"Sao, anh nói không đúng à?"

Phó Cửu Cửu đứng còn Lâm Quận thì ngồi, gió thổi vào từ cửa sổ khiến cho tấm rèm màu trắng ở sau lưng bị hất tung lên, nửa che khuất anh trong bóng tối.

Vẻ mặt của anh rất lạnh nhạt, đôi con ngươi như hắc diện thạch yên tĩnh và trong suốt, tựa như những lời vừa rồi không hề xuất phát từ anh.

Phó Cửu Cửu không thể đáp lại câu hỏi này.

Mặc dù sự xuất hiện của Phó Tiểu Bát đã xoa dịu trái tim đang hoảng loạn và bất an của cậu một chút.

Thế nhưng, tình huống hiện tại của cậu thật sự rất rất đặc biệt.

Không phải là một chỗ nào đó mới mẻ.

Trong trường hợp đó, cho dù vị trí hẻo lánh cũng như môi trường tồi tệ đến đâu, ít nhất cậu còn biết nhà mình ở nơi nào và nên làm gì để có thể trở lại...

Còn bây giờ, cậu đã đến một thế giới hoàn toàn mới.

Trong vô số thế giới song song, cậu thậm chí còn không biết mình đến từ đâu chứ đừng nói đến chuyện làm thế nào để trở về.

Điều đáng sợ nhất chính là số phận của cậu đã trở nên hoàn toàn khác so với trước đây, và cậu thì hoàn toàn chẳng có chút ký ức gì về thế giới này.

Sau một đêm, cậu dường như đã trở thành một người không có đầy đủ năm giác quan, thậm chí cũng không biết phải giãy dụa thế nào.

Trước mặt cậu chỉ có mỗi Lâm Quận.

Không cần biết anh đã từng là nam thần cao cao tại thượng trong lòng hay là người đàn ông đã từng có quan hệ thân mật với cậu, Phó Cửu Cửu vẫn khó có thể tránh khỏi việc nảy sinh cảm giác ỷ lại đối với anh.

Lông mi của cậu run lên, đôi mắt chứa đầy sự tin tưởng và chờ mong mà ngay cả bản thân cậu cũng không nhận thấy.

"Nếu," Cậu hỏi: "Em nói là nếu thôi, nếu sau này em gặp khó khăn thì anh sẽ giúp em chứ?"

Lâm Quận nhìn cậu bằng một đôi mắt không hề có chút dao động nào, một lúc sau, anh rũ mi, không lên tiếng.

Phó Cửu Cửu đã hiểu.

Thế nhưng Lâm Quận lại nhanh chóng nâng tầm mắt, giọng nói của anh nhàn nhạt: "Có lẽ là sẽ cần phải trao đổi đấy."

Trao đổi? Phó Cửu Cửu giật mình, trong mắt hiện lên một chút bối rối.

Theo nghiên cứu khoa học ở thế giới ban đầu của cậu, nếu thế giới song song thật sự tồn tại thì hầu hết các thế giới đều cực kỳ giống nhau.

Nói cách khác, rất có khả năng thế giới này giống với thế giới ban đầu của cậu, chỉ ngoại trừ số phận của cậu mà thôi.

Nếu là như vậy thật thì cậu có thể trao đổi gì với anh đây? So với anh, cậu chẳng có gì cả.

Đây gọi là từ chối khéo đúng không?

Lý trí của Phó Cửu Cửu dần dần trở lại, cậu không nổi giận hay thất vọng gì hết, đây vốn không phải là chuyện của Lâm Quận mà, lẽ ra cậu phải tự xoay xở mới đúng.

"Là em vượt quá quy tắc." Cậu mỉm cười, giọng điệu cũng trở nên khách sáo: "Nếu ly hôn thì chuyện của em không liên quan gì đến đàn anh cả."

Ngón tay Lâm Quận vô thức siết chặt, nơi khớp xương hiện ra những vết trắng sắc nét.

Đàn anh?

Anh cười gằn một tiếng.

Phó Cửu Cửu đang mượn hai chữ này để nhắc nhở anh rằng từ nay về sau, bọn họ chỉ có tình bạn học cùng trường, ngoài ra không còn quan hệ nào khác, đúng không?

Cái người tên Phó Cửu Cửu này thật sự rất tàn nhẫn, chỗ nào của anh mềm mại nhất hay dễ đau nhất là cậu đâm chính xác vào chỗ đó, không hề nương tay chút nào.

