Cố Thành Ân cảm nhận được thân thể nhẹ tễnh. Y chậm rãi mở mắt ra lập tức phát hiện bản thân đang trôi nổi trên không, xung quanh mây vờn hạc bay. Y có thể thấy ánh nắng sớm nhẹ nhàng chiếu qua từng tầng từng lớp mây thật rõ ràng. Khung cảnh này yên bình làm sao, êm ả đến mức khiến cho người ta có thể quên đi mất tất cả phiền muộn trong lòng.
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt cảnh tượng xung quanh bỗng sụp đổ, mây hạc biến đâu mất chỉ còn lửa lớn vây chặt như đang muốn cắn nuốt y.
Cố Thành Ân hốt hoảng, y nghe thấy có người gọi mình, giọng nói như xa như gần, như hắc bạch vô thường đang gọi hồn vậy. Những câu hỏi tưởng chừng như bản thân biết rõ nhưng lại chẳng trả lời được hiện ra: Đây là đâu? Y là ai?
Không gian dần dần vặn vẹo và trở nên mơ hồ, ngay khi y sắp thoát khỏi ảo cảnh kì lạ này thì một giọng nói dịu nhẹ vang lên: "Thành Ân, xin lỗi! Ta không còn cách nào khác..."
"..."
Cố Thành Ân bỗng chợt tỉnh lại, đôi mắt mở thật to cho thấy bản thân đang kinh hãi đến mức nào. Trên trán y lấm tấm mồ hôi, trái tim trong lòng ngực thì đánh trống mãnh liệt.
Thì ra là mơ...
Cố Thành Ân nghi hoặc, sao y lại mơ thấy những chuyện kì lạ như vậy chứ? Còn có giọng nói kia thật quen tai... là ai vậy?
Trời cũng đã tờ mờ sáng, chưa đến hai canh giờ nữa sẽ phải lên đường nên y dứt khoát không ngủ nữa mà ngồi xếp bằng trên giường đả toạ tĩnh tâm xoa dịu cảm xúc rối loạn trong lòng.
Ngày hôm sau, Lâm Dương như thường lệ đến gọi Cố Thành Ân dậy thì đã thấy y y phục chỉnh tề ngồi trên giường, khuôn mặt có chút phờ phạc như ngủ không ngon giấc. Hắn lấy làm lạ: "Sư tôn ngủ... không ngon sao?"
Tiên nhân không ngủ mấy ngày mấy đêm còn không sợ gục, mới mất ngủ có một đêm làm sao chứ?
Cố Thành Ân cho hắn một cái liếc mắt, không trả lời mà ngược lại hỏi: "Ngươi chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì gọi Tạ Tước qua đây, chúng ta đi nhờ người khác phải đến sớm chút."
Lâm Dương vừa nghe đã biết đi cùng ai: "Đi cùng Bạch Vân chưởng môn sao? Ta đi gọi Tạ Tước ngay."
Từ trước đến nay cũng chỉ có Cố Lâm Thanh khiến y phải đến sớm thôi.
Mặt trời vừa ló dạng ba sư đồ bọn họ đã xuất hiện ở cổng Tây thành Di Linh, không chút nghi ngờ gì nơi đó đã đậu một chiếc phi thuyền loại nhỏ. Trên thuyền có ba đệ tử mặc đồng phục Bạch Vân Môn màu trắng viền vàng thêu mây trôi, bọn họ vừa nhìn thấy Cố Thành Ân lập tức buông việc trong tay nghiêm chỉnh cúi đầu chào: "Mạc Quyết tiên tôn!"
Cố Thành Ân nhìn bọn họ, dường như đây cũng không phải lần đầu ba nhóc này đi cùng y, bộ dạng cung kính cũng không phải giả: Y khoác tay: "Không cần đa lễ."
Ba đệ tử đứng thẳng người, một thanh niên cao ráo tu vi cũng gần bằng Lâm Dương cười tươi nói: "Mời tiên tôn vào trong, sư tôn đang đợi người bên trong."
Cố Thành Ân nhìn hắn thêm một lúc, trong đầu đột nhiên hiện ra lai lịch người này. Cao Châu Bằng, nhị đồ đệ của Cố Lâm Thanh, là bằng hữu tốt của nam chủ Lâm Dương. Y rũ mắt thu lại ánh nhìn, lạnh nhạt gật đầu với Cao Châu Bằng rồi đi vào thuyền.
