Cố Thành Ân biết Phong Nhu Sương đang dần tin tưởng mình nên dùng giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành con nít nói: "Không hại con, người tu đạo sẽ không nói dối."
Phong Nhu Sương xoắn xuýt hồi lâu mới vịnh bình phong thò đầu ra quan sát.
Trước sự đánh giá của đôi mắt nai con sợ sệt y chỉ nở một nụ cười chân thật nhất nhìn bé.
Phong Nhu Sương dè dặt hỏi: "Người tên gì?"
"Cố Thành Ân."
Phong Nhu Sương lại nói: "Nếu ngươi có lời nào dối trá sẽ bị thiên lôi trừng phạt!"
Cố Thành Ân giơ tay hướng lên trời nghiêm túc đáp: "Nếu ta có lời nào dối trá sẽ bị thiên lôi trừng phạt."
Phong Nhu Sương bấy giờ mới yên tâm đi ra ngoài.
Lúc này y mới có thể quan sát Phong Nhu Sương kỹ càng, cô bé chín tuổi bộ dạng như tên rất dịu dàng, đáng yêu khiến người ta yêu thích nhưng có lẽ vừa trải qua đau thương nên quanh thân bị bao bởi luồn khí bi thương và u ám.
"Sương Nhi ngoan, để ta bắt mạch cho con được không?" Y cố tỏ ra vô hại hết mức.
Phong gia chủ mở hết cửa sổ trong phòng ra, Phong Nhu Sương hơi nhíu mi nhưng cũng chẳng ngăn cản. Căn phòng tối om bỗng chốc sáng bừng lên, Cố Thành Ân để cô bé ngồi trên ghế mền còn bản thân quỳ một gối xuống, cầm tay bé đưa một loạn linh lực vào kiểm tra.
Y sửng sốt.
"Làm sao vậy?"
Cố Thành Ân đưa mắt nhìn Cố Lâm Thanh, hắn hiểu ý thay chỗ y bắt mạch cho Phong Nhu Sương.
Mày Cố Lâm Thanh nhíu lại, hồi lâu sau mới buông ra: "Suy nhược, cần bồi bổ thêm."
Cố Thành Ân nhìn hắn, vờ như không phát hiện ra cái gì cười xoa đầu Phong Nhu Sương: "Sương Nhi gầy quá, cần điều dưỡng cho béo lên thôi."
Phong Nhu Sương mím môi, cô bé tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã biết nhìn sắc mặt người khác, nó e rằng bản thân có vấn đề gì đó rồi.
Cố Lâm Thanh nói với Phong gia chủ: "Một lát ta viết đơn thuốc điều dưỡng cho Phong tiểu thư, ngài phái người đến lấy, có gì không hiểu cứ bảo đệ tử ta Châu Bằng làm giúp."
Phong gia chủ gật đầu: "Đa tạ tiên trưởng!"
Phong gia chủ nán lại nói vài câu với Phong Nhu Sương, sắp xếp người chăm sóc cô bé rồi mới đi ra ngoài. Ông vừa gặp Cố Thành Ân và Cố Lâm Thanh chờ bên ngoài viện tử thì vội hỏi: "Sương Nhi có chuyện gì sao?"
Nhìn vẻ mặt của hai người lúc nãy thì Nhu Sương không đơn thuần là suy nhược quá độ đâu!
"Phong tiền bối, tìm chỗ nào nói chuyện đi."
Phong gia chủ vội dẫn hai người đến phòng tiếp khách.
Cố Lâm Thanh đi thẳng vào vấn đề: "Hai vị phụ mẫu của Phong tiểu thư có người nào tu đạo không?"
Phong gia chủ ngơ ra một chút, ông hơi nhíu mày, chậm rì rì nói: "Mẫu thân nó có tu đạo nhưng mà là... quỷ đạo."
"Trước đây tiền bối chưa từng nói đến."
Phong gia chủ thở dài: "Trước đây bọn ta đều không đồng ý đệ ấy cưới Tố Liên làm thê tử. Hai vị cũng biết Phong gia rút khỏi tu chân giới đã lâu, ai ngờ được đệ ấy lại thích người trong giới?! Huống hồ còn tu quỷ đạo!"
Cố Thành Ân lạnh mặt: "Phong tiền bối, ta không quan tâm chuyện gia đình ngài nhưng mong ngài thành thật nói ra tất cả chuyện liên quan đến án này."
Phong gia chủ ngập ngừng: "Sương Nhi… có liên quan đến mẫu thân nó sao?"
"Ngài có thể cho ta biết mẫu thân Sương Nhi tu cái gì không?"
Phong gia chủ cau mày: "Vẽ phù chú, thao túng ác linh, lập trận pháp."
Cố Thành Ân thở phào một hơi, may mà chỉ tu luyện những thứ này, nếu Tố Liên là quỷ tu thành người thì xong luôn rồi!
Cố Lâm Thanh cũng dự trù kết quả xấu nhất, lúc này mới thở hắc ra một hơi: "Vậy tốt."
"Sương Nhi làm sao vậy?"
