Cảnh trong mơ lại một lần nữa đến đúng hẹn.

Những đường nét cơ bắp bị mồ hôi phác họa của Lâm Quận không ngừng phập phồng, bọn họ lại hòa vào làm một trong cuộc tình nóng như thiêu đốt.

...

Thế nhưng, khi dư vị của khoái cảm còn chưa kịp tan đi và hô hấp của cậu vẫn chưa ổn định lại thì ống kính đã đột nhiên chuyển sang một phân cảnh khác.

Đó là một chiếc bàn dài, trên bàn đặt một tờ đơn xin ly hôn, cậu và Lâm Quận phân ra ngồi ở hai phía đối diện.

Ánh mắt của Lâm Quận hoàn toàn khác so với lúc trên giường, không có lửa, chỉ có băng.

Anh nhàn nhạt cụp mắt: "Ly hôn đi."

Lòng đau như cắt, Phó Cửu Cửu có thể cảm nhận rất rõ rằng khi chính mình nghe thấy những lời này trong mơ thì lòng đau như cắt.

Thế nhưng cậu vẫn mím môi, gồng lên muốn chết, lạnh lùng nói: "Ly thì ly."

Tiếng sột soạt của ngòi bút di chuyển trên giấy dường như văng vẳng bên tai, Phó Cửu Cửu sốt ruột vươn tay ra như mọi lần.

Cậu muốn ngăn lại bản thân đang ký tên kia.

Phó Cửu Cửu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bước vào hôn nhân, kể cả khi ở trong mộng.

Sau cái đêm năm mười bảy tuổi đó, cậu đã không còn mong đợi gì ở một mối quan hệ hay hôn nhân nữa.

Cậu rất ít khi nói đến vấn đề này.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng khi uống rượu và tán gẫu, hoặc khi công việc liên quan đến những chủ đề như vậy, cậu vẫn khó tránh khỏi việc bị hiểu lầm rằng mình khinh thường hôn nhân và những mối quan hệ khác.

Phó Cửu Cửu không muốn giải thích quá nhiều, vì thế cậu thường cong mắt cười cho qua.

Cậu rất đẹp, nụ cười lại vô cùng ngọt ngào, đại đa số người đều sẵn sàng khoan dung cho việc thiếu tôn trọng hôn nhân của cậu.

Trên thực tế, nếu suy nghĩ trong lòng là những dãy núi kéo dài không ngừng, vậy thì nơi cao và nguy hiểm nhất trong lòng cậu thật sự có một lá cờ bay phấp phới.

Đó là nỗi sợ hãi của cậu đối với hôn nhân.

Cậu đã gặp qua rất nhiều người, không thể nâng niu mà còn phải gắng gượng tiếp xúc, cuối cùng là khiến cho bản thân thương tích đầy mình.

Loại chuyện này quá thiêng liêng, không phải là thứ mà những người tầm thường như cậu có thể hưởng thụ hay điều khiển được, cho nên cậu cũng không bao giờ muốn nghĩ đến.

Phó Cửu Cửu có thể cảm giác được sự phẫn nộ trong mơ của mình đã nổ tung.

Hôn nhân thiêng liêng như vậy, không có thì thôi, nhưng nếu đã bước vào rồi thì nên đối xử với nó thật tốt, đừng lấy nó ra để trút giận.

Vậy nên cho dù lần nào cũng thất bại, cậu vẫn không do dự vươn tay ra, cố gắng ngăn cản chính mình đang giận dữ ký tên kia.

Chỉ có điều lần này không hề giống với những lần trước, cậu có thể đè tay lên đó.

Xúc cảm của đường vân nhẵn mịn trên giấy vô cùng rõ ràng dưới lòng bàn tay.

Con ngươi của Phó Cửu Cửu chậm rãi lấy lại tiêu cự, khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo của Lâm Quận từ từ hiện rõ trong tầm mắt.

Anh khẽ nâng cằm, đôi mắt sâu không thấy đáy của anh đang trầm lặng nhìn mình, mang theo một chút nhẫn nhịn và kiêu ngạo.

