Long Thương Truyện

4


1 năm


Bụi vàng cuồn cuộn, mây đen phủ kín, lại tĩnh mịch đến hoang vu. Chiến sự không đơn giản như tưởng tượng, ai cũng không nghĩ được một sĩ tử thi rớt lại dũng mãnh đến như vậy. Đại quân ở bên ngoài thành cũng đã đóng quân 3 tháng, chậm chạp không tấn công thành quách kiên cố kia!
Lại là một hồi đối kháng của hai thế lực ngang nhau, Hàn Canh thì dũng mãnh thiện chiến, Hy Triệt - Duẫn Hạo thì mưu trí trị người. Lại thêm đằng sau có Long vương mị lực, không biết ai mạnh hơn ai, cũng không biết kẻ nào sẽ bại dưới tay kẻ nào, cục diện giằng co như vậy đã duy trì đến 3 tháng!
"Ha ha ha... Thật không? Sao lại có thể như vậy?". Tại Trung ngồi trong đại trướng nhàn nhã vui cười.
"Ngươi cười đủ chưa?". Trong đại trướng bỗng có tiếng tức giận, chiến sự tấn công mấy tháng nay đều vô ích, thấy cậu thân là Long vương của hắn lại cùng người khác vui vẻ tươi cười, không chút phiền não. "Ngươi bây giờ vẫn còn hứng thú nói giỡn? Ngươi không cảm thấy bản thân đang béo ra sao! Ha ha ha, đang chiến tranh lại có thể béo lên! Long vương của ta, ngươi không biết chuyện này rất buồn cười sao! Nơi này là nơi đánh trận, không phải là nơi chuyên nuôi dưỡng kẻ bất tài!
"Thực, thực xin lỗi, ta...". Bị Duẫn Hạo làm cho khiếp sợ từ trên ghế nhảy dựng lên, trên khuôn mặt trắng nõn đã hóa một tầng trắng bệch. "Ta, ta giúp ngươi rót trà...".
Vội vàng muốn dâng trà lên, lại thấy Hy Triệt tiến vào trong trướng: "Vẫn không được sao?"
"Đúng vậy, nào, mau đến uống trà!". Tiếp nhận chén trà trong tay Tại Trung, đưa cho Hy Triệt: "Mệt mỏi rồi?"
"Không sao, ngươi thấy giờ chúng ta nên làm gì?". Cố ý né đi bàn tay to kia, ngồi xuống, hỏi.
"Ta nghĩ thế này...". Duẫn Hạo cười cười ngồi xuống bên cạnh y, dường như những tức giận vừa nãy chỉ là do Tại Trung tưởng tượng.
Lúc này ai cũng không nhìn thấy Tại Trung, trong đại trướng chỉ có hai chỗ, thế nhưng đã có người ngồi, vậy cậu nên đi đâu đây? Ở lại đây sao? Giữa bọn họ lúc này không hề có chỗ dừng chân cho cậu. Lén lút rời khỏi đại trướng, cảm giác hít thở không thông khiến Tại Trung cảm thấy vạn phần khó chịu, dạ dày lại ẩn ẩn đau.
Ta cũng muốn vì ngươi chia sẻ phiền muộn, thế nhưng ai cũng không thèm ngó tới ta, ai cũng không cho ta có quyền được bàn bạc, bản thân chỉ là một bình hoa mang danh Long vương mà thôi. Yên lặng rời khỏi đám đông hỗn loạn, muốn tìm đến một chút yên tĩnh. Thấy cảnh vừa rồi, trong lòng lại ẩn ẩn bất an nhưng lại không biết phải nói gì.
Hắn yêu ta, hắn chắc chắn yêu thương ta!
Chuyện này không thể nghi ngờ, bởi vì hắn muốn ta, mà hắn lại chưa từng chạm qua thiếu gia!