Cố Thành Ân nói: "Sinh hồn của Sương Nhi rất yếu, có lẽ trước đây từng dạo quỷ môn quan một lần. Có lẽ con bé thoát nạn là do mẫu thân nó dùng biện pháp tà môn kéo về. Trong người Sương Nhi có quỷ khí và linh khí đan xen hỗn loạn, nếu cứ để như vậy sợ rằng không lâu nữa sẽ có chuyện."
Phong gia chủ thở dốc kinh ngạc: "Vậy phải làm sao?"
Cố Thành Ân nghiêng đầu hỏi Cố Lâm Thanh: "Cố Trì, muốn thu nhận thêm đệ tử không?"
Cố Lâm Thanh lạnh nhạt từ chối: "Ta không thu nữ đệ tử."
"Vậy tốt, đợi sau chuyến này để Sương Nhi theo ta về Thiên Tông đi."
Phong gia chủ im lặng một lát mới nói: "Chuyện này…"
"Không sao, chuyện Phong gia các người hứa là chuyện các người, đưa Sương Nhi nhập đạo là chuyện của ta, huống hồ việc này xuất phát từ mục đích cứu người."
Phong gia chủ thở phào một hơi: "Vậy đa tạ tiên trưởng!"
Cố Thành Ân xua tay khách sáo bảo: "Không có gì."
"À phải rồi, vài ngày nữa ta và Cố Trì đến hiện trường xem một chút, ta muốn mang Sương Nhi theo." Chuyện này hai người đã bàn bạc nhau trên đường đến đây, Phong Nhu Sương là nhân chứng còn sống sót duy nhất, mấy ngày nay cô bé vẫn bình an vô sự lại khiến người ta lo lắng. Theo mức độ tàn nhẫn của hung thủ không lí nào lại tha cho một đứa bé, nếu là sơ xuất vì sao Hồng Trang Các mấy ngày qua không một ai đến 'thăm hỏi'?
"Sức khoẻ của Sương Nhi…"
"Cố Trì viết đơn thuốc, ngài cứ theo đó mà sắc cho Sương Nhi uống. Ta và Cố Trì nán lại hai hôm chờ Sương Nhi."
Phong gia chủ do dự chốc lát rồi hạ quyết tâm gật đầu: "Chuyện này phải hỏi Sương Nhi có đồng ý không, ta biết hai vị sẽ chiếu cố nó nhưng tinh thần con bé không tốt lắm, sợ rằng đến đó sẽ bị kích thích."
"Chuyện này tiền bối không cần lo, ta sẽ đến hỏi Sương Nhi."
"Vậy thì tốt." Phong gia chủ lại hỏi: "Hai vị tiên trưởng rời đi có cần ta chuẩn bị gì không?"
Cố Thành Ân lắc đầu: "Không cần đâu, chỉ là mấy đứa nhóc bọn ta sẽ để lại mong tiền bối chiếu cố."
"Không vấn đề!"
"Vậy tiền bối trông coi Sương Nhi, ta và Cố Trì về phòng đây."
Trên đường trở về Cố Thành Ân và Cố Lâm Thanh không ai nói câu nào, trong lòng họ đều có cùng một nghi ngờ nhưng chưa ai nói ra trước.
"Cố Trì, ngươi nói Phong gia chủ kia có đáng tin không?" Cố Thành Ân đóng lại cửa phòng, chán chường nằm dài ra bàn.
"Năm thành."
Ban đầu nhìn vào Phong gia chủ có vẻ rất thực tâm nhưng sau khi kiểm tra kinh mạch Phong Nhu Sương lập tức cảm thấy Phong gia chủ như đang giấu diếm cái gì đó. Lời ông ta nói thật giả lẫn lộn, không biết đường nào mà lần.
Y thở dài: "Nhân sinh quả thật phiền phức, còn không bằng ngày ngày trên Mạch Phong ăn ngủ trêu chọc đệ tử."
Cố Lâm Thanh liếc nhìn y bằng ánh mắt khinh bỉ rõ ràng.
Cố Thành Ân oán thán nhân sinh chán chê mới ngồi dậy bàn chính sự: "Phong Nhu Sương kia khá kì lạ, ngươi nói xem một cô bé chín tuổi làm sao chịu đựng nổi kinh mạch hỗn loạn như vậy?"
Cố Lâm Thanh lườm y: "Biết kì lạ mà vẫn thề với thiên đạo không hại nó?"
Y nhún vai: "Nếu nó tốt ta hại nó làm gì chớ? Nếu nó không tốt… cùng lắm là một đạo lôi phạt, ta đã hoá thần cảnh chịu không nổi một đạo lôi phạt này hay sao?"
Cố Lâm Thanh biết y có chừng mực: "Phong Nhu Sương và Phong gia đều kì lạ, chú ý một chút."
"Rõ rồi."
Ngày hôm sau Cố Thành Ân đến thăm Phong Nhu Sương, căn phòng của cô bé không u ám như hôm qua nữa, viện tử cũng có vài gia nhân chăm sóc cô bé. Chỉ là Phong Nhu Sương vẫn như hôm trước, quanh thân quanh quẩn một luồn tử khí, tinh thần chán chường. Cô bé ngồi dưới tán cây lê trong viện tử ngơ ngác như người mất hồn.
