Tử Sắc Dư Phân là người thừa kế của Tử gia ở Khổ Cảnh, từ nhỏ đã có thiên phú kiếm thuật bất phàm khiến Tử Sắc Dư Phân vô cùng tự tin với kiếm pháp của mình. Như ếch xanh ngồi dưới đáy giếng, tầm mắt chỉ thấy khoảng trời nho nhỏ trong Tử gia, thế là tưởng rằng mình vô địch thiên hạ.

Nhưng hoàn cảnh sinh hoạt yên bình ở Tử gia càng khiến Tử Sắc Dư Phân một lòng hướng đến cuộc sống ngao du giang hồ hơn. Hắn tâm cao khí ngạo, lại bị trói buộc bởi trách nhiệm đối với cả Tử gia từ trên xuống dưới, khó mà lang bạt chốn võ lâm như ý muốn được, cũng bởi vậy nên cái nhìn đối với sự đời của hắn thường thêm chút căm ghét thế tục.

Sau này, hắn đi theo ước mơ tha thiết của muội muội Tử Hoa, muốn thay nàng ra bên ngoài ngắm nhìn phong cảnh, Tử Sắc Dư Phân tung tăng bắt đầu bước lên con đường hành tẩu giang hồ. Chỉ là ai mà ngờ được, hắn vừa bước chân vào võ lâm, lần đầu tiên so kiếm với người khác lại gặp ngay Huyền Đồng cả người đỏ hồng.

Khi đó vốn chỉ là vô tình gặp mặt, Tử Sắc Dư Phân đang thích ý ngậm cỏ, cảm nhận trời đất bao la, đúng lúc Huyền Đồng đi ngang qua, chỉ ngang qua mà thôi. Hai người lướt qua nhau, một thiếu niên mới ra đời hiển nhiên không thể nào thu hút sự chú ý của Huyền Đồng.

Nhưng là, thiếu niên vung kiếm trong tay mình ra, chĩa thẳng trước mặt Huyền Đồng, “Này tóc đỏ, thanh kiếm vừa lộng lẫy vừa khí phách kia là của ngươi à?” Ma xui quỷ khiến thế nào, người chỉ dừng chân khi gặp kiếm giả hùng mạnh lại bất ngờ dừng bước.

Cuộc gặp gỡ này cũng chẳng tốt đẹp gì, ít nhất thì ấn tượng đầu tiên Tử Sắc Dư Phân lưu lại cho Huyền Đồng chỉ là một thiếu niên không biết trời cao đất dày. Mà ấn tượng đầu tiên của Tử Sắc Dư Phân đối với Huyền Đồng chỉ toàn đỏ là đỏ, lúc xoay người, cái người đỏ rực này còn chẳng thèm nâng mí mắt.

Lòng kiêu ngạo của Tử Sắc Dư Phân khiến hắn cảm thấy khó chịu, thế là hắn lên tiếng gọi người kia lại, nào ngờ kẻ nhìn có vẻ vô cùng lạnh lùng lại thật sự dừng bước. Huyền Đồng nhìn thiếu niên mặt đầy cao ngạo trước mắt, y đột nhiên cảm thấy có vài phần hứng thú: “Ta còn chưa có loại kiếm nhìn mà mặc cảm lại còn sợ người sống thế này.”

Tử Sắc Dư Phân đứng dậy rút kiếm ra: “Mặc cảm cái gì! Đây là bội kiếm của kiếm khách vĩ đại trong tương lai, có gì mà phải mặc cảm chứ?”

“Ta chỉ nói ra nhận xét thật sự đối với thanh kiếm này thôi.” Dù chỉ là lời nói nhẹ nhàng, nhưng cũng không khó nhìn ra được ngạo khí và sự tự tin từ trong ra ngoài của người trước mắt này.

Tử Sắc Dư Phân hừ lạnh một tiếng: “Ngươi phải làm theo kịch bản của ta mới đúng! Lúc ta hỏi ngươi một thanh kiếm vừa lộng lẫy vừa khí phách như vậy là của ngươi đúng không? Ngươi phải trả lời, không phải. Sau đó ta sẽ hỏi thế gian này còn ai có thể xứng với nó đây? Ngươi phải nói, chúng ta quyết đấu đi, người thắng mới có thể cầm lấy thanh kiếm này!”

