Long ấn?
Vuốt ve Long ấn trước ngực, chẳng lẽ ta lại là Long vương, là đứa con của Long vương đương triều, ta không phải một người hầu ti tiện, ta chính là có huyết thống cao quý? Ta chính là một người cao quý, không phải kẻ thấp hèn! Điện hạ sẽ yêu ta, sẽ nhìn thấy ta, ta là Long vương!
Lao đến đại môn vừa khép lại, ta không phải kẻ thấp hèn, người thái tử ôm chính là ta, là ta, ta là Long vương!
Hưng phấn xông tới trước mặt những người đó, muốn bọn họ nhìn đến ấn ký màu bạc xinh đẹp trước ngực, đó là ấn ký của Long vương!
"Dẫn ấn!" (Ấn của giun đất)
"Dẫn ấn!"
"Dẫn ấn!"
Không, là Long ấn.
Kỳ quái nhìn những người trước mặt kia thay đổi sắc mặt, cúi đầu nhìn xuống dấu vết trước ngực. Màu đen! Một màu đen dữ tợn! Giống hệt một con giun dơ bẩn dây dưa trước khuôn ngực tuyết trắng! Không, không đúng, phải là một màu bạc xinh đẹp, không nên là một màu đen như vậy, không nên! Bối rối nhìn lên điện hạ trước mặt, nhìn nam nhân mình yêu thương.
"Điện hạ, điện hạ, nó là màu bạc, nó thực sự là màu bạc mà!"
Muốn kéo lấy vạt áo của hắn, lại bị đôi chân cao quý kia đạp xuống mặt đất: "Ngươi là dẫn nô?". Những lời căm hận từ giữa đôi môi phun ra: "Ta cư nhiên lại cùng một tên dẫn nô lên giường!".
Không, không, không phải, không phải!
Điên cuồng lắc đầu, ta không phải dẫn nô, không phải!
Tại Trung muốn đem bàn tay bị đạp nát trên mặt đất rút ra nhưng người kia lực đạo thật mạnh, tựa hồ muốn đem bàn tay giẫm nát. Trên lưng không ngừng truyền đến từng đợt gậy gộc, đau nhức tra tấn Tại Trung. Muốn trốn, thế nhưng tay lại bị nam nhân kia đạp chặt xuống. Cố gắng dùng sức rút bàn tay vẫn ở dưới chân như cũ ra, cố gắng trốn tránh những đợt gậy gộc như mưa trút xuống, đau khổ muốn giải thích, muốn nói ra mọi thứ!
Khi tay được giải phóng thì máu cũng đã loang lổ mơ hồ. Lại vô lực mà giãy dụa, có lẽ cứ như vậy chết đi cũng tốt, không cần thấy hắn dùng ánh mắt ti tiện nhìn mình, không cần phải lấy thân phận dẫn nô mà sống trên đời này!
"Không cần đánh nữa, thả hắn đi!"
Vẫn là nam nhân tựa thần tiên kia, y hẳn là Thần long, là Thần long trong lòng điện hạ!
o0o
Tại Trung xụi lơ trên mặt đất nở nụ cười, chính mình lại buồn cười như thế, cư nhiên nghĩ rằng mình là Thần long, nghĩ rằng mình có huyết thống thần thánh, kỳ vọng xa vời mình là một người cao quý.
Bị tha ra khỏi phủ Tể tướng, bị ném đến ngã tư đường âm u, trên người cái gì cũng không có, chỉ có quần áo rách nát cùng dẫn ấn dữ tợn! Nhìn bầu trời đầy sao trên kia, từ không trung đen kịt nhẹ nhàng rơi xuống từng đóa từng đóa tuyết trắng, có thể hay không thân thể bị tuyết trắng bao trùm sẽ không còn dơ bẩn nữa.