"Tất nhiên," Phó Cửu Cửu lại nói tiếp: "Việc em có thể nuôi sống Phó Tiểu Bát hay không cũng không liên quan đến đàn anh, không cần phiền ngài lo lắng."

Lâm Quận nhìn cậu một hồi, ngón tay anh khẽ gõ lên tay vịn của ghế: "Thật sự rất tuyệt, Phó Tiểu Cửu à, nói trở mặt là trở mặt ngay, còn nhanh hơn cả lật sách nữa?"

Sau đó, anh hơi nâng cằm, ra hiệu với một quyển sách đang nằm trên ghế sô pha: "Hai năm rồi, em mới lật được năm trang của quyển sách này thôi, anh nói có đúng không?"

Phó Cửu Cửu liếc mắt nhìn thoáng qua, đó là một tập bản đồ về cấu trúc cơ thể người.

Lâm Quận nói tiếp: "Tại sao anh phải lo lắng cho em? Anh chỉ lo lắng cho Phó Tiểu Bát thôi."

"Anh cũng gọi nó là Phó Tiểu Bát đó thôi." Phó Cửu Cửu bình tĩnh nói: "Phó Tiểu Bát họ Phó, họ Phó không đến lượt người khác lo lắng."

Khóe môi của Lâm Quận đè lại, đôi mắt sâu như hồ nước tựa như cất chứa gió lớn và sấm chớp, nếu không cẩn thận thì chúng sẽ vồ ra cắn người như chơi.

Áp lực vô hình lan tràn đến bên này, Phó Cửu Cửu cảm thấy hơi đáng sợ.

Phó Tiểu Bát trong thế giới ban đầu chính là chó của cậu, cùng cậu sống nương tựa lẫn nhau, là người thân thiết nhất của Phó Cửu Cửu.

Ai cho Lâm Quận tranh với cậu? Còn hung dữ như vậy nữa chứ? Vả lại, anh đã có nhiều thứ như vậy rồi, còn cậu thì chỉ có mỗi Phó Tiểu Bát thôi.

Mặc dù tủi thân và sợ hãi nhưng cậu vẫn giống như một người mẹ già đang che chở cho đàn con của mình, vì Phó Tiểu Bát mà thà chết chứ không chịu khuất phục, kể cả khi thua trận vẫn phải trở về nhìn anh đăm đăm.

Cái miệng hình thoi hồng hồng đáng yêu hé mở, vô cùng căng thẳng mím thành một đường.

Yết hầu của Lâm Quận chuyển động, trước tiên cụp mắt.

Anh cúi đầu lấy hộp thuốc lá ra, đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe: "Buổi chiều anh còn có cuộc họp, về rồi hẵng nói tiếp."

"Khoan đã." Phó Cửu Cửu khiêu chiến đẩy đơn ly hôn về phía anh: "Kí tên đi."

"Anh đang vội." Lâm Quận nhìn cậu một cách mất kiên nhẫn: "Làm sao? Gấp gáp vậy? Sợ anh dây dưa với em hả?"

Làm sao Lâm Quận có thể dây dưa với cậu được? Phó Cửu Cửu không dám tự luyến như vậy.

Nhưng câu nói này lại nhắc nhở cậu, khiến cho cậu đột nhiên thông suốt, hiển nhiên là Lâm Quận sẽ không dây dưa cậu rồi, nhưng điều đó đâu có nghĩa là Lâm Quận không sợ cậu dây dưa đâu?

"Sao có thể thế được?" Phó Cửu Cửu ngước mắt nhìn anh, có chút cà lơ phất phơ tựa như đang hù dọa con nít: "Em sợ mình sẽ không kiềm được mà dây dưa đàn anh đó, đàn anh không sợ sao ạ?"

Bước chân của Lâm Quận dừng lại, anh nhìn xuống cậu từ trên cao, mãi đến khi thấy Phó Cửu Cửu hơi hoảng hốt.

"Nếu là em dây dưa," Anh nói: "Thì anh chẳng sợ."

"Hả?"

Phó Cửu Cửu khiếp đảm, đôi môi khẽ nhếch lên, yên lặng nhìn Lâm Quận.

Chỉ một lúc sau, cậu đã bị thiêu rụi bởi loại cảm xúc không thể nói rõ trong mắt Lâm Quận, bèn cụp mắt xuống.

