ta nghe được tất cả kiếm thanh, chỉ có mình thanh kiếm này là chưa từng nghe hiểu được ý kiếm.”
Tố Hoàn Chân vỗ vai y: “Là chủ nhân thanh kiếm này cố hết sức giấu đi rồi, cho nên ngươi chỉ có thể nghe hiểu mặt ngoài, lại không nghe được hết toàn bộ. Ta biết chuyện tiếc nuối nhất đời này của ngươi, chính là cái chết của Tử Sắc Dư Phân, ta không cứu vãn được, nhưng trời cao lại không đành lòng nhìn ngươi mang theo nuối tiếc rời khỏi Khổ Cảnh.”
Tố Hoàn Chân mở hộp kiếm ra, bội kiếm của Tử Sắc Dư Phân bị xiềng xích kỳ quái cuốn lấy chuôi kiếm, thân kiếm dán đầy bùa chú vẽ đầy văn tự kỳ quái, “Chuyện về kiếm linh, ta cũng tin, ta dùng Tịnh Linh Đăng nuôi dưỡng hồn thể tàn khuyết hoàn chỉnh trở lại, chỉ là ta cũng không đảm bảo được khi nào thì linh thức mới tỉnh dậy.”
Huyền Đồng nghe vậy, nét mặt vừa kinh ngạc vừa mừng như điên, hiếm khi tâm trạng y kích động đến vậy, tay ôm hộp kiếm thậm chí đang phát run. Tố Hoàn Chân biết trong lòng y đang sóng cuộn biển gầm, lại cười nói: “Thời gian của Phược Linh Toả có giới hạn, nếu thời hạn đến mà linh thức còn chưa hồi phục, nội trong ba ngày sẽ tan biến trong đất trời. Quyện Thu Thiên nghe được chuyện của ngươi, nói là vì ân oán giữa Phách Như Sương và Huyền Hiêu, ngươi có thể đến Mạc Ly Sơn tìm một cô nương tên Thiên Nguyệt Linh Lung.”
Huyền Đồng ôm chặt hộp kiếm trong ngực: “Tố Hoàn Chân, đa tạ, có bằng hữu như ngươi, Huyền Đồng đời này không còn tiếc nuối gì nữa.”
Tố Hoàn Chân khẽ “A” một tiếng: “Chủ nhân thanh kiếm kia, không tính là bạn sao?”
Trong lòng Huyền Đồng rối loạn, chỉ có một ý nghĩ vô cùng vững chắc: “Từ thời khắc ta hiểu ra trở đi, thực sự không phải.”
Y đứng dậy, cười thật xán lạn: “Tố Hoàn Chân, vĩnh biệt.”
Huyền Đồng đi rất tiêu sái, bóng lưng cuối cùng không còn cô đơn nữa, Tố Hoàn Chân không nói gì, mong ngươi sau này, bình an vui sướng. Hành niệm niệm, niệm niệm dữ bình sinh, tùy phong đắc tướng tụ, như kim tướng biệt khứ, thử hậu tha sinh thác mộng duyên, sĩ thủ thiên nhai cộng nguyệt minh
Dưới chân Thuý Hoàn Sơn, Tử Hoa kinh ngạc nhìn vật trong ngực Huyền Đồng: “Là lễ vật sắp chia tay Tố Hoàn Chân tặng ngươi sao?”
Huyền Đồng cười khẽ: “Là tặng cho ngươi và ta.”
Tử Hoa cũng không hỏi nhiều: “Ngươi còn chỗ nào chưa đi không?”
“Mạc Ly Sơn, đây mới là lễ vật sắp chia tay thật sự.”
Tử Hoa ném Hệ Tâm Linh trong tay cho y: “Vậy ngươi đi đi, ta phải về rừng rậm Thiên Đường, đây là Hệ Tâm Linh của ca ca ta, để lại cho ngươi làm kỷ niệm vậy.” Nàng đưa cả hộp tranh trong bọc y phục cho y: “Nặng quá, ta không muốn mang, cũng cho ngươi luôn.”
Huyền Đồng nhận hết mọi thứ: “Cảm ơn.”
