Phó Cửu Cửu bị người nọ đè dưới thân, tóc mai ướt đẫm mồ hôi.

Tay chân và môi lưỡi của cậu mất đi tự do, gần như không thể thở được.

Bên ngoài hàng mi ướt đẫm mồ hôi là dung mạo âm u sâu thẳm của người nọ, thung lũng tình yêu bị giam hãm trong đó hệt như một ngọn lửa đang cháy hừng hực, nhiệt huyết và mãnh liệt giống như khát máu.

Phó Cửu Cửu thở hổn hển, cậu bị ánh mắt kia thiêu đốt thành tro bụi.

Đây là một giấc mơ, trong lòng Phó Cửu Cửu biết rất rõ.

Kể từ ngày chia tay người nọ trong lễ kỉ niệm hai mươi năm thành lập trường cũ, dường như cậu bị điều khiển bởi một loại ma lực kỳ lạ.

Mỗi khi đêm đến, thứ ma lực đó sẽ lẳng lặng đẩy cậu vào giấc mơ kiều diễm như thế này, không cách nào thoát ra.

Trong mơ, mồ hôi nóng hổi từ quai hàm của người nọ rơi xuống trên người cậu, giống như một nụ hôn nóng bỏng.

Răng nanh sắc nhọn khẽ cắn vào làn da, gặm nhấm nốt ruồi nhỏ nhạt màu phía dưới rốn.

Giọng nói trầm khàn được cất lên, mang theo ý cười khàn khàn và tình cảm nồng đậm, gợi cảm đến mức choáng ngợp: "Anh cắn nó rơi ra cho em nhé?"

Phó Cửu Cửu không thể trả lời, đôi môi cậu đã bị chiếm giữ bởi một loại âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt khi nghe thấy.

Vì thế người nọ lập tức hung ác cắn một cái rất mạnh.

Trong lúc Phó Cửu Cửu còn đang run rẩy, anh khàn giọng lặp lại: "Anh cắn nó rơi ra cho em được không, hửm? Phó Tiểu Cửu?"

Phó Cửu Cửu "nhìn thấy" giấc mơ này.

Cậu quen thuộc với từng chi tiết, từng câu thoại, từng ánh mắt quen thuộc của người nọ, từng động tác ở trong đó...

Cậu thấy mình vòng tay ôm lấy anh rồi kéo anh lên, răng môi của hai người quấn quýt triền miên cùng một chỗ, bọn họ hôn nhau rất mãnh liệt.

Đôi môi người nọ hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài lạnh lùng của mình, chúng vô cùng nóng bỏng và mềm mại khi hôn.

Mềm mại muốn chết.

Cảm giác đó rất chân thật.

Chân thật đến mức cả người Phó Cửu Cửu dường như bị hút vào trong giấc mơ này, không còn thuộc về bản thân nữa.

Chân thật đến mức cậu có thể rõ ràng cảm nhận được rằng mình yêu người trong mơ như sinh mệnh.

Thứ tình cảm này không chỉ là sự kích động nhất thời, mà hơn thế nữa là sự giao phó và phụ thuộc hết lòng hết dạ.

Có thể ở bên cạnh anh ấy, trong lòng cậu tràn đầy niềm vui.

Dường như hằng đêm giấc mơ này đều đến rất đúng giờ, mỗi một lần đến lại càng thêm chân thật.

Phó Cửu Cửu không nhịn được vươn tay ra.

Hô hấp của bọn họ quấn quít vào nhau, thậm chí cậu còn có thể ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người anh.

Mùi nước biển nhàn nhạt hòa quyện với hương cây rừng mùa xuân trong lành đến mê hoặc.

Là một biên tập viên thời trang, Phó Cửu Cửu có thể dễ dàng nhận ra anh dùng loại nước hoa nào.

Đây chính là mùi mà cậu đã ngửi được trên người anh vào ngày kỷ niệm thành lập trường năm đó.

Cậu nghe thấy tiếng mình khóc trong mơ, nhẹ nhàng mà run rẩy, không thể cầm lòng mà gọi anh: "Anh ơi... Lâm Quận..."