Lẳng lặng nhắm mắt lại, để bông tuyết rơi trên người, trên đầu, trên chân, trên ngực, để bông tuyết hóa thành hạt sương trong suốt. Trên ngã tư đường, một dẫn nô hèn mọn nằm trong một góc tối âm u, trên khuôn mặt có hai vệt nước, là nước mắt của cậu? Hay là tuyết đã tan?
Nếu ta thật sự là long vương, các ngươi phải chăng sẽ vì cái chết của ta mà khóc!
Nếu ta còn là Tại Trung kia, các ngươi phải chăng sẽ vì đau khổ của ta mà cảm thương!
Nhưng mà ta chỉ là một dẫn nô ti tiện, các ngươi nhất định sẽ vì ta chết đi mà cảm thấy vui mừng!
Tại Trung không có chết, vẫn còn sống như một kỳ tích. Chỉ là sốt cao, không ai biết cậu vì cái gì lại còn không chết đi, không ai quan tâm cậu có bị bệnh chết hay không, thậm chí không ai sẽ để ý đến con người đáng thương này.
Trên đường có thêm một tên ăn mày ti tiện, chỉ là cậu vĩnh viễn cuộn mình trong góc tối âm u, ngơ ngẩn nhìn mọi người trước mắt, không có dũng khí ngẩng đầu, bởi vì thân phận mà cậu đang sống còn ti tiện không bằng một con sâu, con kiến.
Từng thử qua cảm giác tự sát, buông bỏ hết thảy, thế nhưng, bất luận có tự sát thế nào, bất luận có làm thế nào đi nữa, cuối cùng cũng sẽ tỉnh lại. Thứ duy nhất chứng minh ý niệm muốn chết đi của cậu, là từng lớp từng lớp vết sẹo kia.
Ông trời, vì cái gì không thể chấm dứt cuộc sống như vậy, vì cái gì ngay cả chết đi cũng cần phải người khác đến ban phát? Dấu vết trước ngực, không lúc nào ngừng chứng minh thân phận ti tiện của mình. Không dám ưỡn ngực vì nó lại nặng trĩu như vậy!
Lặng lẽ chờ đợi cái chết đến gần, mấy ngày liền không ăn uống, lại vì cái gì mà vẫn còn sống như cũ, chẳng lẽ thật sự muốn chứng minh sự ghê tởm này đến muôn đời hay sao!
Xung quanh ồn ào, xung quanh náo nhiệt, nhưng một âm thanh cũng không thể truyền vào trong tai của Tại Trung. Bởi vì với một người ngoan đạo chờ đợi cái chết đến với mình, trên đời cái gì cũng không còn quan trọng nữa!
Khi bóng tối dần tiến đến, chợt một đôi giày tinh xảo xuất hiện trong mắt, Tại Trung suy yếu nở nụ cười. Ông trời, kiếp sau làm ơn cấp cho ta một đôi giày được không, một đôi giày không cần tình cảm!
Bóng đêm đang nuốt chửng mọi thứ, nuốt chửng mọi cảm giác, cảm xúc, tất cả mọi thứ, kể cả yêu thương đối với người đó!
o0o
"Nó là con của ta!". Bình tĩnh nhìn đứa bé mình đem về, đau lòng vuốt ve đứa bé đang hôn mê kia, nhìn thấy từng lớp từng lớp vết thương trên người nó. Long vương không thể tự sát, bởi vì Long vương là thần thú, trời cao không cho phép thần thú tự tiện rời khỏi thế gian.
Con phải chịu khổ rồi, con của ta. Vì cái gì con lại phải lưu lạc ở góc đường? Nếu ta không cảm ứng được tồn tại của con, có phải con sẽ tiếp tục sống một cuộc sống vô vọng như vậy hay không? Có phải con sẽ tiếp tục tìm đến cái chết?
"Tuyết Tinh, ngươi chắc chắn là nó sao? Tóc nó có màu đen!". Phía sau là thiên tử Long Triều, Văn Hách.
"Nó là do ta mang thai 5 năm mà sinh ra, ta biết! Nó là con ta!". Long vương luôn bình tĩnh mà giờ tức giận nhìn chằm chằm Hoàng đế đương triều.