Đôi giày da không tì vết kia dừng lại trong tầm mắt cậu một khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó lại từng bước rời đi.

Một cơn gió xông vào, đơn ly hôn bị thổi lật sang trang kế tiếp, vang lên tiếng sột soạt.

Phó Cửu Cửu đột nhiên bừng tỉnh.

Trong chiếc bình sứ trắng trên bàn là những bông hoa hướng dương tràn đầy sức sống xen lẫn với hoa sao baby màu xanh lam, tấm rèm trắng tung bay hệt như một bức tranh vẽ.

Nhưng trong bức tranh đã không còn Lâm Quận, căn phòng khổng lồ này mang đến cảm giác xa lạ khiến cho cậu hoảng hốt.

Phó Cửu Cửu đi đến bên cửa sổ.

Vị trí của cậu hẳn là nằm trên lầu hai, tầm nhìn vô cùng trống trải, chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấy một cái hồ nước nhỏ cách đó không xa, gió thổi gợn sóng lấp loáng trong nắng.

Trái tim không tự chủ được mà rơi trong lồng ngực kia cuối cùng cũng nặng nề buông xuống một chút.

Trong thế giới ban đầu, Lâm Quận sống ở đây.

Nhóm của bọn họ từng thuê một căn biệt thự trong tiểu khu này để thực hiện hai ngày quay phim chụp ảnh, vì vậy có thể xem như cậu quen thuộc phong cảnh nơi đây.

Cậu ngồi vào bàn lần nữa, sắp xếp lại đơn ly hôn cho ngay ngắn, sau đó yên lặng lật giở những thứ trên người mình, điện thoại, chìa khóa...

Ngoại trừ một chiếc chìa khóa xe nạm kim cương thì còn có một chiếc chìa khóa cửa bình thường đã bị ô-xy hóa thành màu xám xịt.

Phó Cửu Cửu rất quen thuộc với chiếc chìa khóa này, nó chính là chiếc chìa khóa nhà của cậu trong thế giới thật, có điều nhìn màu sắc này thì hẳn là cậu rất ít khi dùng nó.

Dường như nhà của Lâm Quận có bốn tầng, cậu không tiện đi lung tung, vì vậy chỉ có thể đứng ở lầu hai tùy tiện nhìn nhìn, mơ hồ đi vào phòng giữ quần áo.

Phòng giữ quần áo khổng lồ đúng thật là kho tư liệu sống của biên tập viên thời trang.

Đủ loại trang sức, túi xách, giày, đồng hồ, cà vạt, quần áo... được bày biện rực rỡ, cần gì có đó.

Đánh giá theo kích cỡ quần áo, khoảng hai phần ba trong số đó đều là của Phó Cửu Cửu.

Dường như Phó Cửu Cửu rất thích phong cách khoe khoang, có đủ loại mẫu mã hot từ các thương hiệu cao cấp sang trọng, trong đó còn có không ít đồ giới hạn khó tìm.

Còn Lâm Quận thì đơn giản hơn nhiều, hầu hết là trang phục cao cấp với ba màu đen, trắng và xám là chủ đạo, nhiều hơn nữa là một số đồ thể thao nhưng chủ yếu cũng là ngắn gọn.

Bản thân mình ở thế giới này phá của thật sự.

Mặc dù không có bằng chứng nhưng Phó Cửu Cửu có linh cảm rằng mình của hai thế giới có thể đã hoán đổi không gian.

Cậu không khỏi có chút lo lắng, công việc của cậu ở bên kia rất vất vả, thu nhập không cao, nhà cũng không lớn, huống chi là mấy thứ xa xỉ như vậy...

Có thể làm quen với chuyện đó được không đây?

...

Phó Cửu Cửu thu dọn mười bộ quần áo thường ngày và giày dép nhét đầy hai cái va li, sau đó mang Phó Tiểu Bát trở về nhà của mình.

Xe của cậu là một chiếc xe thể thao màu vàng, dù rằng đã được cải biến nhưng vẫn khoa trương gần chết.

Dừng lại trước tiểu khu của cậu, đúng thật là người dẫn đầu duy nhất, tựa như một con chim trĩ khoe khoang đâm đầu vào một bầy vịt bụi, lạc lõng vô cùng.