...

Lâm Quận là đàn anh của Phó Cửu Cửu, lúc Phó Cửu Cửu học năm nhất trung học thì Lâm Quận đang là năm ba.

Người thiếu niên có vóc dáng cao gầy, lông mày như đao khắc còn ánh mắt thì sâu thẳm, lời nói lẫn cử chỉ của anh vừa lễ phép vừa xa cách.

Anh thuộc loại người chỉ cần liếc mắt một cái là có thể bắt gặp trong đám đông, và một khi đã nhìn thấy thì sẽ không bao giờ quên được.

Giống như đại đa số người, Phó Cửu Cửu chẳng thể nào quên được kể từ lần đầu tiên gặp anh.

Anh là chiêu bài của trường trung học Hải Ngôn, cũng là huyền thoại của Hải Ngôn nốt.

Mặc dù đã tốt nghiệp nhiều năm, thế nhưng anh vẫn giữ nguyên vị trí cao nhất, không thể lay chuyển được trong lòng các hậu bối.

Trong ngày lễ kỷ niệm hai mươi năm thành lập trường Hải Ngôn, với tư cách là một cựu sinh viên xuất sắc, Lâm Quận được mời lên bục phát biểu.

Tin này vừa được đưa ra đã ngay lập tức gây chấn động toàn bộ khuôn viên trường học, trực tiếp khiến cho cả hội trường lẫn hành lang ngày hôm đó đều chật cứng.

Lúc ấy Phó Cửu Cửu cũng được mời.

Là một trong những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, cậu được xếp ở một nơi cách sân khấu không xa.

Giống như rất nhiều lần trước đây, cậu hơi ngẩng đầu, nhìn người đang đứng trên bục một cách rất chuyên tâm và nghiêm túc.

Dường như Lâm Quận sinh ra là để được người khác ngưỡng mộ.

Chưa nói đến gia thế và ngoại hình, những cái này thì ai mà không biết.

Chỉ là anh cùng người bạn thân Lộ Tây Dã của mình, với hai bàn tay trắng cộng với hoàn cảnh bị phe đối địch vây quanh, sáng lập nên một trang web video nổi tiếng - F.Y Video, hoàn toàn vượt xa những trang web video khác chỉ trong một thời gian ngắn, điều này đã đủ để khiến cho người ta thán phục.

"Xin chào mọi người, tôi là Lâm Quận." Giọng nói trầm thấp mang theo từ tính vang vọng khắp hội trường, phong thái của Lâm Quận tao nhã đứng trên sân khấu.

Anh mặc một bộ âu phục trang trọng, trang phục được thiết kế riêng tôn lên dáng người hoàn mỹ cùng những đường nét gợi cảm, bờ vai rộng, eo thon và một đôi chân dài miên man...

Ngay cả những người như Phó Cửu Cửu, dù cậu đã đi trên đỉnh cao của thời trang, giao dịch với những nhân vật nổi tiếng và người mẫu, cũng không khỏi nhìn anh một cách đầy hứng thú.

Trên người Lâm Quận có một sự tao nhã và điềm đạm mà người khác không có, từ trong xương tủy anh cũng sở hữu một sự thanh cao vô hình, khiến cho người ta dường như không thể rời mắt được.

Tiếng vỗ tay như sấm cùng những lời bàn tán không hề kiêng nể âm lượng của các hậu bối dao động lên xuống như sóng biển.

"Trời ạ, không ngờ kiếp này mình còn có cơ hội nhìn thấy nam thần, nam thần của mình hoàn mỹ quá, sao lại có thể hoàn mỹ đến thế cơ chứ?"

"Chỉ trong vài phút ngắn ngủi như vậy mà ánh mắt của mình đã theo tên lửa bay ra ngoài vũ trụ rồi, có lẽ là ngoại trừ đàn anh thì trên trái đất này không còn ai có thể lọt vào mắt mình được nữa, đây có phải là nhịp sống độc thân cả đời không? Mong đàn anh dành chút thời gian chịu trách nhiệm nha ~~~"

"Mình đề nghị nếu có thời gian thì cậu ngủ một giấc đi, dù sao trong mơ muốn gì cũng có."