Tử Hoa trầm giọng hỏi y: “Ta hỏi một lần cuối cùng, ca ca của ta, với ngươi mà nói, xem như là gì? Vẫn chỉ là bằng hữu huynh đệ sao?”
“Ngươi hy vọng ta trả lời thế nào?”
“Ta không biết, dù sao, là ca ca của ta đơn phương tình nguyện, nhưng huynh ấy là ca ca của ta, hiển nhiên ta phải bênh huynh ấy không nói lý rồi. Có điều đến chết huynh ấy cũng không chịu nói, ta tất nhiên cũng sẽ không làm khó dễ ngươi.”
Huyền Đồng vuốt ve hộp kiếm: “Lúc trước là vậy, sau này lại không phải, là ta hiểu ra quá muộn.”
“Là vì áy náy với huynh ấy sao? Tuyệt đối không cần phải như thế, ca ca ta còn chưa đáng thương đến vậy.”
“Là tâm ý muộn màng của ta.”
Tử Hoa sững sờ, sau đó cười nhàn nhạt: “Trải qua nhiều như vậy, cuối cùng ngươi cũng mở mang đầu óc rồi sao?”
Huyền Đồng cũng cười: “Chắc vậy, ta cũng ngạc nhiên sao mình càng bình tĩnh vậy được, có lẽ là vì ta biết ta còn cơ hội để bù đắp, cho nên không còn sợ hãi nữa chăng.”
“Ngươi thật sự nghe hiểu được kiếm thanh của ca ca ta sao? Tình cảm kia, nếu ngươi không muốn, thỉnh ngươi đừng vì cảm thấy mắc nợ mà đáp trả.”
“Ta thiếu hắn trả mãi không xong, không có nghĩa là ta sẽ dùng cách thức như vậy để trả lại, Tử Hoa, ta sẽ trả cho ngươi một ca ca toàn vẹn không chút thương tích, cũng sẽ trả cho mình một Tử Sắc Dư Phân hoàn hảo không một vết tích. Ân oán gút mắc đã hết rồi, lần này, cuối cùng ta có thể dùng tình cảm ngang nhau, để cùng hắn đi hết cả đời này.”
Tử Hoa ngẩn người, sau đó lại cười nói: “Vậy được, thái tử Huyền Đồng, ta chờ ngươi, bảo trọng.”
Huyền Đồng hơi khom người: “Ngươi cũng bảo trọng, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào, tìm về trái tim bị phủ bụi trần.”
Trên đường đến Mạc Ly Sơn, cả một đường Huyền Đồng lắng nghe đủ chuyện về kiếm của Tử Sắc Dư Phân, cuối cùng lại lần nữa đỏ mắt: “Ngươi là một con ếch xanh ngu ngốc.”
Trong kiếm thanh, có những lời giấu sâu tận đáy lòng không dám nói ra của Tử Sắc Dư Phân. Tình sâu nghĩa nặng, từng câu, đều là lưỡi dao xuyên tim.
Cả đời y vì kiếm mà sinh, chưa bao giờ từng nghĩ tới sẽ có vướng bận gì khác ngoài kiếm, mãi cho đến khi gặp Tử Sắc Dư Phân, hoá ra, từ khoảnh khắc y dừng chân lại, trái tim của hai người họ đã quấn lấy nhau rồi, chỉ là y chưa từng trải nghiệm, cho nên y không hiểu.
Mãi đến sau khi chết, y vẫn không rõ, mãi đến khi y nhìn thấy bức chân dung kia, trái tim đã lặng yên, dường như tươi sống hẳn lên, y mới chợt tỉnh ngộ, hoá ra thiếu niên kia, sớm đã cắm rễ trong lòng y. Tại sao, y không tỉnh ngộ sớm một chút, nếu không thì, khi Tử Hoa liên tục ép hỏi, y tuyệt đối sẽ đáp lại được.
Cái gì mà đáng giá hay không chứ, Tử Hoa chỉ là đau lòng tình cảm của y và Tử Sắc Dư Phân không ngang nhau. Chuyện cũ trước kia ào ào ập tới, khuôn mặt của thiếu niên vẫn vô cùng rõ ràng như cũ, Huyền Đồng lần lượt nhìn lại từng nét mặt của Tử Sắc Dư Phân trong trí nhớ với tình ý muộn màng. Thì ra, y từng có được thứ quý báu nhất trên đời này, lại không tự biết.