Huyền Đồng mặt không đổi sắc: “Sau đó thì sao?”

Tử Sắc Dư Phân phấn chấn tinh thần: “Sau đó ngươi sẽ bại bởi ta, còn ta, sẽ là kẻ có được thanh kiếm này!”

Nghe xong lời này Huyền Đồng đột nhiên chẳng còn hứng thú, người này diễn trò nhiều quá không cứu được nữa rồi: “Vậy ngươi thắng rồi, ngươi dùng cái kiểu tự thôi miên bản thân này giành thắng lợi rồi đấy.”

Mắt thấy bóng dáng màu đỏ tươi đi xa dần, Tử Sắc Dư Phân giậm chân, hắn rút kiếm đuổi theo: “Vậy ngươi ra chiêu đi! Ta sẽ cho ngươi biết, bản lĩnh của ta không phải tự thôi miên mà có!”

Huyền Đồng không nhúc nhích: “Đánh bại ngươi chẳng có ý nghĩa gì với ta cả.”

Tử Sắc Dư Phân giận đến run cả tay: “Khẩu khí thật lớn! Được, chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta, ta để ngươi sai khiến tuỳ ý!”

Thiếu niên giận váng cả đầu nào ngờ được rằng, chính vì những lời này mà hắn đã bán hết quãng thời gian nhiều năm sau này của mình cho kẻ khí định thần nhàn trước mặt, cuối cùng, còn bồi thêm cả mạng mình vào đó.

Lúc đó, vẻ mặt của Huyền Đồng vẫn lạnh nhạt: “Trên đời này, ta có thể sai khiến rất nhiều người, không thiếu một kẻ như ngươi.” Tuy nét mặt y không khinh thường, nhưng những lời này thực sự làm người ta giận sôi cả máu. Tử Sắc Dư Phân liên tục lùi lại mấy bước: “Thái độ kiêu ngạo này của ngươi học từ đâu ra đấy? Hiển nhiên đến độ làm người ta căm giận! Được! Đã không thiếu một kẻ như ta thì tại sao không dám đánh với ta!”

“Không phải không dám, mà là không có hứng thú.”

Tử Sắc Dư Phân chưa từng bị châm biếm như thế này bao giờ, hắn lập tức xù lông: “Đáng ghét! Xem kiếm!”

Huyền Đồng liếc thoáng qua: “Kiếm của ngươi nói cho ta biết, đánh bại ngươi, chỉ cần một chiêu mà thôi, ngươi có nghe thấy không?” Tử Sắc Dư Phân nhìn thanh kiếm trong tay theo bản năng: “Kiếm sao mà biết nói chuyện, ngươi bị điên rồi à.”

Huyền Đồng không nói, Tử Sắc Dư Phân âm thầm đề chân nguyên, ngưng thần tụ khí: “Xem đây!”

Huyền Đồng vẫn đứng yên, gió bay lá rụng, kiếm ý của Tử Sắc Dư Phân ào ào ập đến đánh úp về phía kẻ vẫn không hề nhúc nhích.

Huyền Đồng khẽ nghiêng người, một đạo kiếm khí đầy mạnh mẽ đánh cho Tử Sắc Dư Phân lập tức lùi lại mấy bước, Huyền Đồng chớp mắt đã đến trước mặt như bóng ma.

Y dùng ngón tay làm kiếm, chỉ thẳng vào cổ họng Tử Sắc Dư Phân, hắn thậm chí còn chưa nhìn rõ y rút kiếm như thế nào. Tới tận bây giờ, Tử Sắc Dư Phân mới nhận thức rõ ràng, người trước mặt này mạnh đến nỗi hắn không thể nào tưởng tượng được. Hắn sống ở nơi yên bình như Tử gia quá lâu rồi, đã thành con ếch xanh ngồi dưới đáy giếng, mà người trước mắt, chính là chim trời nói cho ếch biết thiên ngoại hữu thiên.