"Mình không có yêu cầu cao như vậy, mình chỉ hy vọng sau này mình có thể vào FY làm việc với đàn anh, nếu không lấy được đàn anh thì mình đành lấy... lương của đàn anh vậy, làm tròn lên cũng chẳng khác nào có được đàn anh cả."

"..."

Phía sau truyền đến âm thanh cười đùa vui vẻ, rất náo nhiệt, ngay cả Phó Cửu Cửu cũng không nhịn được bật cười.

"Này," Âm thanh của một cậu học sinh đang vỡ giọng vang lên: "Cho các cậu xem một thứ rất là hay ho nhé."

"Woa, đây là cúp giải đấu tennis của đàn anh phải không?"

"Đúng rồi, mình lén chụp lại ở phòng lưu trữ hôm đi sắp xếp tài liệu cho giáo viên đấy."

"Đỉnh thật, mình nghe nói trình độ tennis của anh ấy đã đạt đến 5A rồi."

"Thiếu niên mà chơi tennis thì đẹp trai cực, woa, rốt cuộc đàn anh là cực phẩm nhà ai thế này, phạm quy vãi."

Chung quanh ríu rít sôi nổi lạ thường, thế nhưng Lâm Quận đứng trên sân khấu lại không hề hay biết gì về sự huyên náo mà mình gây ra.

Anh phát biểu xong thì hơi cúi đầu, lịch sự lui về phía sau sân khấu.

...

Phó Cửu Cửu đuổi kịp Lâm Quận trên con đường mòn dẫn đến bãi đỗ xe.

Bởi vì chạy nhanh nên trán cậu ướt đẫm mồ hôi, hai má cũng nổi lên một lớp phấn mỏng, cậu thở hổn hển gọi anh: "Đàn anh."

Trên con đường này không có ai khác, chỉ có tiếng lá cây xào xạc bị gió thổi qua, Lâm Quận quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú không thấy rõ biểu tình.

Gần như bọn họ chưa từng gặp lại nhau kể từ khi Lâm Quận tốt nghiệp, ngay cả lúc còn học chung, cả hai cũng chỉ gặp nhau vài lần trên sân tennis.

Phó Cửu Cửu không nghĩ anh sẽ nhớ mình, cậu vừa định mở miệng tự giới thiệu thì nghe thấy anh hỏi: "Phó Cửu Cửu?"

Phó Cửu Cửu có chút kinh ngạc.

Cậu đã đi làm được vài năm, cũng đã thành thạo rất nhiều chuyện, bỗng dưng giờ phút này lại ngây ngô một cách kỳ lạ.

"Đàn anh." Cậu gật đầu, dường như không cầm lòng nổi nên lặp lại một tiếng.

Có lẽ bộ dạng của cậu trông hơi buồn cười, Lâm Quận hiếm thấy cong khóe môi lên.

Cùng với ý cười đang dâng lên là hai cái lúm đồng tiền rất nông trên má, giống như rót mật, nháy mắt đã cuốn trôi vẻ xa cách lãnh đạm thường ngày của anh.

Tuy nụ cười đó chỉ lướt qua trong thoáng chốc, thế nhưng nó vẫn đẹp đến mức làm chói mắt Phó Cửu Cửu.

Giống như cậu đã nghĩ đến vô số lần trước đây.

Phó Cửu Cửu hơi xấu hổ vì sự ngây ngô của mình, vì thế cậu nở nụ cười nói: "Không ngờ đàn anh vẫn còn nhớ em."

"Ừm." Lâm Quận thoáng suy nghĩ một chút: "Hình như nhìn cậu cũng không khác gì mấy."

Phó Cửu Cửu còn rất trẻ, cậu chỉ mới vừa tròn 24 tuổi, bởi vì tham gia các hoạt động trong khuôn viên trường nên cậu ăn mặc cũng rất thoải mái.

