Huyền Đồng về đến Sâm Ngục liền lập tức kế nhiệm đại vị, Sâm Ngục nguyên khí đại thương, cần thời gian rất lâu mới có thể khôi phục lại, Huyền Đồng ngày ngày nắm quyền, vô cùng chăm chỉ, rất được thần dân ở Sâm Ngục kính trọng. Có lẽ bởi vì ngày nào cũng cực kỳ bận rộn, thế mà y không nhớ rõ bao nhiêu năm tháng đã trôi qua.
Chớp mắt mà mấy năm đã qua, lúc Sâm Ngục dần đi vào quỹ đạo, trăm họ đã ổn định, núi sông lại yên bình, Huyền Đồng thỉnh thoảng có lúc rảnh, sẽ ngồi trầm ngâm nhìn kiếm. Từ trên xuống dưới trong điện Già La đều biết, đại vương Huyền Đồng yêu kiếm như mạng, đặc biệt là thanh kiếm trong tẩm điện kia của y, cùng với hai bức tranh bên cạnh kiếm, là thứ bị cấm không ai được đụng vào.
Hai bức tranh kia chẳng biết do ai vẽ, không có ký tên, cũng chưa từng gặp người trong tranh xuất hiện ở Sâm Ngục. Một người trong tranh đó còn giống Huyền Đồng đến vài phần, nhưng vẫn có điểm khác biệt.
Sau khi Sâm Ngục được chấn chỉnh, có người tình cờ tìm được Ngũ hoàng tử Huyền Tạo mất tích đã lâu, Huyền Đồng cố ý tự mình đi nghênh hắn ta về điện Già La, chỉ là bên cạnh Ngũ hoàng tử còn mang theo một cô nương dịu dàng. Đám đại thần ở điện Già La nhàn rỗi đã lâu, sau khi đón Huyền Tạo về thì đột nhiên cả đám chợt hiểu ra, đại vương Huyền Đồng thân là huynh trưởng, vậy mà vẫn còn độc thân đó.
Nhất định là bởi vì mấy năm nay phải chấn chỉnh cả Sâm Ngục, cho nên mới lỡ dở như vậy, thật là một minh quân hiếm thấy. Thần dân đều cảm động, thế là đám đại thần bắt đầu mỗi ngày lên điện khuyên ngăn, đại vương, nhà kia có cô nương dịu dàng hiền thục; Đại vương, nhà nọ có cô nương kiếm thuật cao minh, mày liễu không thua gì mày râu.
Thời gian Huyền Đồng trầm ngâm nhìn kiếm càng ngày càng dài, hồn thức của Tử Sắc Dư Phân còn chưa thức tỉnh, dù Huyền Đồng có sốt ruột thì cũng chẳng có cách nào. Chỉ là gần đây nghe nhiều về chuyện phong hậu, y bắt đầu cảm thấy hơi nhức đầu. Y đưa tay vuốt ve thân kiếm, những năm này, y đã nghe hết toàn bộ tâm ý mà Tử Sắc Dư Phân giấu trong kiếm thanh, mỗi lần nghe, là một lần trái tim nhói đau.
Đột nhiên, y nắm chặt một cái, lưỡi kiếm cắt vỡ bàn tay y, lại như chẳng hề cảm nhận được đau nhức, “Tại sao ngươi, còn chưa muốn thức tỉnh vậy?” Tiếng nói ngừng, thân kiếm sáng ngời ánh đỏ, một người đứng trước mặt, là bóng dáng của người làm y thương nhớ đêm ngày, gọi mãi trong lòng. Ánh mắt Huyền Đồng run rẩy, y gọi lên cái tên đã phủ bụi nhiều năm trong tim: “Tử Sắc Dư Phân.”
Hai tay y run rẩy muốn ôm lấy người trước mắt, nhưng đôi tay lại xuyên qua thân thể hắn, không thể chạm vào. Ý cười giữa mày của thiếu niên dần sâu hơn: “Đã lâu không thấy, vương tử của ta không chỉ thay hình đổi dạng, sao mà cả người cũng luôn rồi?”
Huyền Đồng ngẩn người, sau đó bật cười: “Đúng vậy, ta bỗng nhiên quên mất, Tử Sắc Dư Phân, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi.”
Tử Sắc Dư Phân chột dạ nhìn mũi chân mình: “Thực ra ta đã tỉnh từ hôm qua rồi, không ngờ ngươi trở nên ngốc như vậy, thế mà còn cắt đứt tay mình nữa.”