Đợi y rời đi Cao Châu Bằng mới hớn hở vỗ vai Lâm Dương cười nói: "Vệ Hằng, lâu rồi không gặp."
Lâm Dương bị hắn vỗ đau đến nhe răng: "Châu Bằng sư huynh, lâu rồi không gặp."
Bấy giờ Cao Châu Bằng mới thấy Tạ Tước: "Đây là?"
"Tạ Tước, đồ đệ thứ hai của sư tôn cũng chính là sư đệ của ta."
Cao Châu Bằng bừng tỉnh đại ngộ, hắn sớm nghe qua vị sư đệ này, ừm, danh tiếng có chút không tốt: "Ra là Tạ sư đệ, lần đầu gặp mặt! Ta là Cao Châu Bằng, nhị đồ đệ của chưởng môn, ngươi học theo Vệ Hằng gọi ta là Châu Bằng là được rồi."
Tạ Tước nhìn hắn một cái rồi rũ mắt xuống, bộ dạng ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Châu Bằng sư huynh."
Cao Châu Bằng cũng không để ý mấy lời đồn về Tạ Tước, đối xử với hắn không kém phần nhiệt tình. Hắn kéo Tạ Tước đến giới thiệu với hai người còn lại, một người họ Lý một người họ Trần đều tu đạo sớm hơn Tạ Tước.
Chỉnh lý xong tất thảy, Cao Châu Bằng mới bảo hai sư đệ khác của mình khởi động phi thuyền chạy về hướng núi Vân Du.
Cố Thành Ân đi vào phòng riêng trên phi thuyền lập tức nhìn thấy Cố Lâm Thanh. Hắn vẫn như hôm qua mặc áo bào trắng thêu chỉ vàng, mi thanh mục tú, mắt phượng rũ xuống nhìn qua khá lạnh lùng. Hắn cảm nhận được có người vào thì nâng mắt nhìn, thấy là y thì ý lạnh tản ra đôi chút.
Cố Thành Ân quen cửa quen nẻo gọi hắn: "Cố Trì."
Tuy Cố Lâm Thanh theo lão chưởng môn về Bạch Vân Môn nhưng chưa từng sửa tên, hắn vẫn lấy họ Cố, vẫn tên gọi là Cố Trì như hồi ở Thiết Lang Quan, tên chữ vẫn là tên Vân Hải tiên tôn ban cho khi cập quan.
Cố Lâm Thanh nghe y gọi liền nhướng mày.
Y biết hắn đang suy nghĩ cái gì liền khoát tay, tự nhiên như ở nhà ngồi xuống bên cạnh hắn, rót cho mình chén trà: "Quen mồn thôi."
"Để ta xem linh mạch ngươi."
Cố Thành Ân vô cùng thoải mái đưa tay ra cho hắn xem.
Cố Lâm Thanh đưa một luồn linh lực vào cơ thể y, kiểm tra xong dứt khoát thu lại, không một động tác thừa.
Cố Thành Ân lấy làm lạ, vị này nhìn qua trông rất lạnh lùng, y cứ tưởng linh lực cũng sẽ mang theo hơi lạnh chứ, ấy thế mà linh lực của hắn ấm áp một cách lạ thường. Này gọi là ngoài lạnh trong nóng hả? Ngoài lạnh trong nóng theo nghĩa đen luôn ấy!
"Kinh mạch của ngươi bồi dưỡng khá tốt rồi." Cố Lâm Thanh nghi ngờ hỏi: "Ngươi trừ vết thương trên vai ra thì đều ổn cả vì sao lại mất trí nhớ?"
Câu hỏi trí mạng!
Cố Thành Ân ỡm ờ đáp: "Chắc là do khi đó ta bị thương đập đầu vào chỗ nào đó đi?"
Hắn một mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn y, không nói cũng biết hắn nghĩ tu tiên giả thì đập đầu cỡ nào mới dẫn đến mất trí nhớ?!
Cố Thành Ân sợ hắn nhìn ra cái gì nên lập tức chuyển đề tài: "Ngươi nói xem án mạng ở Hồng Trang Các và tiên gia Văn thị có phải là ma tu làm không?"
"Không chắc."
Cố Thành Ân thấy hắn lạnh nhạt, không có ý tứ nhắc lại chuyện y mất trí nhớ thì lảm nhảm một mình: "Ta thấy cũng thật kì lạ, nếu hắc y trong bí cảnh là ma tu nọ thì vì sao lại đến Sâm Lâm? Tu vi cao như vậy đến bí cảnh kim đan kỳ làm cái gì?"