Hai người im lặng nhìn nhau, Phó Cửu Cửu khẽ hé miệng, thế nhưng cậu chỉ phát ra được một vài tiếng thở dốc.

Lâm Quận lạnh lùng nhìn động tác của cậu, thật lâu sau anh mới cong khóe môi lên, trong mắt hiện lên một tia trào phúng: "Sao vậy, em hối hận rồi à?"

Tia trào phúng kia đã đâm vào lòng Phó Cửu Cửu, những cảm xúc lẫn lộn giữa thực và mơ lại khiến cậu cảm thấy đau đớn.

Rõ ràng là vừa rồi, đúng hơn là mới vài phút trước thôi, bọn họ còn đang làm chuyện thân mật nhất trên thế gian này.

Anh vừa dịu dàng vừa bá đạo, nói với cậu những lời hạ lưu tình tứ, kiểm soát hô hấp của cậu trong tay, khiến cho cậu mặt đỏ tai hồng...

Như thể bọn họ là một cặp trời sinh, như thể bọn họ yêu nhau tuyệt đối.

Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, anh đã mặc quần áo chỉnh tề, ánh mắt giống như kiếm, khiến cho cậu một kiếm xuyên tim.

Tình triều còn chưa kịp rút đi, cơn ớn lạnh đã bất chợt xông đến, đông cứng cả người Phó Cửu Cửu.

Tựa như một tên diễn viên vụng về, người khác đều đã nhập vai hết cả rồi, chỉ có mình vẫn chìm đắm trong dư vị của màn diễn trước, mãi vẫn không thể nào thoát vai.

Sự uất ức không thể giải thích được cao ngút trời, Phó Cửu Cửu oán hận trừng mắt nhìn Lâm Quận, vẻ mặt vô cùng cố chấp.

Nếu nói rằng trước khi giấc mơ này xảy ra, Lâm Quận là một vầng trăng sáng treo trên cao trong lòng Phó Cửu Cửu, vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, khiến cho cậu chỉ dám lén lút ngưỡng mộ mà không có bất kỳ tâm tư nào khác; thì sau những giấc mơ nồng nhiệt dài ngày như vậy, bây giờ Lâm Quận trong lòng cậu đã nhuốm một chút khói lửa dịu dàng của con người, cùng bảy niềm đam mê và sáu niềm ham muốn (*) có thể kéo người ta xuống địa ngục...

(*) Thất tình lục dục [七情六欲]: Thất tình bao gồm hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.

Bất kế đó là ánh trăng sáng trong tim hay là đàn anh hoàn mỹ động lòng người kéo cậu vào thất tình lục dục đi nữa, trọng lượng của anh đối với Phó Cửu Cửu vẫn là quá nặng.

Điều này càng khiến cho Phó Cửu Cửu không thể chịu đựng nổi, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn như vậy lại xuất phát từ anh.

Phó Cửu Cửu cảm thấy uất ức, thật ra Lâm Quận cũng không khá hơn cậu chút nào.

Bởi vì vẻ mặt của Phó Cửu Cửu thoạt nhìn cũng rất dữ tợn.

Hai bên má trắng nõn hơi hơi phồng lên, đôi mắt hạnh tròn tròn liếc xéo, môi hồng hồng mím lại thành một đường thẳng.

Thật ra là đáng yêu muốn chết, nếu đối tượng mà cậu nhắm vào không phải là anh, cũng như nếu cậu không ký tên vào tờ giấy đó...

Trong sự yên tĩnh đến tột cùng, Phó Cửu Cửu chậm rãi di dời tầm mắt.

Mãi đến lúc này cậu mới để ý thấy tay mình vẫn còn đang đặt trên tờ đơn ly hôn kia.

Giấy trắng mực đen, ở mặt trên là chữ ký rồng bay phượng múa của cậu, mà bên phía thuộc về Lâm Quận thì vẫn còn trống rỗng.

Phó Cửu Cửu lặng lẽ di chuyển đầu ngón tay, vô thức che đi cái tên đó.

Mắt của Phó Cửu Cửu cụp xuống, sự trào phúng trong mắt Lâm Quận cũng lập tức biến mất.