Sau lưng chiếc áo thun hàng hiệu rộng thùng thình là một đôi cánh phù thủy khổng lồ, một góc vạt áo được giấu vào trong chiếc quần jean rách, vẽ ra một vòng eo thon nhỏ.

Khí chất của cậu trong sáng thuần khiết, tràn đầy nét thanh xuân tươi trẻ.

Bên tai trái cậu có một viên đá đỏ rực, có phần rất lộng lẫy trên vành tai trắng nõn xinh xắn.

Nếu không phải đã biết trước thì việc nhầm cậu thành học sinh trung học cũng không có gì kỳ lạ.

Lời nói của Lâm Quận rất tự nhiên, giống như thể bọn họ vốn là người quen cũ bình thường.

Anh nói xong lại dùng ngữ khí tự nhiên như vậy hỏi cậu: "Tìm tôi có việc gì không?"

"Đàn anh." Phó Cửu Cửu định thần lại: "Là thế này, hiện tại em đang làm việc cho tạp chí thời trang NF."

"Ừm?"

Nhắc đến công việc, Phó Cửu Cửu trở nên tự nhiên hơn rất nhiều: "Gần đây có một thương hiệu muốn hợp tác với nghệ sĩ Lạc Hằng của công ty anh thông qua tụi em..."

"Tôi có thể cho cậu thông tin liên lạc của người đại diện của Lạc Hằng." Lâm Quận vừa nói vừa mở khóa điện thoại.

"Không phải vậy, đàn anh." Phó Cửu Cửu nở một nụ cười vừa phải, nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc: "Tụi em liên hệ với người đại diện của anh ấy rồi, nhưng mà anh ấy từ chối."

Động tác của Lâm Quận dừng lại, anh cau mày: "Cho nên?"

"Thương hiệu này mới thành lập thôi nên đúng là không đủ sức ảnh hưởng." Phó Cửu Cửu nói nhanh hơn một chút: "Song những nhà thiết kế của bọn họ rất giỏi, sau khi loạt sản phẩm này được đưa ra thị trường, em đảm bảo chúng sẽ rất được yêu thích."

Nắng đầu thu vẫn còn hơi gắt, xuyên qua cành lá vàng rơi lên người bọn họ.

Lâm Quận từ trên cao nhìn xuống Phó Cửu Cửu.

Lúc Phó Cửu Cửu nói chuyện còn giơ tay lên giống như đang lập lời thề son sắt, thật sự có chút rất đáng yêu.

Vẻ ngoài của cậu vô cùng đẹp, vừa cao vừa gầy, làn da trắng như tuyết.

Có lẽ là vì quá trắng nên màu tóc và con ngươi của cậu cũng nhàn nhạt.

Đặc biệt là đôi mắt đó, dường như nguồn nước bên trong rất dồi dào, trông giống như phiến hổ phách trong suốt dưới ánh nắng.

Lúc cậu không cười thì mang theo vẻ lạnh lùng mơ hồ, thế nhưng lúc cười lên thì lại đặc biệt say đắm, có phần mềm mại ngọt ngào không tự chủ được.

Giờ phút này cậu đang dùng đôi mắt đó để nhìn anh, hơi ẩm ướt nhưng rất tha thiết chân thành.

Hiện tại tĩnh lặng vô cùng, gió xuyên qua rừng cây rồi lại thổi qua từ bên người Lâm Quận, mang theo hơi thở nhè nhẹ của anh.

Giống như gió biển lướt qua cây rừng, vừa yên tĩnh vừa thoải mái.

"Muốn đi cửa sau à?" Anh hỏi.

Phó Cửu Cửu không muốn đi cửa sau, cậu chỉ muốn có một cơ hội, một cơ hội để có thể được nhóm môi giới của Lạc Hằng suy xét kỹ hơn về sản phẩm.

Cậu cho rằng đối phương không thèm ngó ngàng đã trực tiếp từ chối chỉ vì thương hiệu nhất thời thiếu sức ảnh hưởng, điều đó không công bằng đối với thương hiệu cũng như nghệ sĩ chút nào.