Tử Sắc Dư Phân kinh ngạc đến nỗi trợn to hai mắt, Huyền Đồng đã thu tay về mà hắn vẫn còn ngơ ngẩn nửa ngày, mãi đến tận khi Huyền Đồng sắp biến mất trước mắt, hắn mới phản ứng lại, sau đó nhấc chân đuổi theo. “Này, Tử Sắc Dư Phân ta là kẻ nói được làm được, ngươi chờ đó, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!” Lúc hắn nói câu này, trong ánh mắt có nét hồn nhiên chưa mất của người thiếu niên.

Huyền Đồng dừng bước: “Từ giờ trở đi, ngươi đã là kiếm thị của ta, chiếc hộp Phi Quang Kiếm này về sau sẽ do ngươi tu sửa.” Mặc dù Tử Sắc Dư Phân không cam tâm, hắn vẫn ngoan ngoãn đeo hộp kiếm sau lưng: “Có chơi có chịu, ta thua được.” Dù tự phụ lại kiêu ngạo, hắn vẫn là một thiếu niên thẳng thắn thành thật.

Bài học tu sửa đầu tiên của Tử Sắc Dư Phân chính là học tôn trọng kiếm, mặc dù hắn luôn cảm thấy tên kia giả thần giả quỷ, luôn nói mình nghe được tiếng của kiếm. Hắn đeo hộp Phi Quang Kiếm trên lưng gọi với theo bóng người đỏ rực phía trước: “Ta tên là Tử Sắc Dư Phân, ngươi tên gì? Chẳng lẽ định để ta gọi ngươi tóc đỏ mãi à.”

Huyền Đồng ngẩng đầu nhìn, vừa lúc thấy cả rừng phong đỏ, y đón lấy chiếc lá phong bay theo gió: “Thu phong mộ hà Uyển Hồng Khúc.”

Tử Sắc Dư Phân sờ cằm, hơi đăng chiêu: “Cái tên này tính ra chỉ có thể hợp với ngươi, ngươi xem, cả người toàn đỏ, đứng trong rừng phong chẳng thấy không hợp chỗ nào.”

Huyền Đồng không để ý tới lời hắn trào phúng, y tiếp tục đi khắp núi sông tú thuỷ để tìm kiếm thanh và kiếm đạo, chỉ là từ một mình một đường biến thành có thêm một kiếm thị chẳng hề giống kiếm thị lẽo đẽo theo sau.

Y thân ở Hắc Hải Sâm Ngục Đế Vương thế gia, hoàn cảnh sống lạnh lẽo khắc nghiệt, chỉ có kiếm thanh và kiếm đạo đơn thuần mới là thứ có thể hoàn toàn tin cậy được. Y say mê kiếm đạo, chẳng hề để ý đến ngai vị, từ Sâm Ngục đến đây, y vẫn luôn chưa từng kết bạn với người ở Khổ Cảnh, tính ra thì Tử Sắc Dư Phân xem như là người đầu tiên y quen biết ở Khổ Cảnh.

Tử Sắc Dư Phân là một thiếu niên vô cùng kỳ lạ, hắn luôn cực kỳ tự tin khi đối mặt với từng người hắn gặp được, nhưng trong kiếm thanh của hắn, lại có sự mặc cảm. Hắn rất có thiên phú, Huyền Đồng cũng từng nghĩ muốn bồi dưỡng hắn làm đối thủ cho mình, nhưng hắn luôn lý giải hơi sai lầm về hiện thực, cần nhiều thời gian hơn người bên ngoài để ngộ đạo.

Thời gian dần trôi, không biết từ khi nào, Tử Sắc Dư Phân dù ngoài miệng nói y nghe được kiếm thanh là nói bậy, lại thường sẽ trải tấm vải ra lót khi đặt hộp kiếm xuống. Mà Huyền Đồng, cũng dần dần từ bỏ dự định bồi dưỡng hắn thành đối thủ của mình, làm bằng hữu với thiếu niên này cũng khá tốt.

Có điều, trước khi gặp được Tử Sắc Dư Phân, xưa giờ Huyền Đồng chưa từng cảm thấy mình là một người có tính nhẫn nại, dù y cũng không hay cáu kỉnh. Nhưng sau khi gặp được hắn, y thực sự cảm thấy mình quả thật là một người quá kiên nhẫn.