Có gì đó ẩn giấu đằng sau sự mỉa mai lạnh lẽo kia, vô tình lọt ra ngoài một chút, thậm chí thoạt nhìn thì có vẻ rất tủi thân.

Đôi mắt của anh rất lộng lẫy, lông mi dày đến mức trông như kẻ mắt tự nhiên, khiến cặp mắt đó vừa sống động lại vừa sắc bén vô cùng.

Lúc này hàng mi rậm rạp kia đang khép hờ, ánh mắt của anh lại dõi theo tầm mắt của Phó Cửu Cửu nhìn về phía tay cậu.

Bàn tay của Phó Cửu Cửu rất đẹp, khớp xương được chia ra rất đều, mười ngón tay thon dài, phần lớn thời gian đều mát mẻ cũng như mềm mại vô cùng, lúc nắm tay rất thoải mái.

Nơi gần móng tay ngón cuối của bàn tay phải có một nốt ruồi lớn bằng hạt gạo.

Rất nhỏ, đây vốn là một tì vết trên viên ngọc bích trắng hoàn mỹ kia.

Thế nhưng lại cố tình bởi vì bàn tay đó quá gầy và trắng nõn, điểm màu nâu ấm áp này lại càng thêm bắt mắt, trên làn da không tì vết mơ hồ lộ ra một vẻ gợi cảm đặc biệt.

Hầu kết của Lâm Quận khẽ chuyển động, anh đã hôn và ma sát nốt ruồi này vô số lần bằng đôi môi của mình.

Ngoài nơi này ra còn có một nốt ruồi nhỏ gợi cảm và quyến rũ hơn rất nhiều, mọc ở một nơi rất bí mật trên người Phó Cửu Cửu.

Chỉ có anh đã từng nhìn thấy, cũng chỉ có anh đã từng hôn qua.

Bầu không khí vốn đã áp lực dường như lại tăng thêm một tầng khô nóng, giống như đêm trước một cơn bão mùa hạ, khiến cho người ta hít thở không thông.

Lâm Quận không nhịn được khẽ ngửa đầu, nâng ngón tay lên nới lỏng chiếc nút áo ở trên cùng: "Em hối hận?"

Dường như anh đang rất cấp bách muốn biết đáp án của Phó Cửu Cửu.

Phó Cửu Cửu cũng không ngờ Lâm Quận lại là một người thích gây sự như vậy.

Cậu bị ép buộc rất gay gắt, kiên nhẫn hít vào một hơi thật sâu.

Cậu vẫn còn nhớ rõ lá cờ "Bàn về sự thiêng liêng của hôn nhân" cắm trên đỉnh núi cao nhất trong lòng mình.

Sau đó, cậu nghe thấy giọng của bản thân, vừa mạnh mẽ lại vừa có chút run rẩy: "Mười... mười triệu không đủ đâu, ít nhất phải là năm... năm chục triệu cơ."

Cậu giơ một tay lên, năm ngón tay đồng thời mở ra, bày tỏ mong muốn "năm chục triệu" của mình.

Có điều lời vừa nói ra khỏi miệng thì cậu lập tức đờ ra tại chỗ, bởi vì lần này thật sự rất khác.

Trước kia dù có thân mật đến đâu thì cậu và những thứ trong mơ vẫn luôn bị ngăn cách bởi một bức màn không thể xuyên thủng.

Cậu có thể cảm nhận và nhìn thấy cảnh trong mơ, song lại không có cách nào để tham dự.

Thế nhưng hôm nay, cậu không chỉ có thể chạm vào mà còn có thể cất lên tiếng nói của mình.

Hơn nữa, giấc mơ hôm nay kéo dài đến vô tận, nó không hề dừng lại ở thời điểm cậu ngăn "Phó Cửu Cửu" ký tên và dùng tay ấn vào chỗ trống.

Trong trường hợp bình thường, đáng nhẽ lúc đó cậu phải tỉnh dậy trong phòng ngủ rồi.

Phó Cửu Cửu vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Quận, mà Lâm Quận cũng đang nhìn cậu chăm chú.

Rất rõ ràng, anh cũng đã nghe thấy câu nói kia, khiến cho sự trào phúng lại hiện lên trong mắt, càng thêm lạnh lẽo.