Tử Sắc Dư Phân dúng tính mạng của hắn, cho đời y sự ấm áp đầu tiên, khiến y cảm nhận được ngoài kiếm đạo ra còn có vui sướng giận buồn. Lại lần nữa nhớ về chuyện cũ, tâm cảnh không giống nhau, nhìn người cũng có rất nhiều cảm xúc khác nhau, thiếu niên trong trí nhớ, đã thành vết sẹo ghi tạc trong lòng.
Mạc Ly Sơn, Huyền Đồng ôm hộp kiếm bước vào, trong sương mù trắng, y bị mất phương hướng, bỗng nhiên, sương trắng tan đi, một bóng người màu tím lướt đến. Môi Huyền Đồng khẽ nhúc nhích: “Tử Sắc Dư Phân.” lại thấy ‘Tử Sắc Dư Phân’ nhướng mày cười một tiếng: “Vương tử của ta, ngươi đến tìm ta sao?”
Ánh mắt Huyền Đồng dần mê man, như bước vào trong ảo cảnh, chợt nghe một tiếng chuông reo, người Huyền Đồng lập tức khẽ động, kiếm khí bốn phía: “Ngươi là kẻ nào?”
‘Tử Sắc Dư Phân’ che miệng cười khẽ: “Ta là bộ dáng người trong lòng của ngươi, tất nhiên là người mà ngươi có chấp niệm sâu nặng nhất.”
Huyền Đồng nhíu mày giận dữ: “Ta không phải đến đây để chơi, chủ nhân nơi này Thiên Nguyệt Linh Lung có ở đây hay không? Ta theo lời Quyện Thu Thiên nói, đến đây có việc muốn nhờ cậy.”
‘Tử Sắc Dư Phân’ tới gần y: “Người tới nơi này đều có chuyện muốn nhờ, Quyện Thu Thiên dùng một nửa mệnh nguyên (命元) của mình, cứu nữ tử tên Phách Như Sương kia, ngươi cũng có giác ngộ như vậy sao?”
“Bất kỳ giá nào, sẽ không hối tiếc.” Từng câu từng chữ, kiên định không thôi.
‘Tử Sắc Dư Phân’ cười nhạo một tiếng: “Ngươi có việc nhờ cậy thì ta phải cho ngươi nhờ sao? Ngay cả lòng mình mà ngươi còn không thấy rõ, vậy thì làm được gì chứ?”
Ánh mắt Huyền Đồng run lên: “Chuyện này không liên quan gì đến ngươi.”
‘Tử Sắc Dư Phân’ hừ lạnh: “Ta biết chấp niệm trong lòng ngươi, tất nhiên cũng biết rõ tại sao ngươi cần như vậy. Hắn chẳng qua chỉ là một khách qua đường bèo nước gặp nhau, chỉ là thay ngươi cõng hộp kiếm mấy năm. Sinh mệnh của ngươi dài dằng dặc, những năm tháng sau này còn có thể tìm được vô số người sẵn lòng đeo hộp kiếm thay ngươi, cần gì phải lãng phí sinh mệnh của mình chứ?”
“Hắn là một người rất quan trọng.”
“Rõ ràng ngươi đã chấp nhận cái chết của hắn, đã xem nhẹ nỗi khổ tử biệt từ lâu, sai bây giờ mới lại chấp mê? Vì ngươi cảm thấy mình thiếu hắn? Muốn đền bù? Muốn trả nợ? Nhưng nếu ngươi không có ý đó, vậy cứu hắn trở về làm gì? Ngươi có thể đáp lại tình cảm ngang nhau sao? Chi bằng cứ để hắn bụi về với bụi, đất về với đất đi, với ngươi và hắn mà nói, đều là kết cục tốt nhất.”
Huyền Đồng trầm mặc, ‘Tử Sắc Dư Phân’ đột nhiên phẩy tay áo một cái, biến thành nữ tử áo trắng tung bay, “Ngươi không cảm thấy mình làm vậy đối với kiếm thị của ngươi mà nói thật sự rất ích kỷ sao? Hắn đã vì ngươi mà mất đi tính mạng, ngươi cố tình làm hắn sống lại, hắn có thể được đến cái gì? Hà tất phải làm hắn chịu tổn thương vì yêu mà không được đáp lại, buông tay không phải tốt hơn sao?”