Thế nhưng không hiểu vì sao, đối diện với ánh mắt giống như hắc diện thạch của Lâm Quận, cậu lại như bị ma xui quỷ khiến mà nói: "Vậy... đàn anh cho em đi hả?"

Nói xong, lại không biết nghĩ đến cái gì, cậu cắn môi cúi đầu cười, ý cười mang theo một chút ảo não.

Vẻ mặt thoải mái của Lâm Quận bất chợt trở nên mất tự nhiên trước nụ cười không rõ ý tứ này của cậu.

Anh nắm chặt nắm tay, đặt bên môi ho nhẹ một tiếng: "Đùa cậu thôi."

Phó Cửu Cửu mím môi, cậu cố nén cười, ngước mắt lên nhìn anh.

"Cậu gửi thông tin thương hiệu vào mail cho tôi, nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ chuyển qua cho bộ phận nhân sự liên quan." Ánh mắt của Lâm Quận rất sâu, mơ hồ có một chút ánh sáng, anh vô cùng nghiêm túc nói: "Nhưng kết quả cuối cùng vẫn phụ thuộc vào quyết định của đội ngũ nghệ sĩ đấy."

Thế này là đủ rồi.

Phó Cửu Cửu vui mừng đến độ khóe mắt hơi cong lên, cậu cười vừa ngọt vừa mềm: "Cảm ơn đàn anh ạ."

Phó Cửu Cửu cười lên rất đẹp, hàm răng cậu trắng tinh, đôi mắt cong cong, hàng mi phủ lên làn da trắng như sứ một bóng râm mờ ảo.

Cậu hơi ngẩng đầu, ánh nắng phản chiếu vào trong mắt tựa như hai hồ nước sáng lấp lánh, khiến cho người ta không cách nào rời mắt được.

Ngày hôm đó sau khi trở về, Phó Cửu Cửu lập tức gửi tài liệu của thương hiệu qua cho anh.

Trong vòng vài ngày tới, người đại diện của Lạc Hằng đích thân liên hệ với cậu.

Hai bên hợp tác rất vui vẻ, vốn dĩ Phó Cửu Cửu nên mời Lâm Quận một bữa để tỏ lòng biết ơn, thế nhưng cậu lại không dám liên lạc với anh nữa.

Bởi vì đêm đó cậu bị đẩy vào trong giấc mơ kiều diễm kia.

...

Phó Cửu Cửu thở hổn hển giãy thoát khỏi giấc mộng, hai mắt phủ đầy mồ hôi.

Cậu không thể không nhẹ nhàng chớp mắt một chút, một hồi lâu sau mới nhận ra mình đang ở nơi nào.

Trong phòng rất tối, không thể nhìn rõ được thứ gì, chỉ có một tia ánh trăng xuyên qua khe hở trên tấm rèm đập vào vách tường đối diện.

Phó Cửu Cửu ngây người nhìn chằm chằm tia sáng đó một lúc.

Cảm giác nóng bỏng của tình yêu cùng sự lạnh lẽo từ câu nói cuối cùng kia của Lâm Quận xoắn lại rồi đan xen vào nhau, trong lòng cậu hiện lên một tia đau đớn không thể nói thành lời.

Không biết qua bao lâu, cậu mới giật giật ngón tay, chạm vào hộp thuốc lá trên tủ đầu giường.

Ánh lửa soi sáng gương mặt tinh xảo của cậu, đôi môi hồng hào khẽ mím chặt.

Dựa vào mùi thuốc lá nóng hầm hập, cuối cùng cậu cũng thoát khỏi loại cảm xúc mãnh liệt không thể tự chủ đó.

Trên thực tế, vẫn còn nửa sau của giấc mơ này.

Nếu nửa đầu là lưu luyến nồng nhiệt triền miên, vậy nửa sau sẽ là cái gì đây?

Phó Cửu Cửu rũ mắt, hàng mi dày và dài che khuất ánh mắt của cậu, giống như một nửa giấc mộng kia, khiến cho người ta không cách nào thấy rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play