Anh chỉ nhìn Phó Cửu Cửu như vậy, thậm chí không nói một lời nào.

Ánh mắt đó khiến cho Phó Cửu Cửu cảm thấy có phần xấu hổ.

Mười triệu, trên thỏa thuận đã viết rất rõ ràng, và mình thì cũng đã đặt bút ký.

Mặc dù cậu bị ép buộc gay gắt, mặc dù cậu muốn trì hoãn tất cả mọi chuyện, nhưng mà...

Điều khiến cậu kinh ngạc nhất vẫn là: Không biết từ khi nào mà trong tầm mắt của cậu chỉ còn có một mình Lâm Quận, thay vì giống như lúc trước, cậu là người ngoài cuộc chỉ có thể nhìn thấy Lâm Quận và "Phó Cửu Cửu".

Bàn tay ôm lấy má dần nắm lại thành quyền, Phó Cửu Cửu từ từ nhét ngón tay cái vào giữa môi và răng, chậm rãi dùng sức.

Đau, đau quá đau quá đau quá đau quá...

Đến giờ phút này, cậu đã căn bản xác định được rằng hiện tại mình không phải đang ở trong mơ, mà là đang ở một cái cảnh tượng thật.

Cậu hoảng sợ mở to mắt nhìn về phía Lâm Quận, thậm chí còn quên thả lỏng khớp hàm đang cắn ngón tay.

Cặp con ngươi màu hổ phách kia lập tức chứa đầy nước mắt, giống như hai viên ngọc lưu ly đã được rửa sạch, trong veo đến độ khiến người ta cảm thấy thương xót.

Vẻ mặt của Lâm Quận vẫn lạnh lùng như cũ, thế nhưng sống lưng anh lại vô thức thẳng lên khi Phó Cửu Cửu cắn ngón tay của cậu.

Anh nhanh chóng đứng dậy, sải đôi chân dài bước hai ba bước đến bên cạnh Phó Cửu Cửu, bình tĩnh quát khẽ: "Em làm gì đó?"

Phó Cửu Cửu giương mắt lên nhìn anh.

Khuôn mặt của Lâm Quận rất lãnh đạm, dung mạo tuấn mỹ, càng đến gần lại càng đẹp đến mức rung động lòng người.

Quả thực Phó Cửu Cửu đã động lòng, gần như là hoảng sợ, hàm răng đang cắn ngón tay không nhịn được dùng sức nhiều hơn.

Ngay sau đó, cổ tay của cậu bị nắm lại, hai ngón tay tiến vào khoang miệng của cậu thăm dò, cạy hàm răng ra rồi thay thế bằng ngón tay của anh.

Ngón cái bị cắn có một dấu răng rất sâu, may là không bị chảy máu.

Lâm Quận rũ mắt nhìn cậu, sắc mặt không thay đổi khẽ khuấy động hai ngón tay đang bị cắn, cơn đau bị bao bọc bởi sự ấm áp và trơn trượt khiến cho hầu kết của anh di chuyển lên xuống.

Phó Cửu Cửu bị anh khuấy đến mức thân thể khẽ run lên, cậu chợt nhớ ra là trong mơ anh cũng đã từng làm như vậy.

Giống như vừa mới tỉnh mộng, cậu dần thả lỏng hàm răng đang cắn chặt. Cậu cảm thấy hai bên tai nóng bừng, hoảng loạn muốn chạy trốn khỏi lãnh địa của anh, lại bị anh nắm chặt lấy cổ tay không cho cậu toại nguyện.

Lòng bàn tay của Lâm Quận rất nóng, sự ấm áp dễ chịu đó mang đến cho Phó Cửu Cửu đang rối rắm một cảm giác an toàn khá mâu thuẫn.

Anh cụp mi xuống, ánh mắt rơi vào mái tóc mềm mại cùng vành tai ửng hồng của Phó Cửu Cửu: "Nếu em không muốn ly hôn thì..."

"Ly, ly, ly, ly, ly..."Phó Cửu Cửu có chút sợ hãi nhìn anh, không ngừng nói ra một chữ 'ly'.