Huyền Đồng thính tai nghe được câu trước: “Ngươi đã khôi phục từ hôm qua? Vậy sao ngươi không hiện thân gặp ta, ngươi có biết ta…” Nhớ thương ngươi biết bao nhiêu không?
Tử Sắc Dư Phân bị y làm giật mình, sau đó nghĩ giờ mình là linh thể, không cần sợ Huyền Đồng sẽ động tay động chân, càng tự tin hơn: “Ngươi không nói thì sao ta biết được chứ?”
Hắn bỗng dời ánh mắt, nhìn quanh bốn phía, nhưng không chịu nhìn vào mắt Huyền Đồng:” Ta còn chưa nghĩ ra, nhìn thấy ngươi thì nên nói gì.”
Huyền Đồng tới gần hắn, rõ ràng bản thân đã là linh thể, Tử Sắc Dư Phân vẫn cảm thấy mặt mình đang nóng lên, trái tim như đang có gì nhảy nhót. Hơi thở ấm áp của Huyền Đồng lướt qua mặt hắn, khiến hắn cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, ánh mắt liếc tán loạn nhưng vẫn không dám đặt lên người Huyền Đồng.
Huyền Đồng cũng nhìn ra hắn đang ngượng ngùng, trong lòng sung sướng: “Không cần phải nói gì cả, kiếm thanh của thanh kiếm kia, ta đã nghe ròng rã suốt hai mươi năm, bây giờ, đổi thành ta nói.”
Tử Sắc Dư Phân sững sờ mở to miệng nhìn về phía người đã trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Nói.. Nói cái gì?”
Huyền Đồng mỉm cười: “Nói ta xem ngươi là gì? Ngươi từng hỏi ta, ngươi có lưu lại thứ gì trong sinh mạng của ta hay không, ta chưa từng trả lời ngươi; Đối với ta mà nói, ngươi là nhân tài hay nô tài, ta cũng chưa từng nói cho ngươi biết đáp án. Cuối cùng thì, ta rất vui khi ngươi còn có thể nghe được câu trả lời của ta.”
“Ngươi là hơi ấm quý giá nhất trong đời ta, là bằng hữu đầu tiên của ta ở Khổ Cảnh, khoảng thời gian có ngươi làm bạn, ta rất vui vẻ. Không giống với Tố Hoàn Chân, hắn là tri kỷ, nhưng ngươi không phải. Ta thích thấy ngươi cùng ta cãi nhau, ở cùng với ngươi, dù không luận kiếm, ta cũng vui mừng.”
“Ta từng chờ mong ngươi trưởng thành, hy vọng cuối cùng có thể trở thành đối thủ của ta, nhưng theo thời gian dần trôi, ta đã bỏ ý nghĩ này rồi. Đối thủ có thể tìm được ở khắp mọi nơi, nhưng ngươi chỉ có một, biết được tâm ý của ngươi đối với ta, ta vô cùng mừng rỡ, ta chưa từng trải qua chuyện cảm tình, hoá ra ngươi đã ở trong lòng ta từ sớm, nhưng ta lại không tự biết.”
“Tử Hoa nói tình cảm của chúng ta không ngang nhau, có lẽ khi ta còn không tỉnh ngộ thì là như thế, lúc đó ta chỉ một lòng tìm kiếm, không hề nghĩ đến những chuyện này. Nhưng ngươi với ta mà nói, là sự tồn tại đặc biệt, ta sẽ vì ngươi mà lo lắng, vì ngươi mà vui cười, nếu ta hiểu ra sớm hơn chút, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi mang theo nuối tiếc như vậy mà rời đi.”
Từng câu, đã từng nghĩ rằng sẽ mãi mãi không được đáp lại, giờ phút này lại thực sự vang vọng bên tai, Tử Sắc Dư Phân siết chặt nắm tay mình, lờ mờ cảm thấy mình sắp bị đốt thành tro. Ánh mắt Huyền Đồng như lửa cháy rực, nóng đến mức hắn không dám nhìn thẳng, nhưng hai người lại đứng rất gần nhau, dường như hắn nghe được cả tiếng tim đập của Huyền Đồng.
“Đi một chuyến Khổ Cảnh, ta không có được gì nhiều, lại đủ đầy quý báu, một tình bằng hữu, một tình thân, làm cho ta cả đời khó quên. Nhưng mà chỉ có duy nhất chuyện mất đi ngươi, ta làm thế nào cũng không buông bỏ được, nỗi khổ tử biệt, ta không phải mới nếm trải lần đầu, nhưng vẫn cứ là ngươi, đã trở thành chấp niệm khó mà phá được của ta.”