Trong nhà dường như không có sự khác biệt nào với nhà ở thế giới cũ, ngoại trừ thiếu đi một vài dấu vết sinh sống.

Sàn nhà được lau sáng loáng, đồ dùng trong nhà phủ đồ chống bụi, chỉ có một chút bụi rơi xuống bàn trà tạo thành một lớp rất mỏng.

Ngay cả cái máy pha cà phê cũng là do mẹ cậu để lại.

Phó Cửu Cửu trở về lãnh địa của mình, rốt cuộc cũng sống dậy.

Cậu bỏ đồ đạc xuống, bắt đầu quét dọn vệ sinh.

Phó Tiểu Bát chán chường chơi với đồ chơi của mình ngoài ban công, thỉnh thoảng cắn dép lê chạy loanh quanh một lúc.

Đây không khác gì những lúc dọn dẹp vào những hôm được nghỉ.

Thậm chí Phó Cửu Cửu còn bắt đầu tự hỏi liệu có phải mình làm việc quá mệt nên sinh ra ảo giác hay không.

Mãi đến khi dọn dẹp lại phòng làm việc, một bức vẽ cũ bị ố vàng rơi ra khỏi sách giáo khoa hồi cấp Ba.

Bức tranh được vẽ bằng bút chì, những nét bút ít ỏi họa nên một thiếu niên vừa gầy vừa cao.

Một tay của thiếu niên nọ phát bóng, một tay vung vợt, cơ thể rắn chắc gầy gò của anh hơi cong về phía sau giống như một vòng cung, mỗi một cái đường cong trên người đều được kéo căng mạnh mẽ.

Đó là động tác phát bóng tennis.

Mà thiếu niên kia chính là Lâm Quận.

Bức tranh này được Phó Cửu Cửu vẽ nên sau khi cậu xem trận đấu của Lâm Quận lần đầu.

Tâm tình của thiếu niên đơn thuần ngây ngô, thấm đẫm vào từng nét bút vẽ.

Thậm chí là vào rất nhiều năm sau, Phó Cửu Cửu vẫn có thể cảm nhận được tình cảm nhiệt huyết và mạnh mẽ của mình năm ấy.

Giống như quả bóng tennis kia.

Quả bóng chứa đầy sức mạnh, vù vù lao ra, nện trên mặt đất giòn giã gây chấn động cả sân bóng, ngay sau đó lại bị vợt hung hăng đánh đi, từng chút từng chút một...

Tiếng đánh bóng thình thịch tựa như văng vẳng bên tai.

Như gần như xa, mỗi một âm thanh đều là biểu tượng của sức mạnh, đều mang theo ý chí chiến đấu.

Thiếu niên kia giống như một ngọn lửa, bùng cháy trên sân bóng, cũng thiêu đốt trái tim của Phó Cửu Cửu.

Phó Cửu Cửu vuốt ve bức vẽ trên tay, môi càng thêm mím chặt.

Bức tranh rất quan trọng đối với cậu, vô cùng quý giá, ở thế giới ban đầu còn được cậu đóng khung cất vào ngăn kéo trong phòng làm việc.

Còn bức tranh này ở đây, có lẽ là do đã thật sự có được con người nóng bỏng đó nên đã bị lãng quên trong góc phòng rồi.

...

Phó Cửu Cửu mệt chết đi được, kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.

Cậu chìm trong giấc ngủ, mệt mỏi đến độ không thể động đậy ngón tay.

Điện thoại reo liên tục, hết lần này đến lần khác, như thể nếu cậu không bắt máy thì nó vẫn sẽ tiếp tục đổ chuông.

Phó Cửu Cửu mệt đến mức không có sức chửi người, cậu nhắm nghiền mắt sờ soạng một hồi lâu, khó khăn lắm mới nhận được điện thoại: "Alo ~~~~~~"

Mệt đến mức một tiếng "alo" cũng mang theo giọng mũi nặng nề, kéo theo một dư âm dài thượt.

Điện thoại im lặng một hồi, một lúc sau giọng của Lâm Quận mới truyền đến, mang theo một tia khàn khàn, mơ hồ để lộ một chút men say lạnh nhạt: "Em đang ở đâu?"

Phó Cửu Cửu sững sờ một lát mới nhận ra đối phương là ai, ngay sau đó lại phản ứng thêm một lúc mới nhớ hôm nay đã xảy ra chuyện gì.