Ly hôn, phải ly hôn.

Phó Cửu Cửu đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại.

Bây giờ không còn là chuyện giữa Phó Cửu Cửu trong mơ và Lâm Quận nữa, mà là chuyện của cậu và Lâm Quận.

Cậu hoàn toàn không biết chút gì về Lâm Quận, về chuyện tình cảm và hôn nhân của bọn họ, thậm chí cậu còn chẳng biết tại sao bọn họ lại ly hôn.

Tất nhiên là càng không có ký ức gì liên quan đến những thứ này cả.

Vì vậy, cậu không cần phải bị kìm hãm bởi cái gọi là "Bàn về sự thiêng liêng của hôn nhân".

"Cái gì?" Bàn tay của Lâm Quận dừng lại giữa không trung, sự mềm mại giữa môi lưỡi của Phó Cửu Cửu trên đầu ngón tay anh vẫn còn chưa tiêu tán.

Trong mắt anh nhất thời hiện lên một chút hoang mang và khiếp sợ, như thể không hiểu được Phó Cửu Cửu đang nói cái gì.

Xuất phát từ quan hệ nghề nghiệp nên trí tưởng tượng cũng như óc sáng tạo của Phó Cửu Cửu cao hơn người thường, cậu nhận thấy khả năng tiếp nhận những điều mới và khái niệm mới của mình mạnh mẽ hơn rất nhiều so với người khác.

Ngoại trừ thân phận là một biên tập viên thời trang, hầu như không có ai biết rằng thật ra cậu còn là một họa sĩ truyện tranh nữa.

Kể từ năm hai đại học đến nay, bộ truyện tranh "The Blade" của cậu đã được đăng thành nhiều kỳ trên mạng, nhận được không ít sự hâm mộ.

Mà trong đó vừa vặn đề cập đến rất nhiều thiết lập về xuyên không cũng như thay đổi không gian.

Phó Cửu Cửu nhanh chóng bổ não.

Xét theo tất cả những thông tin hiện có, loại trừ tất cả những suy đoán bất khả thi, cuối cùng chỉ còn lại một khả năng duy nhất:

Cậu đã xuyên vào thế giới song song.

Một thế giới song song cùng với một số phận hoàn toàn khác so với thế giới ban đầu của cậu.

Trong thế giới này, cậu và Lâm Quận đã kết hôn, và hiện tại đã đi đến nước ly hôn rồi.

...

Phó Cửu Cửu không biết giữa bọn họ đã trải qua những gì, càng không biết tại sao bọn họ lại phải ly hôn.

Nhưng nếu xét theo lẽ thường, khả năng cao là giữa bọn họ xuất hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.

Đánh giá theo tình hình trong mơ, Lâm Quận là người đã đệ đơn ly hôn, còn cậu là bên đơn phương ly hôn.

Lâm Quận đã cho cậu một cái bậc thang, cậu chỉ có thể bước xuống, nhất định phải rời khỏi, nếu không cậu sẽ bị nhìn thấu chỉ bằng một cái liếc mắt.

Bàn tay của Phó Cửu Cửu siết chặt vì căng thẳng, bàng hoàng cảm thấy có gì đó đã chạm vào mình.

Cậu máy móc nhìn qua, đó là một chiếc nhẫn bạch kim không hề tồn tại trong thế giới thực, đang lặng lẽ nằm trên ngón áp út bên tay trái của cậu.

"Em nói là em không hối hận." Phó Cửu Cửu đứng dậy, trả lời câu hỏi của anh, đồng thời tháo chiếc nhẫn cưới xuống đặt trên thỏa thuận ly hôn.

Sắc mặt cậu tái nhợt đến mức ngay cả đôi môi hồng nhuận cũng phai nhạt.

Đôi mắt cụp xuống với hàng mi ướt đẫm, thậm chí còn có vẻ lo sợ không yên.

Ánh mắt sâu thẳm của Lâm Quận nhìn cậu rất lâu, trong mắt anh dần dần hiện lên sự oán hận.

Phó Cửu Cửu thoạt nhìn rất yếu ớt và bất an...