Cho nên, hắn yêu ta!
o0o
Cả ngày mệt nhọc, ai cũng đều mong được nghỉ ngơi thật tốt. Chỉ là hôm nay lại đặc biệt ngủ thật say, ngay cả bản thân ngủ đi từ lúc nào cũng không hề hay biết. Cả người vô lực mở mắt, đây không phải là bên trong đại trướng, không có tấm màn trướng màu xám trắng, chỉ có những đồ bày trí đơn giản.
"Ngươi tỉnh?", giọng nói quen thuộc vang lên.
"Thiếu gia!". Vô lực ngồi dậy, lại phát hiện bản thân bị trói, ngay cả xoay người cũng khó khăn.
"Ngươi không sao chứ, có bị thương hay không?"
"Ừ, không có, chỉ có điểm hơi chóng mặt, sao lại...?". Hình như không có bất cứ ý niệm gì về việc bản thân bị trói lại.
"Nơi này chắc là Kim Thành, đúng là kẻ trộm cắp đê tiện, cư nhiên dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này đem chúng ta trói lại bắt đi!".
"Là đánh lén sao?"
"Ừ, các hạ, ngươi không thể để bọn chúng biết ngươi là Long vương, bằng không Duẫn Hạo sẽ không có cơ hội cứu ngươi!"
"Ừ, ta nhớ rồi!". Cười cười: "Duẫn Hạo nhất định sẽ tới, hắn sẽ không để cho ta chịu khổ đâu!".
Suy sụp gật gật đầu, rất mệt!
o0o
Toàn bộ đều tối đen, không một ngọn đèn, không có bất cứ cái gì, nếu có cũng chỉ là hai rồng phong hoa tuyệt đại, cùng tiếng tim đập của đối phương!
"Ngươi là ai?". Hết thảy đều tối đen, tại sao lại không thắp đèn lên?
"..."
"Long vương?"
"Không, ta không phải!"
Ánh mắt bị che trụ, không thể nhìn thấy bất cứ cái gì, chỉ cảm thấy những đợt xóc nảy, xóc nảy, lại vẫn như cũ xóc nảy... cùng tiếng chém giết tràn ngập bên tai!
Đã qua bao lâu rồi? Không biết, chỉ biết là đã qua thật lâu!
Hoài nghi bản thân có phải hay không ta sẽ chết trong bóng đêm này, sẽ không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai, không thể nhìn thấy phụ vương, không thể nhìn thấy Duẫn Hạo ta yêu thương? Đúng lúc đó, Duẫn Hạo xuất hiện trước mắt!
Bịt mắt được tháo ra, mọi thứ đều quen thuộc, là đại trướng, là tướng sĩ, còn có hắn. Ta biết hắn sẽ cứu ta trở về, bởi vì hắn yêu ta, hắn sẽ không để ta bị bắt đi. Chính là sợ ta chảy máu, sợ ta bị hoảng sợ, hắn chính là yêu ta như vậy. Thế nhưng ánh mắt của hắn vì sao lại không có một tia vui mừng, vì sao? Không, nhất định là vì hắn quá mệt mỏi mà thôi!
"Ngươi không sao chứ?", hắn cúi đầu mà ân cần thăm hỏi.
"Ừ, không có việc gì!"
"Ngươi cũng đã mệt mỏi, sợ hãi rồi, mau quay về đại trướng nghỉ ngơi đi!"
"Ừ". Trầm mặc bước đi, vì sao trong lòng lại cảm thấy đau đớn? Hắn không phải tới cứu mình sao? Không phải hắn không muốn bỏ rơi ta sao?
Thiếu gia đâu? Như thế nào lại không thấy thiếu gia? Đột nhiên nhớ đến Hy Triệt cùng bị bắt đi với mình. Vội vàng xoay người, hướng chủ soái đại trướng đi tới.
"Tại sao người được cứu lại là hắn?". Tức giận rít gào, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng đồ vật này nọ vỡ nát, là cái gì bị vỡ? Cái chén? Chiếc bình? Là cái gì?
"Tại sao không phải là Hy Triệt? Tại sao?". Có thể nghe thấy thanh âm đập phá, là cái gì? Chăn? Ghế dựa? Hay vẫn là một cái gì khác?