“Nếu buông tay, sẽ là tiếc nuối lớn nhất, là tâm ma cả cuộc đời này của ta. Tuy ta hiểu ra quá trễ, nhưng không có nghĩa là tình ý của ta đôi với hắn không bằng nhau. Bất kể phải trả giá thế nào, Huyền Đồng trả nổi, xin ngươi hãy giúp đỡ.”
Nữ tử nheo mắt: “Nếu ta nói, người ngươi cứu sẽ mất đi toàn bộ ký ức về ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
Vẻ mặt HD vẫn kiên định: “Chỉ cần hắn vẫn là Tử Sắc Dư Phân, ta có thể lại lần nữa cùng hắn quen nhau, hiểu nhau, chỉ cần hắn, còn tồn tại!”
Nữ tử chỉ lấy tay áo che mặt, lộ ra một đôi mắt linh động, mang chút xảo trá: “Ngươi hiểu rõ hơn tên ngốc Quyện Thu Thiên kia nhiều, ta tên Thiên Nguyệt Linh Lung, người ngươi muốn cứu ở nơi nào?”
Huyền Đồng đưa kiếm cho nàng, Thiên Nguyệt Linh Lung dại ra trong chớp mắt: “Trời ạ, hồn thể nát thành như vậy, vừa mới dưỡng lành lại đúng không? Ngay cả thi thể cũng không có, ta cứu thế nào được? Thuật ký sinh chuyển mệnh một mạng đổi một mạng, nhiều nhất là giống Quyện Thu Thiên, cắt mất một nửa mệnh nguyên, người này ngay cả cơ thể cũng không có, ta cứu thế nào đây?”
Huyền Đồng kinh ngạc: “Thi thể hắn đã không còn nữa, xin ngươi hãy cố gắng thử một lần.” Thiên Nguyệt Linh Lung xoa xoa trán: “Không phải ta không muốn giúp ngươi, nhưng ta không biết tạo ra cơ thể máu thịt lưu thông đâu. Nể tình Quyện Thu Thiên bảo ngươi đến đây, ta chỉ có thể đưa ngươi chút tâm ý.”
Nàng lấy kiếm qua, cắt vỡ đầu ngón tay, nhỏ máu tươi lên trên thân kiếm, thân kiếm chợt loé ánh đỏ, theo tiếng niệm chú, Phược Linh Toả trên chuôi kiếm đứt vỡ. Lá bùa nháy mắt hoá thành khói nhẹ, thân kiếm phủ đầy chú văn màu đỉ, như khắc lên thân kiếm vậy.
Thiên Nguyệt Linh Lung trả kiếm lại cho Huyền Đồng: “Hồn thức chưa tỉnh, tỉnh lại cũng chỉ có thể trở thành kiếm linh của thanh kiếm này, kiếm còn người còn, kiếm gãy người vong. Hy vọng ngươi có thể tìm được người biết đùng dị pháp đúc lại cơ thể, nếu không hắn cũng chỉ có thể dùng bộ dáng của linh thể, vĩnh viễn bị nhốt trong thanh kiếm này.”
Huyền Đồng ôm kiếm, gật đầu cảm tạ: “Đa tạ!”
Thiên Nguyệt Linh Lung cong cong mặt mày: “Không cần khách khí, ân oán giữa ngươi và Quyện Thu Thiên kết thúc chưa?”
“Chuyện cũ năm xưa, ân oán tan theo mây khói.”
“Thế à, vậy thì tốt rồi, chúc ngươi may mắn, thiên hạ rộng lớn đến vậy, chắc sẽ có người tu tập thuật pháp như vậy.”
Huyền Đồng nhìn về phía thanh kiếm trong lồng ngực, ánh mắt lưu luyến: “Mặc kệ bao lâu, ta sẽ chờ! Rồi sẽ có một ngày, hắn cuối cùng có thể lại lần nữa sống sờ sờ xuất hiện bên người ta.” Ánh chiều tà đỏ như máu, chiếu rọi bóng người đỏ rực.