Thế nhưng cố tình cậu lại muốn ương ngạnh với anh đến cùng.

Lâm Quận đột nhiên trở về vị trí ban đầu, không nhìn cậu nữa.

Anh sợ nếu mình tiếp tục nhìn thì sẽ không khỏi mềm lòng, sẽ lại hoàn toàn thua cuộc giống như trước kia.

Đây là cuộc thi mà cả hai đều biết rất rõ, dù sao thì vẫn sẽ có người thua, nhưng anh không muốn người thua cuộc lúc nào cũng là mình.

Môi anh mím chặt lại, nắm đấm mơ hồ siết chặt trong bóng tối, sợ rằng bản thân sẽ không nhịn được mà nói hoặc làm gì đó không nên.

Đúng lúc này, một chú chó Alaska màu đen từ trên tầng hai chạy xuống, lọt vào tầm mắt của anh và đang vội vã chạy đến.

Nó đi vòng qua anh hai lần, sau đó nhanh chóng chạy đến bên cạnh Phó Cửu Cửu, thân thiết cọ mũi vào đầu gối của cậu.

Phó Cửu Cửu nhìn thấy nó, trong mắt hiện lên một sự vui sướng rất lớn, cậu ngồi xổm xuống ôm lấy cổ của chú chó một cách thân mật, dịu dàng gọi: "Phó Tiểu Bát."

Phó Tiểu Bát gừ gừ hai tiếng, thân mật cọ vào mặt Phó Cửu Cửu.

Phó Cửu Cửu mím môi, hai mắt cậu đỏ bừng, giống hệt như một đứa trẻ vừa mới chịu rất nhiều uất ức nay đã gặp được người thân, lập tức cúi xuống hôn Phó Tiểu Bát pi pi pi mấy tiếng.

Sau đó cậu đứng lên, tựa như đã tìm được chỗ dựa, ngữ khí như chém đinh chặt sắt: "Phó Tiểu Bát thuộc về em."

Sắc mặt Lâm Quận hoàn toàn lạnh xuống, đôi con ngươi vừa tối vừa lãnh đạm, giống như những vì sao trong đêm lạnh.

Anh nghiêng đầu cười gằn: "Muốn Phó Tiểu Bát à? Không có cửa đâu. Em chỉ có mười triệu thôi, làm sao có thể nuôi Phó Tiểu Bát được?"

Phó Cửu Cửu: (⊙o⊙)

Cái gì cơ? Mười triệu mà không đủ nuôi Phó Tiểu Bát luôn hả?

Cậu có chút hoài nghi nhân sinh mà chớp mắt, khó có thể tin vào tai mình.

Mười triệu, đối với cậu mà nói thì quả thực là một con số thiên văn mà cậu không dám nghĩ đến, vậy mà anh nói là không nuôi nổi Phó Tiểu Bát à?

Trước đây lương một tháng của cậu chỉ có mười vạn tệ, chẳng phải cậu vẫn có thể nuôi Phó Tiểu Bát khỏe như vâm đó sao?

Lâm Quận nhìn bộ dạng ngơ ngác của cậu, anh cho rằng cậu đang lo lắng cho cuộc sống của mình sau này nên nói chậm lại một chút, từng bước thuyết phục cậu:

"Em chưa tính đến việc một tháng em còn mua túi xách, giày dép, trang sức, quần áo, các loại phụ kiện, rủ bạn bè ăn uống rồi tặng quà vì mặt mũi, còn gọi điện cho thần tượng, bao máy bay, bao trực thăng, bao du thuyền, tặng xe thể thao..."

Phó Cửu Cửu lại trợn mắt.

"Em còn chưa tính," Lâm Quận nói: "Mười triệu đủ cho em dùng mấy ngày? Em có thể nuôi sống chính mình sao? Em có năng lực kiếm tiền sao? Em dựa vào cái gì mà giành Phó Tiểu Bát với anh?"

Bốn câu hỏi liền tù tì đánh thẳng vào tư tưởng.

Phó Cửu Cửu:... (⊙o⊙)

Cậu thật sự không thể hiểu nổi cách sống của kẻ có tiền mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play