Tử Sắc Dư Phân nghe vậy ánh mắt run lên, lại không ngẩng đầu nhìn, Huyền Đồng tiếp tục nói chậm rãi: “Ta đã tìm được kiếm đạo, giờ thứ ta thiếu, là trái tim của mình. Nếu ngươi không còn tồn tại trong đất trời, những năm tháng sau này, ắt hẳn ta cũng sẽ cô đơn đau khổ cả đời, cũng may trời cao không tàn nhẫn với ta đến vậy. Ngươi từng theo cùng ta đi khắp núi sông Khổ Cảnh, giờ thì, đổi thành ta dùng quãng đời còn lại, cùng ngươi đi khắp sông núi Sâm Ngục.”
Tử Sắc Dư Phân ngây người nửa ngày, giờ cuối cùng mới lấy đủ dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt y: “Ta nói nếu có kiếp sau, hy vọng ngươi cõng hộp kiếm thay ta, không phải ý này.”
“Ta biết, ta cũng không định thật sự cõng hộp kiếm thay ngươi.”
“Cho nên…”
“Nếu ngươi muốn sống hết quãng đời còn lại với hộp kiếm, vậy ta cõng một cái, cũng không sao.”
“…”
Lúc bốn mắt chạm nhau, như tâm ý tương thông, quá khứ trước kia đã không còn quan trọng nữa, Tử Sắc Dư Phân cười cười: “Vương tử ngươi càng ngày càng biết nói đó đó, à, giờ ngươi đã là vua của Sâm Ngục, không thể gọi ngươi là vương tử nữa.”
Huyền Đồng cũng cười: “Sau này thì không phải nữa, ngươi gọi ta là gì, đều được.”
“Ta không ngờ được sẽ có một ngày như thế này.”
“Ta cũng chưa từng.”
“Nếu ta không trải qua kiếp nạn này, nói không chừng chúng ta cả đời cũng chỉ là bằng hữu.”
“Vậy sao? Ta lại cảm thấy, ở thời khắc ngươi và ta gặp nhau, đến ngày hôm nay, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Tử Sắc Dư Phân ho nhẹ hai tiếng, nhìn quanh thì thấy hai bức tranh treo cạnh kiếm, hắn kinh hãi: “A! Ngươi…”
“Là Phiên di và Tử Hoa đưa cho ta, không ngờ, ngươi vẽ đẹp đến vậy.”
Tử Sắc Dư Phân gượng cười vài tiếng: “Ta vẽ đại thôi.”
“Đợi ngươi lại có được thân thể, ngươi có thể vẽ thêm một bức.”
“Không thèm đâu.”
Trăng sáng như gương, đại vương Huyền Đồng rất được thần dân kính yêu cả đêm không ngủ, nói chuyện cả đêm với kiếm, tất nhiên, bình thường y cũng chẳng ngủ được bao nhiêu. Về Tử Hoa, về Diêm Vương, Tử Sắc Dư Phân nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng ngắt lời vài câu, Huyền Đồng ngâm ngâm ý cười, trái tim y, cuối cùng đã tìm lại được.
Hôm sau, một tiếng hô làm kinh ngạc cả triều chính Sâm Ngục từ trên xuống dưới: “Không xong không xong, đại vương Huyền Đồng mang theo kiếm và tranh yêu quý nhất của hắn, chạy mất rồi!” Chỉ để lại một lá thư thoái vị, và Ngũ hoàng tử Huyền Tạo với vẻ mặt mờ mịt cùng các thần dân mặt sững sờ kinh ngạc không thôi.
Tử Sắc Dư Phân cười đến nỗi thở không ra hơi: “Ha ha ha ha ha ha, ngươi cũng làm đại vương nhiều năm vậy rồi, sao nói đi là đi thế, thật là vô tình mà.”
“Trách nhiệm của ta đã hết, ngũ hoàng đệ chắc chắn cũng có thể đảm nhận quyền to, giờ thì, nên sống cho mình.”
Trong ánh nước giữa hồ, Huyền Đồng nói khẽ: “Chỉ tiếc, Sâm Ngục không có cá.”
Tử Sắc Dư Phân ừ một tiếng không hiểu lắm, Huyền Đồng nhìn về phía hắn: “Chỉ mới ăn cá ngươi nướng hai lần, hơi tiếc.”