Trong Sâm Lâm cái đáng giá nhất chỉ có Cửu Sinh kiếm, còn lại đâu có cái gì khiến một lão đại đã đạt đến đại thừa kỳ chạy đến gây chuyện đâu chứ?
Lại nói Cửu Sinh kiếm ngoài trừ nam chủ Lâm Dương tình cờ phát hiện thì cũng chỉ có y mang bug biết được nó đang ở trong bí cảnh thì ai mà biết chớ?
Cố Lâm Thanh nhíu mày: "Cố Tiểu An... ngươi từng nghĩ đến còn có một người có khả năng tu vi đại thừa kì lại có động cơ đến bí cảnh Sâm Lâm gây chuyện không?"
Cố Thành Ân đang đắm chìm trong suy nghĩ bất ngờ "Hả?" một tiếng rồi lại bị xưng hô khác lạ thu hút sự chú ý: "Ngươi gọi ta là gì?"
"Tên mình cũng quên mất?"
Cố Thành Ân đúng là quên thiệt! Y sực nhớ ra Cố An là tên thật của hàng nguyên bản, hai người bọn họ Cố An Cố Trì theo họ Trần Vọng chân nhân ở Thiết Lang Quan sau khi trưởng thành mới được Vân Hải tiên tôn ban tên chữ.
Suýt nữa thì toi!
"Ngươi gọi ta là Cố Tiểu An người ngoài nghe được không phải cười ngất à?" Cố Thành Ân lấp liếm cho qua: "Khi nãy ngươi nói gì? Người nào cơ?"
Cố Lâm Thanh không biết đang suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: "Chuyện ba mươi năm trước ngươi còn nhớ bao nhiêu?"
Cố Thành Ân ngơ ngác: "Ba mươi năm trước? Sư tôn bị thương nặng qua đời, ta lên làm Tông chủ?"
Thấy hắn vẫn còn nhìn mình chằm chằm y lại dè dặt hỏi: "Ta truy nã đại sư huynh, còn vác kiếm tới đánh hắn?"
Cố Lâm Thanh thở dài: "Thôi, quên rồi cũng tốt."
"???" Sao y mất trí nhớ mà ai cũng khen tốt là thế nào?
"Ta chỉ nhắc ngươi, đại sư huynh... nên cẩn thận Trạch Vân một chút, không khéo hắn cũng liên quan đến đến chuyện này. E rằng hắn cũng đã lên đại thừa kì, mà ân oán giữa hai người các ngươi cũng không thể giải quyết ngày một ngày hai."
Cố Thành Ân: "???"
Lại chuyện gì thế này?.
truyện ngôn tìnhHàng nguyên bản và sư huynh Trạch Vân gì đó có huyết hải thâm thù gì lớn thế à? Hơn nữa người nọ còn chưa có chết, có khả năng trở về báo thù xiên chết y!
Nhân sinh phòng đồ đệ hắc hoá cầm dao đến phanh thây mình giải hận còn phải phòng sư huynh mang thù muốn xiên y!
Khóc thét!
Cố Lâm Thanh nhìn vẻ mặt như chết cha chết mẹ của y thở dài: "Được rồi đừng nghĩ nhiều, Châu Bằng sắp xếp chỗ cho ngươi rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Cố Thành Ân rầu rĩ: "Được rồi."
Từ Di Linh Lăng thị đến Hồng Trang Các núi Vân Du chỉ mất hai ngày đường, khi nhóm người Cố Thành Ân đến thì trời đã tối sẩm.
Hồng Trang Các ba tầng trong ba tầng ngoài treo đầy lụa trắng, hơn trăm nhân khẩu ai cũng im lặng nghiêm túc làm việc, khắp nơi lộ ra vẻ tiêu điều.
Đám người Cố Thành Ân theo chân gia nhân đi vào đại sảnh, sảnh lớn vẫn còn treo lụa trắng, bài vị và linh cửu, có lẽ vì biết tin bọn họ sẽ đến nên dời lại ngày chôn cất. Y thắp cho đôi phu thê Phong thị một nén nhang rồi mới nói với Phong gia chủ đang mặc áo tang túc trực bên linh cửu: "Phong gia chủ xin nén bi thương."