Không còn bình tĩnh như trước, không còn trong trẻo mà lạnh lùng như trước, chỉ còn đau lòng nhìn đứa bé mới tìm được, tức giận!
"Đừng kích động!". Bất đắc dĩ thấy Long vương phẫn nộ, biết Long vương từ trước đến nay đều bình tĩnh đang nổi nóng, khuyên can: "Đừng kích động, ngươi nói thế nào thì là thế ấy, ngươi trước chăm sóc nó, ta đi đưa Duẫn Hạo đến nhìn Long vương tương lai của nó!".
Thức thời mà rời khỏi sương phòng, hắn cũng không muốn làm vật hi sinh đâu, tuy rằng hoài niệm tính tình ôn hòa, thế nhưng dù sao cũng là một Thần long có thể ngao du vân hải. Nếu không vì vận mệnh khiến y trở thành Long vương, thì y cũng sẽ là một thần vật khinh thường mọi thứ.
Tại sao bọn họ lại muốn cướp con khỏi tay ta? Thậm chí ta còn không kịp ấp trứng, không thể là người đầu tiên nhìn thấy con sinh ra, không thể vuốt ve thân hình thuần khiết của con.
Vì cái gì con lại biến thành như vậy? Vì cái gì trước ngực con lại có dấu vết dơ bẩn? Vì cái gì con lại có mái tóc đen kịt, cho dù con vẫn luôn xinh đẹp?
Thế nhưng, cái gì cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì con đã trở lại, con của ta, con sẽ là một Long vương cao cao tại thượng!
Mở ra trường sam tuyết trắng, trước ngực Tuyết Tinh xuất hiện một viên ngọc châu sáng trắng, phát ra ánh sáng khác thường, rực rỡ mà không chói mắt, xinh đẹp mà không xa hoa, bởi vì đó chính là Long châu hộ thể Thần long!
Vệt sáng lướt qua khuôn ngực của Tại Trung, biến dấu vết dữ tợn thành Long ấn xinh đẹp. Lướt qua thân thể đã muốn vỡ nát, vết thương loang lổ dần nhàn nhạt rồi biết mất. Lướt qua mái tóc dài, từng sợi từng sợi đen nhánh khôi phục một màu ngân bạch thuần khiết.
Con của ta, ngươi là Long vương duy nhất trên đời này!
Đem Long châu thu hồi trong cơ thể, nhìn dung nhan tuấn mỹ vẫn như cũ ngủ say, vui sướng khi biết con trai trở về đã biến thành ẩn ẩn lo lắng. Vì cái gì nó lại bị trộm đi, lại vì cái gì y lại dễ dàng tìm lại nó như thế?
Khôi phục lại thần thái lạnh lùng trong trẻo ban đầu, chậm rãi rời khỏi phòng. Chính là ra khỏi cửa, liền từng bước Tuyết Tinh biến trở về Long vương cao cao tại thượng, mà không phải một phụ thân mất đi đứa con nhiều năm, trên người mơ hồ tỏa ra khí tức thanh lãnh!
Hắn hiện tại là Long vương, cao cao tại thương, là ngạo thú thần thánh không bao giờ quỳ gối trước ai!
Trong bóng đêm, sau khi ánh sáng xuất hiện đau khổ liền biến mất. Thân thể nặng trĩu liền trở nên thoải mái, cảm giác hít thở không thông trong ngực đã biến mất, lưu lại chỉ là từng đợt từng đợt hương thơm ngát, thật thoải mái!
Bản thân có phải đã chết rồi hay không? Thì ra chết đi lại có thể như vậy!
Nằm lặng yên, nhìn quanh mọi thứ trước mắt, là gian phòng phồn hoa, bài trí hoa lệ, thủ công tinh xảo, hết thảy tựa hồ chỉ có bầu trời là chân thực. Cảm giác như thực như mơ, thì ra mình ti tiện như vậy cũng có thể đi đến thiên đường!