Huyền Đồng tích cốc đã nhiều năm, thường không cần ăn ngủ, khi y còn một mình, đó giờ làm gì đều tuỳ ý, từ khi Tử Sắc Dư Phân theo y, y không thể không dừng lại chọn chỗ để nghỉ ngơi vì hắn. Nhìn thiếu niên ngồi chẳng có chút hình tượng nào trước mặt, Huyền Đồng bắt đầu nhĩ, rốt cuộc là mình thu phục hắn, hay là hắn đang thử thách sức chịu đựng của mình.

Tử Sắc Dư Phân ngoại trừ cõng hộp Phi Quang Kiếm thì chẳng hề có chút ý thức gì về việc bản thân là kiếm thị của Huyền Đồng cả, đói bụng hắn sẽ xin dừng lại ăn gì đó, mệt rồi hắn sẽ xin dừng chân nghỉ ngơi. Hơn nữa trước giờ hắn chưa từng gọi Huyền Đồng là chủ nhân, toàn gọi bằng ba cái tên: Này, ngươi, Uyển Hồng Khúc.

Nhưng mà chuyện càng thần kỳ hơn là, Huyền Đồng không sửa miệng hắn, thậm chí để mặc hắn, có đôi khi bản thân Huyền Đồng cũng không biết tại sao lại khoan dung với Tử Sắc Dư Phân như vậy. Khi đó y chỉ cho là bản thân phỏng chừng đã xem Tử Sắc là bằng hữu, hoặc có lẽ, thân là huynh trưởng, y chưa bao giờ cảm nhận được sự ỷ lại của ấu đệ.

Hai người vừa đi vừa ngừng, cả một đường cũng khá là thoải mái, có điều Tử Sắc Dư Phân không ngờ được là mặc dù Uyển Hồng Khúc thoạt nhìn khá lạnh nhạt, nhưng trong lời nói lại có thể cảm nhận rõ ràng y cũng là một người thú vị. Tử Sắc Dư Phân ngẩng đầu lén đánh giá bóng lưng đỏ rực, hắn thầm nói: “Thật là một người kỳ quái.”

Cứ mãi nói là mình nghe được kiếm thanh, còn hay kể mấy chuyện về kiếm gì đó, Tử Sắc Dư Phân bĩu môi, hắn lén thử rồi, căn bản chẳng có gì cả! Bao gồm cả hộp Phi Quang Kiếm hắn đang đeo, năm thanh kiếm, trước giờ hắn chẳng nghe được kiếm thanh gì cả, đôi khi hắn thật sự nghi ngờ Uyển Hồng Khúc bị điên rồi, nhưng nhìn đi nhìn lại có vẻ không giống lắm.

Tử Sắc Dư Phân cảm thấy có khi mình cũng bệnh rồi, thế mà lại thật sự đi theo một tên điên như vậy ngao du tứ phía khắp giang hồ, mặc dù tên điên này rất mạnh. Nghĩ kỹ lại thì, ngoại trừ tính kiêu ngạo trời sinh đã có và mấy lời kỳ quái nói rằng nghe được kiếm thanh ra thì con người Uyển Hồng Khúc cũng khá tốt.

Có lẽ là vì quá tập trung phun tào trong lòng, Huyền Đồng đã ngừng bước mà Tử Sắc Dư Phân lại chẳng hề nhận thấy, hắn hơi mất tập trung lập tức đụng phải sau lưng Huyền Đồng. Trong chớp mắt, trái tim lăn tăn trong một khắc, sau đó lại bình tĩnh, hắn sờ mũi mình: “Ngươi gặp quỷ đấy à, dừng lại cũng không nói một tiếng.”

Huyền Đồng nói nhàn nhạt: “Ngươi đang nghĩ gì đấy?”

Tử Sắc Dư Phân chột dạ rủ đầu xuống: “Không có gì, ngươi dừng lại làm gì?”

Huyền Đồng ngước mắt lên: “Phong cảnh nơi này rất đẹp.”

Tử Sắc Dư Phân nhìn theo ánh mắt y, toàn là rừng cây, cách đó không xa có một mặt hồ xanh biếc, xa xăm tĩnh lặng.