Vẻ mặt Phong gia chủ nhợt nhạt, bên cạnh ông là chủ mẫu Phong gia đang đốt vàng mã, khoé mắt bà sưng lên đỏ hoe. Có thể nhìn ra huynh đệ Phong gia tình cảm rất tốt.
Phong gia chủ thở dài cho người trong sảnh rời đi hết, khi chỉ còn lại phu thê bọn họ và đám người Cố Thành Ân mới nói: "Phiền lòng hai vị tiên trưởng đường xá xa xôi đến hỗ trợ!"
Cố Thành Ân khua tay: "Tiền bối không cần khách sáo."
Cố Thành Ân cúi đầu nói một câu "Mạo phạm." rồi nhấc tay đẩy nắp quan tài ra.
Bên trong quan tài là một nam nhân tầm ngoài ba mươi, khuôn mặt anh tuấn trông giống Phong gia chủ đến mấy phần. Trước đó thi thể đã được vệ sinh sạch sẽ nên y không thấy chút máu nào, y phục cũng mới toang.
"Vết thương trí mệnh ở tim." Phong gia chủ đứng một bên nói.
Cố Thành Ân vạch vạc áo trước ngực thi thể ra quả nhiên ở vị trí trái tim có một vết thương sâu hoắc, do mất máu quá nhiều mà chết. Ngoài ra trên thân thể còn có vô số vết thương lớn nhỏ khác không biết do chiến đấu kịch liệt hay gì để lại.
Trong lúc Cố Thành Ân kiểm tra thi thể bên này Cố Lâm Thanh đã mở nắp quan tài bên cạnh, bên trong là một thi thể nữ nhân, cũng chính là thê tử của nam thi.
Nữ thi có ít vết thương hơn, vết thương trí mệnh nằm ở động mạch chủ. Cả hai thi thể đều tái mét lạnh băng, trên dưới thi thể đều không chút máu cứ như ngâm dưới hồ băng lâu ngày mới được vớt lên.
Cố Thành Ân vận chuyển linh lực trong tay kiểm tra thi thể nhưng không phát hiện có gì bất thường cả, một chút ma khí cũng chẳng có: "Không phải ma tu sao?!"
Cố Thành Ân rút tay về, miệng lẩm nhẩm chú quyết làm sạch mấy đầu ngón tay chạm vào thi thể rồi mới đậy nắp quan tài lại quay sang hỏi Cố Lâm Thanh: "Cố Trì, ngươi thấy thế nào?"
Hắn lắc đầu: "Không có ma khí, cũng không có linh khí, không chắc là ma tu hay tiên tu làm ra."
"Cũng có thể là người thường dựa vào trận pháp gì đó."
Cố Thành Ân rơi vào trầm tư: "Dù cho là kẻ nào đi chăng nữa thì hắn cũng rất thông minh và suy nghĩ chu toàn, ngoại trừ vết thương trên thi thể thì không còn để lại bất cứ dấu vết nào hết."
Cố Lâm Thanh quay sang hỏi Phong gia chủ: "Các người có đắc tội với ai không?"
Phong gia chủ suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: "Mấy trăm nay nay Phong gia rất an phận không chủ động trêu chọc thế lực nào cả."
Mấy trăm năm trước Phong gia từng cấu kết ma tu gây ra một trận nhốn nháo trên Đại hội Thanh Vân, tuy nhất thời chiếm thế thượng phong nhưng cũng từ đó bị gạch khỏi danh sách thế gia tu tiên. Phong gia đi theo con đường ma đạo không vinh quang được lâu đã bị người khác trả thù, gia chủ chết, những người còn lại chỉ có thể cụt đuôi trốn đi ở ẩn. Cũng kể từ đó Phong gia rút khỏi tu chân quy nhập giang hồ.
Năm đó Phong gia đắc tội lớn nhất là Thiên Tông, tuy đã ở ẩn nhưng Thiên Tông vẫn luôn để ý đến bọn họ, bọn họ còn dám làm ra chuyện gì?!
"Vậy tiền bối có nhìn ra vết thương trên người nhị vị giống với kiếm pháp nào hay không?"
Phong gia chủ lắc đầu: "Không có, mấy hôm trước minh chủ võ lâm ở nhân giới từng đến thăm cũng không nhìn ra vết thương là từ kiếm pháp đao pháp nào mà ra. Vậy nên ta cứ nghĩ là người tu đạo mới đưa người đến ngỏ lời nhờ xin giúp đỡ."
