Dạ Ngọc được Mặc Đông Quân ôm về phòng riêng của anh tại khách sạn.
Nằm trong khuôn ngực rộng, Dạ Ngọc cảm thấy yên tâm hơn cả đôi tay bất giác vòng lên cổ anh để bám víu.
Giờ đây sắt mặt cô đã đỏ ửng lên như trái cà chua, cả thân người bức rức vì bị trúng thuốc mà dính lấy người anh.
Mặc Đông Quân nhìn một màn này liền biết cô bị tên A Liên kia giở trò.
Anh cố giữ chặt cho cô không ngọ nguậy nữa để bản thân không bị quấn vào trong cơn kích tình.
Dạ Ngọc thật sự mất hết kiên nhẫn nữa mà cất giọng hỏi.
- Vì sao phòng lại xa như vậy? Tôi thật sự không chịu nổi nữa đâu, Mặc Đông Quân.
Hức hức.
Nghe thấy tiếng nấc nhẹ của cô như vậy anh càng đi nhanh, anh cũng thật sự sợ cô không chịu nổi nữa.
Chỉ vừa vào đến phòng, Dạ Ngọc trực tiếp hôn lên đôi môi bạc thậm chí Mặc Đông Quân còn chưa đóng cửa lại.
Mặc Đông Quân rất muốn đáp lại nụ hôn của cô nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh rời khỏi môi cô, đóng lại cửa.
Hai đôi mắt chạm vào vào nhau, nhưng đôi mắt cô đã phủ một tầng sương.
Nó diễm lệ vô thường mà không ngừng thôi thúc người ta làm chuyện xấu.
Dạ Ngọc từ khi bị kéo ra khỏi người anh liền thúc thích bày ra vẻ mặt ủy khuất.
- Tôi khó chịu quá.
Anh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô hỏi.
- Em biết tôi là ai không?
Dạ Ngọc chỉ ngúc ngắc đầu không trả lời, nước mắt trực trào.
Mặc Đông Quân mất hết bình tĩnh nhưng vẫn cố giữ cho giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể.
- Em trả lời tôi đi.
Trả lời rồi tôi hôn em, được chứ?
- Anh là Mặc Đông Quân xấu xa, anh bắt nạt tôi.
Nói rồi Dạ Ngọc òa lên khóc như một đứa trẻ, tay chân không còn bình tĩnh nữa mà tự động cởi lấy những vật vướng víu trên người mình.
Cô nửa tỉnh nửa mê chỉ có thể kéo tay áo trễ xuống chứ không thể tự mở lấy khóa kéo phía sau, nổi bức rức không thể giải tỏa khiến cô bất giác mà cắn chặt lấy môi mình.
- Đừng cắn.
Mặc Đông Quân hôn lên môi cô như chuồn chuồn đậu nước.
Nhìn thấy cô như vậy anh lo lắng không thôi, càng lo anh càng muốn giết tên đàn ông đã dám làm điều này với cô.
Dạ Ngọc nhận được sự mát mẻ từ da thịt khi Mặc Đông Quân ôm mình, đôi tay nhỏ bắt đầu càng quấy mà chật vật mở từng chiếc cúc áo của anh ra.
Anh cũng để yên cho cô tự do nghịch ngợm trên người mình, bản thân anh cũng giúp cô cởi bỏ đi những vật cản trên người.
Nhưng đến khi Dạ Ngọc chạm tay vào đến thắc lưng thì bị anh giữ chặt tay lại.
- Em đừng nghịch nữa, tôi giúp em giải tỏa.
Nói rồi Mặc Đông Quân chuẩn xác mà hôn lên cánh môi mềm đỏ mọng, đôi bàn tay to không rảnh rỗi mà xoa lấy đôi gò bồng mềm mại.
Dạ Ngọc cũng có gắng đáp trả lại nụ hôn của anh, cô một lần nữa choàng tay qua cổ anh để anh có thể gần mình hơn dù chỉ một chút.
- Ưm...ư.
Ngón tay anh không biết khi nào đã dời chỗ mà mơn trớn lấy hạt ngọc nhỏ khiến cô không thoải mái, miệng nhỏ hé mở phát ra âm thanh ái muội.
- Hộc...hộc..a...!Mặc...Đông Quân.
Nghe tiếng gọi anh yêu chiều mà trả lời.
- Hửm? Em muốn gì, Thỏ con?
- A...ư...!Mặc Đông Quân...em muốn...!hức hức.
Ngón tay anh thuần thục mà khám phá hang động phía dưới khiến Dạ Ngọc không ngừng kêu lên, nhưng nó không đủ.
Cả người cô không ngừng ngứa ngáy, đôi bàn tay nhỏ một lần nữa chạm vào thắc lưng rồi lại xuống đến túp lều đã dựng đứng lên từ nãy giờ.
- Mặc Đông...Quân,...ch..o..tôi.
Anh không trả lời cứ như vậy mà tiếp tục giúp cô thoải mái bằng tay.
- Hộc...hộc..á..ư....
Cả thân người bất giác cong lên, đồi núi đôi vì lực mạnh tác động mà nẩy lên theo nhịp rồi lại như người bị hút lấy sinh lực mà nằm yên trên nệm thở đều.
Mặc Đông Quân rời tay khỏi cửa động, anh cẩn thận giúp cô vệ sinh một chút, đắp lại mềm rồi đi vào phòng tắm..