"Tại sao lại muốn tới nơi này? Tại sao lại muốn trốn tránh ta? Ta yêu ngươi như vậy, Hy Triệt".
Run rẩy, hai tay siết chặt vào nhau... Trên khuôn mặt bình tĩnh là một nụ cười... Còn có cái gì nữa đây? Cái gì cũng đều không có! Cái gì cũng đều không có!

Hạnh phúc là gì?
Thì ra tất cả hạnh phúc từ trước tới nay đều là lừa mình dối người!
Ngươi có biết hay không, 5 năm lừa mình dối người, 5 năm không ngừng tự nói cho chính mình rằng ngươi yêu ta, thủy chung chỉ yêu mình ta!
Không đi hỏi đáp án trong lòng ngươi, vô số lần thay ngươi trả lời, không phải vì không muốn để ngươi xấu hổ, mà là vì không dám đối mặt. Ta sợ ngươi nói thích mái tóc trắng của ta là vì Hy Triệt cũng có; sợ ngươi nói thích da thịt trắng nõn của ta là vì nó tương tự Hy Triệt; sợ ngươi nói thích dung nhan tuấn mỹ của ta là vì Hy Triệt cũng giống vậy; sợ ngươi ngày ngày cùng ta dây dưa là vì ngươi cho rằng Thần long trong lòng ngươi là không thể xâm phạm, mà vị Thần long đó lại không phải ta; sợ ngươi nói rằng ta chỉ là một kẻ thay thế; sợ ngươi nói rằng ngươi chưa từng yêu ta!
Ngươi chắc chắn không biết, vì yêu ngươi ta đã vứt bỏ hết mọi cơ hội để nhìn rõ thế gian, vì những điều đó sẽ khiến mọi hy vọng của ta tan biến mất!
Hoảng hoảng hốt hốt chạy về đại trướng, ngã ngồi trên ghế. Hắn không phải tới cứu mình, vì thời điểm chỉ có thể lựa chọn cứu một người ra, hắn đã lựa chọn người không phải là Long vương! Ngẩng đầu nhìn lều trướng cao cao, chỉ có ngẩng đầu, nước mắt mới không rơi xuống!
Ngươi hiện tại có phải rất đau khổ phải không? Rất đau thương phải không? Bởi vì Hy Triệt của ngươi vẫn như cũ ở trong tay địch, mà Long vương ngươi không cần đến, từng là Tại Trung, hiện tại là Quận Huy lại an toàn ngồi trong đại trướng.
"Ha ha ha..."
Thực buồn cười có phải hay không? Thực đáng buồn có phải hay không? Thật ra mọi thứ ta đều biết vì ngươi sẽ không bao giờ dừng bước, cho nên ta không ngừng đuổi theo. 5 năm truy đuổi, hy vọng xa vời rằng ngươi có thể yêu ta, nhìn ta; hy vọng xa vời rằng ngươi có thể quay đầu lại nhìn ta; hy vọng xa vời ngươi sẽ vì ta mà thoáng dừng lại; hy vọng xa vời rằng trong mắt ngươi không chỉ có Hy Triệt; hy vọng xa vời rằng trong mắt ngươi ta có thể tìm được hình bóng của chính mình!
Thì ra là cứ luôn nói dối yếu đuối như vậy, yếu đuối tựa như bọt biển, rực rỡ xinh đẹp mà không hề có thực!
Vỡ tan, mọi thứ đều vỡ tan rồi!
Ngửa đầu lên cao hơn, trên khuôn mặt đã tuôn trào nước mắt!
Nên dừng lại rồi, nên nghỉ ngơi thôi. Chạy lâu như vậy rồi, mệt rồi!
Lẳng lặng chờ đợi, có lẽ vẫn còn chút hy vọng xa vời rằng hắn - một người vẫn luôn nghĩ biện pháp cứu Hy Triệt ra - một lúc nào đó sẽ đến nhìn qua con rồng đáng thương này. Thế nhưng hắn lại chưa từng xuất hiện, chỉ có hộ vệ bên người hắn mỗi ngày đến thăm hỏi.