Cố Thành Ân và Cố Lâm Thanh hai mặt nhìn nhau, xem ra chuyện này không dễ giải quyết rồi.
"Ta nghe nói còn có người sống sót, hiện tại đang ở nơi nào?"
Phong gia chủ hơi do dự: "Người còn sống chính là cháu gái ta, nhưng mà nó..."
Nói giữa chừng thì ông ấy ngừng lại thở ra một hơi thật dài: "Tinh thần nó có chút vấn đề, nhị vị tiên trưởng muốn đi xem thì lão phu có thể dẫn hai người đi."
Phong gia chủ dặn dò thê tử ở lại linh đường trông coi rồi dẫn hai người đi.
Cố Thành Ân để Lâm Dương và Tạ Tước lại, ba đệ tử Bạch Vân Môn cũng không đi theo. Dù sao người kia cũng là nữ nhi, không tiện dẫn nhiều nam nhân như vậy vào nhìn.
Phòng của Phong Nhu Sương nằm ở vị trí đón ánh mặt trời tốt nhất trong sơn trang nhưng nơi này lại bao phủ một luồng khí rất u ám, cửa sổ đều đóng chặt, không chút hơi người như bỏ hoang đã lâu.
Cố Thành Ân nhíu mày.
Phong gia chủ biết hai người bọn họ nghĩ gì chỉ thở dài giải thích: "Sương Nhi từ khi tỉnh luôn nhốt mình trong phòng không gặp ai cũng không cho ai đến gần, nếu nó bước chân ra ngoài không phải phát điên thì cũng là kêu gào đi báo thù cho phụ mẫu."
Nói rồi ông nặng nề thở dài một cái.
Phong gia chủ đứng trước cửa phòng gõ cửa, nhẹ giọng gọi: "Sương Nhi, là thúc thúc đây, thúc có thể vào không?"
Đáp lại ông là một tràn yên tĩnh.
"Thúc thúc vào nhé?" Phong gia chủ nói rồi mở cửa đi vào.
Bên ngoài rõ ràng đang đầy ấp ánh mặt trời nhưng bên trong phòng lại tối thui.
Phong gia chủ đi đến bức bình phong cách phòng ngủ và phòng chính hỏi: "Sương Nhi, con ở trong đó sao?"
Cố Thành Ân và Cố Lâm Thanh đều là tu tiên giả mắt sáng hơn người thường, trong hoàn cảnh tối tăm có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn ngồi trên giường qua tấm bình phong mỏng. Bóng dáng kia nghe Phong gia chủ hỏi rõ ràng run lên một cái nhưng không trả lời.
Phong Nhu Sương động đậy, hình như là ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, nhờ có ánh sáng từ cửa chính hắc lên ba người cô bé có thể biết được Phong gia chủ dẫn người đến.
"Sương Nhi, con có thể ra đây không? Nhà chúng ta hôm nay có hai vị tiên trưởng đến thăm, có thể để hai vị tiên trưởng nhìn con một chút."
Phong Nhu Sương không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm bọn họ.
"Sương Nhi."
Cố Thành Ân lên tiếng: "Phong Nhu Sương, ta không phải người xấu, ta đến để giúp Phong gia điều tra án mạng của phụ mẫu con."
Phong Nhu Sương khẽ động.
Cố Thành Ân lại dụ dỗ: "Bọn ta đến đây giúp phụ mẫu con lấy lại công đạo, con có phiền nếu phối hợp với ta không?"
Phong Nhu Sương do dự một lát mới hỏi: "Thật sao?"
Không đợi Cố Thành Ân trả lời cô bé đã nói tiếp: "Những người trước kia đều nói vậy, cuối cùng bọn họ đều không làm được gì!"
Cô bé càng nói âm lượng càng cao, dần dần có xu hướng mất khống chế.
"Nhu Sương, con bình tĩnh chút. Không phải con đi ra đây nhìn ta một chút sẽ biết thật hay giả hay sao? Ta sẽ không làm hại con..." Cố Thành Ân dừng một chút rồi nói tiếp: "Cũng giống như phụ mẫu con nhất quyết phải bảo vệ con đến cùng."
Thân ảnh Phong Nhu Sương run lên, hồi lâu sau cô bé xuống giường đi từng bước nhỏ đến bình phong: "Lời ngươi nói là thật sao? Ngươi sẽ không hại ta?"