“Rõ ràng ngươi cũng chỉ nếm có…” Tử Sắc Dư Phân bỗng nhiên dừng lại, sau đó khiếp sợ nhìn về phía cái người đã quay sang chỗ khác: “Hoá ra lần đó là ngươi ăn à?”
Chỉ nghe thấy thiếu niên sau lưng cười rộ lên, Huyền Đồng cong khoé môi, cũng là mặt đầy ý cười.
Trên đường đi, Tử Sắc Dư Phân nhớ tới chuyện này là lại cười, “Ây, vương tử, vương tử điện hạ tôn quý, có phải cá ta nướng ăn ngon lắm không? Có nhớ tay nghề của ta không?”
Huyền Đồng lại nói thẳng nói thật: “Cũng được, không có.”
Tử Sắc Dư Phân không giận, lúc nào cũng cười rất vui vẻ.
Nhờ Hệ Tâm Linh đã không dùng nhiều năm, Huyền Đồng tìm được đến rừng rậm Thiên Đường, Đi thôi, chắc Tử Hoa cũng rất nhớ ngươi.”
“Cũng?”
Huyền Đồng dừng bước: “Ngươi có thể tự mình đi.”
Tử Sắc Dư Phân thức thời im miệng: “Rồi rồi rồi, không nói nữa.”
Gặp lại Tử Hoa, nàng đã chững chạc rất nhiều, chỉ là lúc thấy Tử Sắc Dư Phân, vẫn khóc mãi không ngừng, “Ca ca!” Dù không thể chạm vào, Tử Sắc Dư Phân vẫn xoa đầu nàng như cũ: “Xin lỗi, để muội phải chịu nhiều cực khổ như vậy, Hoa Nhi, là ca ca không tốt.”
Tử Hoa lau khô nước mắt, nhìn về phía người đứng sau hắn: “Còn làm sao được nữa đây? Hắn quan trọng hơn ta không phải sao?”
Tử Sắc Dư Phân ho nhẹ mấy tiếng: “Đừng có càn rỡ, ta còn tưởng muội đã trưởng thành rồi đấy, sao còn ngang bướng vậy hả?”
“Sao nào? Chuyện huynh làm không cho ta nói à? Lúc huynh bỏ rơi ta một mình có từng nghĩ ta sẽ đau lòng khổ sở cỡ nào không? Trong lòng huynh toàn nghĩ đến hắn thôi, có nhớ gì đến ta đâu chứ?”
Tử Sắc Dư Phân bị nói đến mức không mở miệng được, Huyền Đồng lên tiếng: “Hắn giao ngươi lại cho ta.”
“Ngươi là gì của huynh ấy?”
“Người cùng chung sống cả đời.”
Tử Hoa hơi ngạc nhiên, sau đó giấu đi vẻ mặt, nói hơi không cam lòng: “Hừ, ta muốn nói chuyện với ca ca ta, ngươi ra xa chút đi.”
Huyền Đồng nghe vậy đi xa mấy bước, Tử Hoa lại gần bên tai Tử Sắc Dư Phân, nói nhỏ: “Nể tình huynh còn chút lương tâm, nói cho huynh một bí mật, Phi Phi Tưởng đại nhân nói, hôm đó, minh thái tử đã khóc.”
Tử Sắc Dư Phân ngạc nhiên kêu lên một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía Huyền Đồng: “Cái gì?”
Tử Hoa dựng thẳng ngón tay: “Suỵt!”
Tử Sắc Dư Phân lập tức che miệng thu hồi ánh mắt, Tử Hoa bĩu môi: “Được rồi, hẳn là hắn vội vàng dẫn huynh đi tìm người có thể đúc lại thân thể, mấy người đi đi, đợi đến khi huynh lại có được thân thể, huynh chuẩn bị chịu nắm đấm của ta đi.”
Trước khi đi, Tử Hoa nói với Huyền Đồng: “Ngươi đã hứa với ta sẽ trả cho ta một ca ca lành lặn nguyên vẹn, trả cho chính bản thân mình một Tử Sắc Dư Phân không chút tổn hại, giờ ngươi đã làm được một nửa, cũng khá lắm, cảm ơn ngươi.”
Huyền Đồng gật đầu, lúc xoay người, y nghe thấy Tử Hoa gọi nhỏ đến mức khó mà nghe được: “Huyền Đồng ca ca.”
Tử Sắc Dư Phân quay đầy, nhưng Tử Hoa chớp mắt đã biến mất không thấy, hắn che miệng cười trộm: “Vương tử ngươi thật là quá ghê gớm, thế mà Hoa Nhi thật sự mở miệng gọi ngươi là ca ca.”