Có lẽ buổi tối hắn sẽ đến, cứ mãi lừa mình dối người ngồi trên ghế như vậy, mà tiếp tục chờ đợi! Cởi ra bộ y phục rộng thùng thình, thay vào áo ngắn gọn nhẹ, đem mái tóc trắng sáng buộc lên.
Bầu trời tối đen, không có bất cứ ai xuất hiện!
"Huy, chưa gặp phải tình huống vạn bất đắc dĩ, thì không cần dùng đến phép thuật. Sử dụng nó sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực, con còn quá nhỏ!"
Phụ vương, người hẳn đã đoán trước được chuyện này nên trước khi ta đi mới dạy ta phép thuật phải không? Cái gì mới là vạn bất đắc dĩ chứ? Lặng lẽ chạy ra khỏi đại trướng, không ai nghe thấy bất cứ một tiếng động nào, bởi vì hắn dùng bước di chuyển đặc biệt của Long tộc, rất nhanh, rất nhẹ!
Toàn bộ đều tối đen. Bầu trời đêm nay không sao, cũng không có ánh trăng, chỉ có mặt đất khô nứt cùng một bóng dáng vội vã chạy đi!
o0o
"Thiếu gia, thiếu gia!". Tìm được Hy Triệt, vẫn hệt như trước kia gọi Hy Triệt như vậy. Không phải là cậu không thay đổi được, chỉ là có chút chuyện vẫn luôn tồn tại, nếu lúc trước không được Hy Triệt giải cứu, bản thân cậu chắc chắn đã chết! Nhìn thấy y bị nhốt trong lao ngục vẫn khỏe mạnh, cậu nên cảm thấy may mắn vì y không bị giết chết không bị thương tổn hay nên nguyền rủa y cư nhiên vẫn hoàn mỹ như vậy.
"Các hạ, ngươi không phải được cứu ra rồi sao? Sao lại...?". Ngạc nhiên nhìn Tại Trung một thân dạ hành phục.
"Ta tới cứu ngươi a!". Cười cười, tiến đến bắt đầu phá khóa giúp Hy Triệt.
"Một mình ngươi?"
"Phải, ta là Long vương mà, ta rất lợi hại nha!". Vẫn cười nói như cũ, sau đó kéo Hy Triệt chạy về phía con ngựa cậu đã chuẩn bị trước.
Yên lặng theo sát Tại Trung mạnh mẽ, thân thể không hề bị thương vẫn linh hoạt tự nhiên như cũ.
"Ngươi sao có thể dễ dàng vào trong thành như vậy? Từ lần cứu viện trước tới giờ, thủ vệ ở đây tăng cường thêm rất nhiều".
"Xuỵt", trốn tránh khỏi tầm mắt của thủ vệ tuần tra. "Phụ vương đã dạy ta phép thuật!"
"Phép thuật?". Y chưa từng nghe qua, bởi tất cả những chuyện về Long vương đều vô cùng thần bí, dù rằng nhân loại đã sống cùng họ mấy ngàn năm cũng không thể hiểu hết!
"Đi thôi!". Dùng sức lôi kéo Hy Triệt, cả hai cùng nhau nhảy lên lưng ngựa.
Quay đầu lại nhìn thành trì trong đêm tối kia, thực im lặng, thực bình thản.
"Ngươi sao vậy?". Tại Trung hỏi.
"Không có gì". Cười cười, bất đắc dĩ!
Phi thật nhanh rời đi, băng qua ngã tư đường, lướt qua cửa thành ~
"Có kẻ chạy trốn!". Có thanh âm hét lên chói tai, không gian im lặng ngay lập tức trở nên huyên náo.
"Bắn tên". Mọi thứ đều hỗn loạn, mũi tên như mưa trút xuống, sượt qua người!
"Cẩn thận a".
"Ừ". Ở sau lưng Hy Triệt cau mày, khó chịu lên tiếng.
Tiếng huyên náo dần rời xa, hai người một con ngựa, chạy như bay trên mặt đất hoang vu, hất lên từng đám bụi vàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play