Giọng của cậu buồn ngủ kinh khủng, lơ mơ đáp: "Em đang ở nhà."

"Nhà của ai?"

"Em chỉ có một căn nhà thôi mà, còn nhà của ai nữa?"

Phó Cửu Cửu mạnh mẽ chống lại cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng mở đèn nơi đầu giường lên.

Cậu đưa điện thoại ra xa một chút, thời gian trên màn hình hiển thị bây giờ đã hơn hai giờ sáng.

Bên kia lại im lặng một hồi, sau đó Phó Cửu Cửu nghe thấy tiếng bật lửa, lách cách một tiếng lanh lảnh vào đêm khuya.

Lâm Quận ngồi trong xe, anh ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà Phó Cửu Cửu, nơi đó có một chút ánh sáng chiếu ra, thoạt nhìn vô cùng ấm áp.

Làn khói mỏng thoát ra khỏi đôi môi hồng hồng, anh gần như kiên nhẫn mà hỏi: "Hình như em quên cái gì rồi đúng không?"

Phó Cửu Cửu trở mình, áp điện thoại dưới tai, lại có một chút buồn ngủ, mờ mịt hỏi: "Cái gì?"

"Rất nhiều thứ." Lâm Quận nói: "Anh biết em không có tính kiên nhẫn nên trước tiên anh sẽ nhắc em hai điều quan trọng nhất. Thứ nhất, ly hôn không rời nhà, thứ hai, trừ phi cần thiết, không được nói cho người khác biết chuyện chúng ta đã ly hôn, đặc biệt là người nhà của anh."

Phó Cửu Cửu:...

Năm chữ "ly hôn không rời nhà" này khiến cho đại não của Phó Cửu Cửu tỉnh táo hơn một chút, có cảm giác không biết phải bắt đầu từ đâu (*).

(*) Nguyên văn là "tào nhiều vô khẩu" [槽多无口].

Cái đó thì có khác gì không ly hôn đâu?

Phó Cửu Cửu không nói chuyện, Lâm Quận cười gằn một tiếng: "Sao nào? Không tiếp thu?"

Phó Cửu Cửu không muốn tiếp thu thật.

Lâm Quận còn nói: "Cũng không phải là không thể tiếp thu, nhưng anh sẽ làm cho cả đời này của em chỉ có thể khóc."

Giọng điệu kia rất lạnh lẽo, Phó Cửu Cửu bị dọa cho giật mình.

Vậy nên ánh trăng trên bầu trời chỉ nên treo ở trên trời mới đúng chứ, tại sao "Phó Cửu Cửu" lại hái xuống vậy?

Giờ thì hay rồi, cậu đã ly hôn, còn tự ném cho mình một cục diện rối rắm như vậy.

Tuy rằng không biết "khóc" này là khóc kiểu gì nhưng trong nhận thức của Phó Cửu Cửu, việc khóc lóc không bao giờ là chuyện tốt lành.

Đại trượng phu co được dãn được, cậu khẽ cắn môi, làm bộ dạng thề son sắt: "Tiếp thu!"

Lâm Quận không nói gì, Phó Cửu Cửu bắt đầu kiếm cớ để cho mình bàn lui.

Giọng của cậu vốn luôn mang theo một chút ngọt ngào, cố ý làm dịu xuống là sẽ có ngay một chút mê hoặc: "Nhưng chúng ta đã ly hôn rồi, em mà nhìn thấy anh là sẽ rất đau khổ, cho nên em mới muốn ở riêng vài hôm."

Lâm Quận không nói tiếng nào, chỉ có tiếng hít thở mơ hồ nhẹ nhàng truyền đến từng chút một trong đêm.

Phó Cửu Cửu càng nhẹ giọng hơn: "Xin anh đó."

Xin anh đó, xin anh đó, xin anh đó...

Đã có vô số lần cậu nói với anh như thế bằng đôi mắt mông lung đẫm lệ, kèm theo đó là những nụ hôn.

Tay cầm điếu thuốc của Lâm Quận không khỏi hơi run lên, khiến cho một chút muội than rơi xuống.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Nhóc Quận: Em không biết khóc kiểu gì hả? Lên giường rồi sẽ biết!

Editor lảm nhảm: Tui đã trở lại rồi đây! Happy niu dia cả nhà iu của kem °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play