Tử Sắc Dư Phân trải đệm lót, bỏ hộp Phi Quang Kiếm xuống: “Đúng là khá đẹp, tối nay nghỉ ngơi ở đây đi.” Huyền Đồng nhìn về phía hắn: “Ta không hề có ý định này.” Tử Sắc Dư Phân nghiêng đầu: “Ta đói rồi, mệt rồi, đi không nổi nữa.” Huyền Đồng im lặng không nói, nhưng không tiếp tục đi nữa.

Tử Sắc Dư Phân cười trộm: “Ta đi bắt cá.” Thiếu niên nói mình đói rồi mệt rồi lại tràn đầy tinh thần rút kiếm ra phi đến hồ nước, kiếm khí bắn ra bốn phía, sóng nước cuộn trào, hai con có bị ném lên bờ. Hắn nhanh chóng xử lý cá xong, nhóm lửa, sau đó cắm cá vào cạnh đống lửa.

Làm xong hết một loạt hành động này, Tử Sắc Dư Phân lúc này mới ngồi xuống cạnh Huyền Đồng, ánh mắt tràn đầy tò mò: “Sao ngươi mãi không ăn cơm vậy?”

Huyền Đồng dựa vào thân cây đổi một tư thế thoải mái hơn: “Vì ta không đói bụng.”

Tử Sắc Dư Phân xuỳ một tiếng: “Ngươi tưởng mình tu tiên chắc.”

Ánh lửa nhảy nhót trong bóng tối hắt lên mặt thiếu niên, có làn gió thổi qua, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, Huyền Đồng nghiêng đầu nhìn Tử Sắc Dư Phân hoạt bát, dường như có thứ gì cắm rễ trong tim, lại vẫn còn chưa hay biết.

Tử Sắc Dư Phân đưa cá đã nướng chính cho y: “Đưa này, không dễ gì mà nếm được tay nghề của ta đâu đấy.” Huyền Đồng lại không đón lấy: “Vậy ngươi có thể tự mình đánh chén đi.” Tử Sắc Dư Phân hừ nhẹ một tiếng, cắm cá trở lại trên đất, hắn cáu kỉnh: “Không ăn thì thôi, ai thèm chứ.”

Hắn tức giận tự mình giải quyết xong một con cá, dựa vào một cái cây khác, đưa lưng về phía Huyền Đồng: “Ta muốn ngủ.”

Huyền Đồng chẳng nói gì. Y phục và tóc của Tử Sắc Dư Phân bị ướt lúc múa kiếm trong hồ vẫn còn chưa khô, nhìn bóng lưng có hơi đáng thương.

Nhưng Huyền Đồng không phải người tinh tế, không cảm thấy chuyện này sẽ tạo thành hậu quả thế nào, y chỉ liếc mắt nhìn về phía con cá bị Tử Sắc Dư Phân cắm ở cách y mấy bước. Sâm Ngục không có cá, y đến Khổ Cảnh lâu rồi, vẫn chưa từng nếm thử, cũng phải thừa nhận, cá nướng của Tử Sắc Dư Phân nhìn có vẻ rất hấp dẫn.

Huyền Đồng nhìn con cá kia hồi lâu, thực ra không phải y rất muốn ăn, ngoài đồ ăn và kiếm ra y chẳng hề có hứng thú với thứ gì cả. Có điều, y nhìn thiếu niên đã ngủ thiếp đi lần nữa, vẫn đưa tay cầm cá lên, xé một miếng bỏ vào miệng, quả thật là nướng khá ngon, nhưng cũng không tính là mỹ vị gì.

Cửi lửa nổ lách tách, Huyền Đồng từ từ ăn hết con cá kia, giấu kỹ xương cá, tuy hơi lạnh nhưng cũng còn ăn được. Y không ngủ, đôi khi có thể nghe được tiếng Tử Sắc Dư Phân chép miệng, Huyền Đồng ngẩng đầu ngắm ánh trăng sao trời, rõ ràng đã ngắm trăng rất nhiều lần, y lại cảm thấy tối nay ánh trăng dường như đẹp hơn xưa vài phần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play