“Chuyện sớm muộn thôi.”
Tử Sắc Dư Phân vọi ho một tiếng: “Hộp Phi Quang Kiếm của ngươi đâu? Sao còn chỉ còn mỗi Tỳ Linh Kiếm vậy?”
“Để lại trước mộ của ngươi.”
Nghe vậy Tử Sắc Dư Phân khiếp sợ nhìn về phía Huyền Đồng, “Ngươi… Không tiếc sao?”
“Tiếc chứ, nhưng ngươi thích.”
Tử Sắc Dư Phân thầm cười: “Nghe nói, ngươi đã khóc vì ta sao? Thật không? Ngươi sẽ khóc sao?” Bất ngờ là, so với chuyện cá nướng, Huyền Đồng lại thẳng thừng thừa nhận: “Sẽ, bởi vì đau lòng.”
Tử Sắc Dư Phân đột nhiên cảm thấy ngại ngùng, “Ngươi, từ lúc nào mà trở nên thẳng thắn như vậy?”
“Bởi vì ta không muốn lại mất mát.”
“Vậy con cá kia thì sao?”
“Cũng tạm.”
“…”
Hai người kết bạn mà đi khắp núi sông Sâm Ngục, như năm đó lúc Tử Sắc Dư Phân bầu bạn bên cạnh y, điểm khác biệt duy nhất, là tâm ý tương thông. Sau này, cuối cùng Huyền Đồng cũng tìm được người tu luyện pháp thuật nắn thân tạo mạng, y dùng một nửa tuổi thọ của mình, để đổi Tử Sắc Dư Phân lại lần nữa có được sức sống.
Nhưng khi chạm đến người trước mắt lần nữa, Huyền Đồng kích động hiếm thấy, cũng may Tử Sắc Dư Phân chưa tỉnh lại, Huyền Đồng nhẹ nhàng đặt hắn dưới tán cây, nhìn ngắm thiếu niên nhiều năm chưa từng được thấy dưới ánh trăng. Y đưa tay vuốt ve mặt mũi thiếu niên, da thịt ấm áp làm tay y run rẩy, trước mặt, là Tử Sắc Dư Phân còn sống sờ sờ.
Như là bị mê hoặc, tay Huyền Đồng lưu luyến dừng trên mặt thiếu niên không chịu buông, y cúi người, dần dần tới gần người đang ngủ, gần đến mức hơi thở quấn quýt, tình ý động lòng người. Nụ hôn mềm dịu, rơi xuống giữa mày Tử Sắc Dư Phân, mang theo nỗi nhung nhớ và niệm tưởng suốt nhiều năm, cố tình đúng ngay lúc này, thiếu niên mở to mắt.
Giữa lúc bốn mắt nhìn nhau, mặt Tử Sắc Dư Phân lập tức đỏ đến mức giống như y phục của Huyền Đồng, hắn sững sờ chớp mắt, Huyền Đồng hơi đứng dậy: “Ngươi tỉnh rồi.”
“Ừm.” Sau đó là sự im lặng dài dằng dặc, Tử Sắc Dư Phân sờ mũi mất tự nhiên: “Tự dưng mất một nửa tuổi thọ, ngươi có hối hận không?”
Ánh mắt Huyền Đồng dần sâu xa: “Để đổi cho ngươi được hồi sinh trong thân xác này, không hối hận.”
Trong mắt của y, in lên bóng thiếu niên hơi kinh sợ, Huyền Đồng bỗng nhiên bật cười: “Sợ cái gì?”
Quả nhiên Tử Sắc Dư Phân quay đầu không chịu nói: “Ta mới không có…” Lời còn lại cuối cùng vẫn không nói hết được, Huyền Đồng nghiêng người, chiếc hôn đột nhiên không để người ta kịp chuẩn bị, rơi lên môi của thiếu niên.
Nụ hôn khẽ khàng như chuồn chuồn lướt nước, lại làm đầu óc Tử Sắc Dư Phân nổ tung mờ mịt, hồi lâu sau vẫn không tỉnh táo lại được.
Huyền Đồng vươn tay che mắt hắn: “Ngủ đi.”
Tử Sắc Dư Phân tim đập như sấm, lại ngoan ngoãn trả lời một tiếng: “Được.”
Kiếm thanh tình ý sâu nặng, không còn nuối tiếc, từ đây bầu bạn thiên nhai, nắm tay đi hết đời này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT