Chợt một bóng hình quen thuộc xuất hiện, Duẫn Hạo!
Hoảng sợ nhảy lên, ngã xuống rời khỏi chiếc giường cao cao, quỳ sấp trên mặt đất cứng rắn. Giống như chuyện xảy ra ngày hôm đó, chỉ là lần này Tại Trung tự mình ngã xuống giường, còn lần đó là bị nam nhân trước mặt này thô bạo kéo xuống.
"Điện.. điện hạ... Ta... ta không phải cố ý ngủ trên giường đâu!". Run rẩy kể ra sự tình, sợ hắn lại một lần nữa đánh mình. "Ta, ta sẽ tự mình rời đi!". Vội vàng đứng lên, thế nhưng hai chân vẫn vô lực, cố gắng muốn nhanh một chút rời khỏi đây. Bởi vì khi cậu ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt nam nhân mình yêu thương nhiều năm kia là ngạc nhiên, là phức tạp. Không dám đi tìm hiểu xem đó là vì cái gì, thầm nghĩ chỉ cần nhanh chóng rời khỏi, trước khi hắn còn chưa thay đổi chủ ý.
Run run rẩy rẩy đến trước cửa, đã sắp có thể rời khỏi tầm mắt hắn. Hiện tại có phải bản thân vẫn chật vật như vậy, ghê tởm như vậy hay không?
Điện hạ, Tại Trung thật sự không phải cố ý ngủ trên chiếc giường cao cao kia. Tại Trung biết mình không xứng được ngủ ở đó cho nên Tại Trung sẽ không giống như trước kia là kẻ si tình nói chuyện viển vông, sẽ không hy vọng xa vời những thứ không thuộc về mình nữa.
Tay bị nắm lấy, cho dù đã hết sức muốn rời đi, lại trốn không thoát sao?
"Ngươi là Tại Trung?". Không thể tin vào mắt mình, thì ra nam người hầu tầm thường với mái tóc đen trước kia lại trở nên xinh đẹp như thế, thật giống như Thần long truyền thuyết lộng lẫy tươi đẹp.
Thì ra mình đã trở nên khác người, thì ra mình xấu xí như vậy, thì ra không được hắn nhận ra lại đáng buồn như vậy, đau lòng như vậy. Vẫn cúi đầu như cũ, không dám nhìn hắn sợ tâm sẽ lại đau thêm, không dám nhìn bản thân sợ phải đối mặt với sự thật.
Đầu bị một lực mạnh mẽ nâng lên, đối mặt với nam tử cao quý trước mắt: "Ngươi là Tại Trung?"
Vô lực cúi xuống, chỉ biết đăm đăm nhìn hắn, có lẽ là vì luyến tiếc giây phút được nhìn thấy hắn như thế này: "Phải, phải".
Cảm giác được cánh tay kia khẽ run rẩy: "Ngươi là Long vương của ta?"
Long vương, cái gì Long vương? Tại Trung ngơ ngác không biết Duẫn Hạo đang nói cái gì, hoang mang nhìn hắn.
"Ha ha ha, ngươi quả thật là Long vương của ta!". Buông Tại Trung ra, Duẫn Hạo cười lớn nói. Vậy Hy Triệt kia là cái gì, vậy Thần long kia ta nhìn thấy khi còn bé là ai?
"Đúng vậy, hắn là Long vương của ngươi, con của ta!". Tuyết Tinh sải bước vào cửa, uy nghiêm nhìn Duẫn Hạo tôn quý, không hề quỳ lạy, bởi vì ngay cả thiên tử ngài cũng sẽ không quỳ lạy.
Nhìn thấy nam nhân đột nhiên xuất hiện, cảm giác được sự lạnh lẽo ở ngài ấy, có chút run rẩy. Lại bị ngài ấy dễ dàng ôm lấy, ở trong vòng tay ngài ấy thấy vô cùng ấm áp, thân thiết, giống hệt như mùi hương cảm nhận được trong mộng mị, thực thoải mái!
Nhẹ nhàng đặt Tại Trung lên giường: "Nó chính là Long vương của ngươi, nó sẽ phụ tá đế nghiệp của ngươi!". Kiên định nói ra sự thật, không để ý đến Tại Trung ngồi một bên kinh ngạc.
Không nói gì, chỉ vì không có khả năng thốt ra bất cứ lời nào, đả kích quá lớn khiến Duẫn Hạo không thể nói được gì. Yêu Hy Triệt lâu như vậy, y lại không phải là Long thần của hắn, chỉ là y có ngân phát cùng dung nhan hoàn mỹ tựa như dấu hiệu của Long vương mà thôi.
Không có tiếng động rời khỏi gian phòng, tinh thần dường như cần một chút bình tĩnh!
Tuyết Tinh nhìn Duẫn Hạo đang bối rối, không có một tia thương tiếc, bởi vì ngài không cần phải làm thế, đó không phải là trách nhiệm của ngài, ngài không cần phải quan tâm đến hắn.
"Ta là... là con của ngài?", Tại Trung lắp bắp hỏi.
"Đúng vậy". Vuốt ve con trai đang ngẩn người, nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ vốn lạnh như băng trong chớp mắt liền tan chảy.
"Nhưng... nhưng ngài là Long vương a!". Thân thủ không tự giác muốn sờ sờ lấy ngân phát xinh đẹp của hắn, chính là cũng không dám đụng vào từng sợi từng sợi cao quý kia.
Đem bàn tay con trai đặt lên trên tóc mình, đây chính là dung túng đối với chính đứa con của mình. Bởi vì một Tuyết Tinh kiêu ngạo chưa bao giờ để cho bất luận kẻ nào vuốt ve thân thể hắn, tất cả, trừ bỏ người hắn từng yêu kia. "Đúng vậy, ta là Long vương nhưng con cũng như vậy a, con là con của ta, cho nên con cũng là Long vương a!".
"Ta là Long vương?", mắt trừng lớn, hai tay nhanh chóng thu hồi. "Không, không, ngài nhất định nhìn lầm rồi. Ta không phải là Long vương, ta... ta... ta..."
"Vậy con là cái gì?". Nhìn thấy phản ứng kia của con trai, hắn vẫn như cũ cười nhẹ, vuốt ve mái tóc của nó.
"Ta là một dẫn nô ti tiện!". Đau khổ nói ra chính mình hèn mọn thế nào, rất đau, thế nhưng không muốn lừa gạt nam nhân ôn nhu trước mặt này. "Ta có dẫn ấn!".
"Không, con của ta, con không phải dẫn nô ti tiện, con là người của Thần Long Tộc kiêu ngạo chúng ta. Con là Thần long vĩ đại, con là thần thú của vương triều này, người có huyết thống cao quý nhất, người có bề ngoài xinh đẹp nhất". Kích động ôm lấy con của mình, đau lòng nhìn nó tự ti, nhìn nó đau khổ.
"Nhưng mà... Ta có dẫn ấn... ở... ở trên ngực ta!"
"Không, con à, con của ta. Trên ngực con không có dẫn ấn dơ bẩn, trên ngực con chỉ có Long ấn vô cùng tôn quý, còn có Long châu hộ thể thuộc về con!"
Ngẩn ngơ nhìn thấy rõ ràng một dung nhan tuấn mỹ, nghe cái mà người nọ cho rằng là sự thật, chậm rãi lấy lại tinh thần. Cúi đầu, thật cẩn thận kéo ra chiếc áo tơ lụa màu tuyết trắng.
Long ấn!
Trước ngực đích thực là Long ấn xinh đẹp, là màu bạc, còn có một viên Long châu hơi hơi gồ lên.
"Con của ta, tuy ta không biết vì sao có người muốn đem con biến thành dáng vẻ trong quá khứ nhưng việc con là con của ta, chuyện này, không thể nghi ngờ!".
"Ta là Long vương? Ta thật là Long vương?". Tại Trung toàn thân vô cùng phấn chấn. "Tại Trung thật sự có huyết thống cao quý? Tại Trung không phải là người hầu ti tiện sao?"
"Đúng vậy, con của ta! Tại Trung? Đây là tên trước kia của con?". Mỉm cười nhìn con trai của mình, dường như tất cả phiền não đều biến mất, có lẽ đây chính là cảm giác của một người làm cha làm mẹ.
"Đúng vậy, các hạ Long vương, ta gọi là Tại Trung!".
"Con, ta có hai điều muốn nói. Thứ nhất: từ giờ trở đi, không cần gọi ta là các hạ (ngài) nữa, ta là phụ thân của con, vậy con phải gọi ta là phụ vương; Thứ hai: con không phải là người hầu ti tiện, con là Long vương cao quý. Cho nên con họ Tiêu Dao, mà tên của con đã có từ 16 năm trước, không phải Tại Trung mà là Quận Huy. Con là Tiêu Dao Quận Huy!".
"Tiêu Dao, Quận Huy? Đó là tên của ta?"
"Phải".
Hưng phấn nhận biết tên của bản thân, nhận biết phụ vương tuấn mỹ thế này, mọi thứ tựa hồ như bản thân đang nằm mơ. Dần dần, Tại Trung mệt mỏi, thế nhưng không dám ngủ vì sợ rằng tất cả đều chỉ là giấc mộng.
"Con của ta, con mệt mỏi thì nên ngủ đi!", nhẹ nhàng hôn lên trán con của mình. Chờ đợi nhiều năm, cuối cùng con của ta đã trở về rồi!
Ngẩn ngơ tiến vào mộng đẹp, cho dù từng ngủ trên chiếc giường cao cao rồi bị kéo xuống, nhưng mọi việc vẫn đều tốt đẹp như thế!
Ta hẳn có thể yêu ngươi phải không?
Ta không còn là dẫn nô ti tiện kia nữa! Ta hẳn có thể được ngươi yêu phải không?
Ta đã có dung mạo còn đẹp hơn thiếu gia! Ta hẳn có thể nắm được hạnh phúc, phải không?
Thích nghi với cuộc sống hiện tại, chỉ có phụ vương mới dịu dàng với mình. Nhưng nếu có thể cứ như vậy theo sau lưng người mình yêu, có lẽ đời này không còn gì tiếc nuối nữa!
"Điện hạ, ngươi đợi ta một chút!". Vẫn như cũ vội vàng đuổi theo Duẫn Hạo. Vẫn giống hệt cuộc sống 5 năm trước, mỗi ngày ngoài việc học hành thiết yếu chính là vẫn luôn tìm kiếm hình bóng quen thuộc kia. Bởi vì Tại Trung tin tưởng rằng, trong lòng Duẫn Hạo đến cuối cùng cũng sẽ có hình bóng của mình. Trước kia không có chỉ vì thân phận mình thấp hèn mà thôi!
"Lại đợi? Còn chậm chạp như vậy nữa sẽ không kịp buổi thiết triều!". Vẫn như cũ bước nhanh về phía trước, không hề quay đầu lại. 5 năm trước biết Tại Trung mới là Long vương của mình, mà Hy Triệt chỉ là một người bình thường, mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.
Chính là, rốt cuộc bản thân yêu ai? Rốt cuộc muốn ai?
Khi nghe thấy chuyện Hy Triệt thành thân, cùng lúc thấy vẻ mặt hạnh phúc của y lúc y nói muốn thành thân, khi nghe Hy Triệt nói phải rời xa mình, Duẫn Hạo biết, bản thân không cần Thần long chân chính kia, cái bản thân cần chính là Hy Triệt mình yêu nhiều năm.
Cho nên, hắn giết một nhà thượng thư kia bao gồm cả nữ nhân sắp gả cho Hy Triệt. Không hề oan uổng, chẳng qua chỉ muốn dồn ép đến khi Hy Triệt hoàn toàn buông tha cho nữ nhân kia mới thôi. Mà tốt nhất chính là chướng ngại vật kia nên chết đi, vậy nên Duẫn Hạo đã tự mình tiễn nữ nhân đó lên đường!
Vội vàng chạy tới Thượng thư phòng, bên trong đã chật ních mệnh quan triều đình. Đương nhiên một trong số đó chính là Hy Triệt, vẻ mặt lạnh lùng - Đương triều Binh bộ thượng thư kiêm Tướng quân.
Không còn là quá khứ khờ dại thuở nào nữa, thời gian khiến con người ta trở nên chín chắn, trở nên không còn ham thích được ở bên cạnh người nào đó nữa.
"Thái tử điện hạ, Quận Huy các hạ đến!". Giọng chói tai phá vỡ không khí yên tĩnh trong thư phòng.
"Phụ hoàng, Long vương các hạ an!"
"Phụ vương, hoàng đế bệ hạ an!"
Một người là thái tử điện hạ cao lớn mạnh mẽ, một người là Long vương phong hoa tuyệt đại. Một kẻ suất khí, một người tuyệt mĩ, khiến tất cả mọi người đều cảm thán kỳ công của tạo vật!
Tuân theo phép tắc như thường lệ mà hành lễ, hoàng đế bệ hạ uy nghiêm cao cao tại thượng, đối với quốc gia vô cùng hiểu biết mà sáng suốt quyết định, cùng Tuyết Tinh Long vương một bên yên lặng lắng nghe mọi thứ, hệt như một vị lão sư cao thâm đang nghe đệ tử của mình diễn thuyết.
"Hoàng thượng, vùng tây bắc mấy năm gần đây hạn hán kéo dài, khiến nơi đó trở nên vô cùng bạo loạn. Vậy nên...". Lại bộ thượng thư cuối cùng cũng lên tiếng.
"Vậy nên cái gì?", Văn Hách đối với vấn đề này dường như rất nóng vội.
Phía sau truyền đến tiếng đụng chạm khe khẽ, là phương thức xoa dịu quen thuộc, ba mươi mấy năm qua cùng tiến cùng lui, từ thuở thiếu niên cùng nhau lớn dần đến nay vẫn quan tâm đến nhau, có lẽ chỉ có bản thân họ mới hiểu biết đối phương.
"Hồi hoàng thượng, vùng tây bắc Kim Thành bị phản quân chiếm lĩnh, lại thêm việc chống lại triều đình, chúng tự nhân danh trời phản lại triều đình mà lừa gạt dân tâm, bởi vì... bởi vì nhiều năm nay phải chịu cảnh đói khổ lạnh lẽo, thế nên người dân vùng đó đều đứng lên ủng hộ Ngụy hoàng Hàn Canh!".
"Hàn Canh kia là người thế nào?". Lời nói trong trẻo mà lạnh lùng, là của vị Long vương từ khi buổi họp bắt đầu chưa từng mở miệng.
"Hàn Canh, là người Kim Thành, đã từng tham gia đợt tuyển chọn quan văn võ tướng nhưng vì thực lực không đủ nên đã nản chí mà về quê! Người này trời sinh hiếu chiến nhưng cũng là một nhân tài lĩnh quân, anh dũng mà không thiếu đi trí tuệ".
Trầm mặc rồi lại trầm mặc, trong thư phòng cảm thấy tràn ngập sự tĩnh lặng, ai cũng biết cảm giác này từ Tuyết Tinh Long vương toát ra.
"Binh lính thủ thành ở nơi đó đâu?"
"Bị... bị... các hạ, bọn họ đều đã đầu phụ quân Ngụy hoàng rồi!". Run rẩy sợ hãi, tuy rằng Tuyết Tinh chưa từng giết một người nào, thế nhưng thần thái uy nghiêm trên người lại khiến kẻ khác không dám xâm phạm!
"Hảo một tên Ngụy hoàng......!". Thanh âm tràn ngập uy nghiêm, Văn Hách thâm trầm nói, ngọn lửa bừng bừng trong mắt.
Một người hệt như núi băng sừng sững, một kẻ giống như ngọn lửa rừng rực!
"Trẫm muốn cho hắn biết một đế vương chân chính là như thế nào, ai muốn đi thảo phạt hắn? Không cần chiêu an, cứ trực tiếp diệt trừ!"
"Ta, bệ hạ, vi thần nguyện vì bệ hạ mà chia sẻ!". Thư phòng yên tĩnh, Hy Triệt cung kính chầm chậm từng bước tiến lên phía trước.
"Phụ hoàng, ta cũng đi!"
"Vậy, ta đây cũng phải đi, bệ hạ!"
Tuyết Tinh từ đầu luôn bình thản có chút nhíu mi, thế nhưng vẫn như cũ im lặng quan sát mọi việc.
"Ha ha ha ha... Tốt, vậy đều duyệt. Trẫm muốn cho bọn chúng nhìn xem con của trẫm cùng Long vương uy phong như thế nào!". Thật thoải mái mở miệng cười, nhìn ba người trẻ tuổi trước mặt, Văn Hách cảm thấy thật vui mừng. "Trẫm phong Hy Triệt làm Hộ quốc Đại tướng quân, Thái tử Duẫn Hạo là Giám quân, Quận Huy là Đốc chiến quan, cùng tiến quân tiêu diệt loạn đảng!"
"Tạ ơn Hoàng thượng!"
Sau khi đã trình tấu đầy đủ, các đại thần rời khỏi Thượng thư phòng, thanh âm trở nên hỗn loạn. Chỉ có Hy Triệt vẫn bình thản bước đi, vốn định né tránh, cuối cùng vẫn bị kéo lại, chẳng lẽ cả đời như phải như vậy mãi sao?
Hôm nay hắn lại đến Long viên của ta, vẫn như 5 năm trước vuốt ve mái tóc dài và hôn ta. Im lặng nhìn chăm chú, chạm lên khuôn mặt ta, tinh tế phác họa lên từng đường nét hình dáng. Ở trên giường nhẹ nhàng nói ra lời yêu thương, hệt như sự tình 5 năm trước đã xảy ra. Cảm nhận được yêu thương Duẫn Hạo dành cho ta, hạnh phúc tràn ngập toàn thân. Chỉ là hôm nay dường như thật đặc biệt, nhưng không sao, ta chấp nhận bởi vì ta yêu hắn!
"Ngươi yêu ta chứ?". Thầm nói ra nhưng không có ai trả lời cậu, còn cậu vẫn vậy luôn cảm thấy hạnh phúc!
Hắn chắc chắn yêu ta!
Bầu trời đêm vẫn quang đãng như cũ, quang đãng như muốn để lộ ra hết thảy, thế nhưng là ai muốn hiểu rõ tất cả những điều đó đây?