"Sương Nhi."
Phong Nhu Sương ngẩn đầu nhìn, nhận ra Cố Thành Ân lập tức tươi tỉnh hơn chút: "Ngươi đến rồi."
Cố Thành Ân ngồi xuống bên cạnh cô bé: "Đang đợi ta sao?"
Cô bé rũ mắt nhìn chằm chằm đàn kiến dưới chân không nói gì.
"Sương Nhi, ngày hôm đó… con nhớ được bao nhiêu?"
Phong Nhu Sương đờ người ra.
"Sương Nhi, đừng căng thẳng, có ta ở đây bảo vệ con rồi, không cần sợ." Cố Thành Ân sợ cô bé lại phát bệnh, trấn an cô bé.
"Con… không nhớ, khi con tỉnh lại thì phụ thân mẫu thân đã nằm đó rồi." Phong Nhu Sương mờ mịt: "Rất nhiều máu… rất tối…"
Cố Thành Ân nhíu mày: "Rất nhiều máu?"
Không phải nói ở hiện trường không có máu sao?
Phong Nhu Sương vừa mờ mịt lại vừa hoảng hốt nhìn y: "Phụ thân mẫu thân con đâu rồi? Vì sao lại bỏ rơi con? Vì sao lại bỏ rơi con lần nữa? Nơi đó rất tối, rất đáng sợ, con không muốn đến đó lần nữa!"
Cố Thành Ân thấy tinh thần Phong Nhu Sương dao động quá lớn lập tức đưa tay che mắt đồng thời thầm nhẩm thanh tâm quyết truyền vào từ trán cô bé: "Sương Nhi, đừng nghĩ nữa."
Qua một hồi Phong Nhu Sương đã bình tĩnh, cô bé lại rũ mắt xuống nhìn đàn kiến bò qua bò lại dưới chân.
"Sương Nhi, ngày kia ta sẽ đến Phù Vấn thành."
Phong Nhu Sương nghe đến ba chữ Phù Vấn thành con ngươi co rụt lại.
Cố Thành Ân quan sát cô bé một chút rồi lại nói: "Con có muốn đi cùng ta không?"
Vợ chồng Phong thị sau khi thành hôn thì đến Phù Vấn thành sinh sống, Phong Nhu Sương cũng sinh ra ở đây, sau khi vợ chồng Phong thị gặp nạn mới được đưa về Hồng Trang Các. Chuyện này là cũng là do Phong gia chủ nói cho bọn họ và cả việc vì sao vợ chồng Phong thị lại phải đến Phù Vấn thành sinh sống có lẽ do Phong gia phản đối bọn họ thành hôn.
Phong Nhu Sương ngẩng đầu nhìn y: "Người muốn đến Phù Vấn thành tra án sao?"
"Đúng vậy, chỉ là Phù Vấn thành đối với bọn ta có chút xa lạ. Sương Nhi lớn lên ở Phù Vấn thành, có thể đi theo giúp đỡ ta được không?"
Phong Nhu Sương nheo mắt nhìn y, trong lòng rối loạn: "Đi Phù Vấn thành… không được, mẫu thân bảo con chạy trốn, không cho phép trở về… nhưng mà vì sao con lại về nhỉ?"
Cô bé rối rắm lặp đi lặp lại câu: "Mẫu thân không cho phép con trở về Phù Vấn thành."
"Không sao, lần này trở về có ta đi cùng, ta sẽ bảo vệ con."
"Thật sao?" Phong Nhu Sương dường như đang suy nghĩ xem lời này thật hay giả "Người sẽ bảo vệ con à? Giống như mẫu thân con ấy?"
Chưa để Cố Thành Ân trả lời thì cô bé đã nói; "Không được, ngươi bảo vệ ta chết rồi thì làm sao báo thù cho cha mẹ ta? Lừa đảo!"
Cố Thành Ân đối với Phong Nhu Sương tinh thần không bình thường thì không biết làm sao. Trong nguyên tác không nhắc đến Phong Nhu Sương nên y cũng không biết phải đi theo hướng nào.
"Làm sao ta có thể chết chứ?" Cố Thành Ân nói: "Ta tu tiên, sinh mệnh rất dài sức mạnh cũng lớn, sẽ không dễ chết như vậy."
Phong Nhu Sương ngờ vực: "Vậy sao?"
"Sương Nhi phải tin tưởng ta."
Phong Nhu Sương rũ mắt ngẫm nghĩ một lát mới nói: "Được! Vậy chúng ta trở về Phù Vấn thành, ta cũng muốn trở về gặp A Hoan… người giúp ta tìm cậu ấy nhé?"
A Hoan là ai?
Cố Thành Ân cảm thấy Phong Nhu Sương dường như biết rất nhiều nhưng chính bản thân cô bé lại đối với mọi thứ rất mơ hồ.
Rốt cuộc cô bé có bí mật gì đây?
"Được, quyết định vậy nhé! Ngày mai ta đến đón con."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT