Bất kể như thế nào thì vẫn phải giữ được sự bình tĩnh.
Kiều Tinh Nam đi bên cạnh Asrit, bước chân thong dong, mảy may không nhìn ra một chút ý nghĩ tạp nham nào đang nhảy nhót ở sâu trong nội tâm.
Người mặc áo bào trắng trầm mặc đi theo sát phía sau, quản gia Steria thì khuôn mặt hiền từ, từ đầu tới đuôi cũng chưa từng cau mày một lần nào.
Rơi vào trong mắt quản gia trang viên, chính là ba người này đang rất bình thản ung dung, căn bản không lo lắng tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Nhìn như vậy, có lẽ vị Kiều các hạ này ít nhất cũng biết cưỡi ngựa.
Quản gia nghĩ như vậy, ánh mắt rơi vào bóng lưng vương nhà mình, nếu đối phương đúng như các quý tộc khác cũng từng học cưỡi ngựa, như vậy thì sẽ giống như suy đoán trước đó của ông ta và Eliel.
Một loại khả năng đó là lời y nói đều là thật, thân phận đối phương tôn quý, không quản vạn dặm từ phương xa tới đây tìm kiếm Thân vương của đất nước họ.
Mà một khả năng khác, cũng là khả năng được bọn họ công nhận nhất, đó là mục đích đối phương đi vào Arilance không đơn thuần, khả năng rất lớn là người do quốc gia khác bỏ nhiều tiền bồi dưỡng ra được, muốn làm chuyện gì đó bất lợi với Arilance.
Vương của bọn họ tính cách âm tình bất định, nhưng anh minh thần võ, tuyệt đối sẽ nghĩ đến điểm này.
Quản gia rủ đôi mắt xuống, mặc niệm cho tên lừa đảo đã kích thích sự hứng thú trong thâm tâm đế vương Arilance bọn họ.
"Ngay ở phía trước."
Asrit tựa như một vị chủ nhân nhiệt tình hiếu khách, mỉm cười nói.
Bọn họ bây giờ cách rất gần chỗ chuyên chăn nuôi ma thú của trang viên, Kiều Tinh Nam ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy ở phía xa có một căn nhà gỗ với cánh cổng lớn và hàng rào bao quanh, ẩn ẩn có thể nghe rõ tiếng các ma thú hung tàn gào thét.
Biệt trang có rất nhiều ma thú.
Kiều Tinh Nam đi theo sau lưng Asrit, lông mi y cụp xuống, nhìn có chút thất vọng.
Cho dù là một con ma thú có cánh tử sắc, hay là một con cự hình đại cẩu ở bên kia đang liếm móng vuốt, những con ma thú cao đẳng đặt ở bên ngoài sẽ được vô số người điên cuồng cướp bóc cũng gần như không thể thu hút được sự chú ý của y.
Tựa hồ là bởi vì đã gặp quá nhiều sinh vật quý hiếm nên nam nhân này mới không thèm để ý đến những con dã thú giá trị chỉ có mấy vạn kim này.
Asrit thấy thế, có chút nhíu mày, ý cười trên khóe miệng sâu hơn một chút.
Chiến mã được nuôi dưỡng ở chỗ sâu nhất trong sân cửa gỗ, bởi vì chủng loại quý hiếm, cho nên được nuôi nâng rất cẩn thận,
Đúng như là Kiều Tinh Nam vừa mới đoán được, con “ngựa” mà Arsit nói để cưỡi không giống với con ngựa mà y từng tiếp xúc ở kiếp trước.
Những con ngựa này trên đầu đều có mọc một cái sừng.
Thay vì nói là chiến mã, thì nó giống như là một con kỳ lân trong truyện cổ tích mà y từng đọc trong sách ở kiếp trước hơn.
Lông của bọn chúng sắc bén bóng loáng, khí chất thông tuệ tao nhã, cái sừng trên đầu có màu giống như màu thân của bọn chúng, có con toàn thân lông trắng, sừng cũng màu trắng, cũng có con có sừng màu đen.
Nhưng hiện tại những con ngựa này có vẻ ngoài như thế nào cũng không quan trọng.
Hiện tại Kiều Tinh Nam chỉ quan tâm đến việc nếu như mình cố chấp đi lên thì có bị ngã chết hay không.
Asrit nghiêng nghiêng đầu, hắn chọn một con ngựa chiến màu đen, nhìn về phía Kiều Tinh Nam không nhúc nhích, khách khí nói: "Kiều, ngươi không chọn một con ngựa chiến cho mình sao?"
Theo sát sau lưng Asrit, Eliel và Howard nắm tọa kỵ của mình, nghe vậy cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Kiều Tinh Nam.
Sau đó bọn họ nhìn thấy vị nam nhân tóc đen trẻ tuổi trước mặt kia mấp máy môi, trên khuôn mặt tinh xảo hiện lên một tia ngờ vực, muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy, Kiều?"
Biểu cảm trên mặt Asrit không thay đổi, nếu như cẩn thận quan sát thì có thể mơ hồ thấy được bên trong con ngươi xanh biếc của hắn là một tầng ý lạnh.
Trên bờ vai, hoàng kim mãng xà đung đưa theo động tác dẫn hắc mã của đối phương, nó lè cái lưỡi dài ra, nhìn chằm chằm Kiều Tinh Nam.
Vài giây đồng hồ sau, mọi người ở chỗ này mới nghe thấy trong giọng nói bình tĩnh thường ngày của nam nhân tóc đen kia mang theo chút do dự, hình như là có chút ngờ vực, khó hiểu.
"Tại sao những con ngựa ở đây không có cánh?"
Cánh? Ngựa chiến làm sao có thể mọc cánh?
Eliel nhíu nhíu mày, những con ngựa chiến này là chiến lợi phẩm đoạt được trong cuộc chiến với Biala lúc trước, ngay cả ở Biala, hắn cũng chưa từng nghe nói đến một con ngựa chiến có cánh.
Nam nhân tóc đen đi về phía trước mấy bước, đứng trước mặt một con ngựa toàn thân tuyết trắng, y nhẹ nhàng giơ tay vuốt ve con ngựa ôn nhu này, thủ pháp thành thạo.
Lỗ tai ngựa chiến giật giật, dường như được sờ nên rất là dễ chịu, đầu không tự giác rủ xuống, cái đuôi cũng vui vẻ vẫy vẫy vài cái.
Đây là thủ pháp lúc trước Kiều Tinh Nam và các anh em tổ đạo cụ đã học được để trấn an mấy con ngựa, không ngờ vẫn hữu dụng với mấy con kỳ lân này.
Ngựa chiến màu trắng như là một tinh linh trong tuyết, thuần khiết mà mỹ lệ, nam nhân tóc đen đứng ở trước nó, mày như mực họa, da thịt trắng nõn, con mắt màu vàng óng rất ít khi mang theo một vẻ nhu hòa, khiến người ta không thể rời mắt.
"Ngựa chiến cũng có cánh?"
Asrit chậm rãi hỏi một câu, ánh mắt của hắn rơi vào bàn tay đối phương vuốt ve ngựa chiến, ngón tay thon dài như ngọc, da thịt trắng nõn như tuyết, càng làm nổi bật lên chiếc vòng tay kim sắc trên cổ tay của y.
Kiều Tinh Nam ừ một tiếng: "Chỗ chúng ta gọi bọn nó là kỳ lân."
Trong Tạp Trì không có ma thú.
Vì muốn định hình thiết lập nhân vật, Kiều Tinh Nam cần để đám người này biết sớm, nói cho bọn họ loại ma thú bọn họ chưa từng thấy, làm giảm đi mong muốn của bọn họ. Hiện tại, da mặt Kiều Tinh Nam đã dày đến mức có thể mặt không đổi sắc bàn chuyện đại sự rồi.
Nhưng mà, y cũng không nói bậy, con kỳ lân trong truyền thuyết kiếp trước của y thật sự có cánh.
Asrit nghe được câu này, nét mặt không thể nhìn ra là có tin tưởng vào mấy lời mê sảng của y hay không.
Kiều Tinh Nam cảm thấy hắn chắc sẽ không tin.
Nhưng mà, chỉ cần có thể định hình được thiết lập nhân vật thì hắn có tin hay không cũng không quan trọng. Kiều Tinh Nam thu tay lại, con ngựa sừng trắng được sờ rất dễ chịu, thấy y không sờ nữa, còn có chút lưu luyến không rời dùng sừng cọ cọ vào góc áo của y.
Rất hiển nhiên, nam nhân này thường xuyên tiếp xúc với những con ngựa chiến, nếu không thì cũng sẽ không dễ dàng lấy được sự yêu thích của đối phương như thế, quản gia và Eliel đồng thời sinh ra loại ý nghĩ này.
Phải biết, vào lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy loại chiến mã đắt đỏ như này, cả hai còn khẩn trương không dám động.
Asrit nhìn tràng cảnh này, trên mặt không có biểu lộ gì, sau đó chỉ nhếch miệng nói khẽ: "Nếu Kiều và con ngựa chiến này đã hợp nhau như vậy, không bằng ngươi hãy cưỡi nó, chúng ta cùng đi ra phía sau núi đi dạo một vòng."
Ngón tay Kiều Tinh Nam để ở bên người khẽ động, chuyện này không thể được, y chỉ biết trấn an ngựa để chụp ảnh, bảo y cưỡi ngựa quả thực là quá khó khăn.
Nhưng mà là một đế vương biết lễ, y không thể cự tuyệt được.
Ngựa chiến nhanh chóng được đám người hầu dẫn ra từ bên trong hàng rào, Kiều Tinh Nam trấn an vuốt ve con ngựa sừng trắng, ánh mắt liếc qua trông thấy Asrit đã giẫm lên bàn đạp ngồi ở bên trên con ngựa chiến toàn thân màu đen kia, dùng con ngươi xanh biếc nhìn mình.
Thân thể Kiều Tinh Nam có chút căng cứng, sau đó cũng giẫm lên bàn đạp rồi ngồi lên, con mắt màu vàng óng nhìn lại đối phương.
Bởi vì đã tương đối quen thuộc với việc tạo dáng chụp ảnh trên lưng ngựa nên Kiều Tinh Nam cũng biết khi ngồi ở trên lưng ngựa thì động tác nào là đẹp mắt nhất. Vốn là một tân thủ cưỡi ngựa nhưng hiện tại nhìn qua, y cũng không hề yếu thế hơn chút nào.
Đương nhiên, là cũng chỉ được cái đẹp mà thôi.
Kiều Tinh Nam chậm rãi vừa để con ngựa sừng trắng đi lại gần bên cạnh Asrit, vừa thôi miên mình không được khẩn trương, vừa cố gắng để cơ bắp thả lỏng, không muốn để mình trông giống một tân thủ, miễn cưỡng ra dáng cùng Asrit đi ra sau núi.
Phía sau núi là cấm địa, chỉ có vương mới có thể bước vào.
Khi đế vương Arilance không có ở đây, tất cả mọi người đều không được phép tới gần phía sau núi.
Hai vị đế vương cưỡi ngựa đi ở phía trước, không một người nào nói chuyện, bầu không khí rất là yên tĩnh, thuộc hạ sau lưng cũng đi theo không lên tiếng.
Ánh mắt Kiều Tinh Nam nhìn thẳng về phía trước.
Y cảm thấy dáng vẻ mình cứng ngắc đến mức không thể quay đầu, bên tai thì cứ truyền đến tiếng rắn xì xì. Đầu ngón tay Kiều Tinh Nam khẽ nhúc nhích ở chỗ không ai có thể nhìn thấy.
Con rắn được bạo quân nuôi dưỡng vừa ra phía sau núi đã vô cùng hưng phấn, chóp đuôi của nó tựa như chó con lay động, nhưng không được Asrit cho phép, hoàng kim mãng xà vẫn phải đè nén dã tính của mình xuống, ngoan ngoãn nằm ở trên cánh tay của hắn.
"Không cho nó xuống dưới chơi sao?"
Giọng nói của Kiều Tinh Nam nghe không có bất kỳ sự sợ hãi nào, dường như rất là tỉnh táo.
Asrit đưa mắt liếc nhìn Mạc Kim trên bả vai mình, ánh mắt dường như có một tia chán ghét khó tả.
"Trên đỉnh núi có mấy cái suối nước nóng, chờ đến nơi đó rồi thả nó đi chơi."
Asrit thuận miệng nói một câu, tiếp theo đưa tay hung hăng nắm lấy chóp đuôi con hoàng kim mãng xà, dùng cái này để nhắc nhở nó, mày là rắn.
Suối nước nóng?
Kiều Tinh Nam gật đầu một cái, con ngựa sừng trắng dưới thân bỗng nhiên nảy lên một cái, cơ thể của y cứng ngắc, toàn bộ lực chú ý lập tức tập trung vào con ngựa.
Cưỡi ngựa không thể phân tán lực chú ý, an toàn là trên hết, an toàn là trên hết
Cùng lúc đó, thuộc hạ sau lưng nhìn bóng lưng hai vị đế vương cũng bắt đầu lặng lẽ giao lưu.
"Huynh trưởng."
Eliel đưa tay đụng đụng Howard, ánh mắt ra hiệu hắn nhìn về phía người mặc áo bào trắng trước mặt.
Ánh mắt Howard khẽ động, hắn nhìn đệ đệ của mình, nhấc chân đi sang bên cạnh, dần dần tới gần người mặc áo bào trắng.
Steria chú ý có người đang càng lúc càng gần bên chỗ mình, lập tức nắm chặt hắc đàn mộc thủ trượng, ông nhớ rõ người này hình như là kỵ sĩ trưởng của Arilance bạo quân.
Hắn tới để thăm dò?
Ánh mắt Steria thay đổi nhìn về phía nam nhân tóc đen cưỡi ngựa trước mặt. Chủ nhân đáng thương, có lẽ y không phát hiện ra, thuộc hạ da giòn của y sắp gặp phải một chuyện khá là phiền phức rồi.
Năm đó lúc ở Hỗn Độn Tạp Trì, Steria rất không thích uống trà chiều với đám dị tộc, bọn họ thực sự thô lỗ đến mức làm cho người ta khó chịu, đương nhiên trong đó cũng có ngoại lệ.
Mộc tộc tương đối khác các dị tộc khác, bọn họ tao nhã hơn một chút.
Nể tình hảo hữu với Mộc tộc và chủ nhân đáng thương của mình, Steria vẫn sẵn sàng lắng nghe xem Howard rốt cuộc muốn tìm số 0 để làm cái gì.
Howard vừa quan sát người mặc áo bào trắng vừa không để lại dấu vết xích lại gần đối phương, hắn có cảm giác rất tốt về người mặc áo bào trắng này.
Trong ấn tượng của hắn, người mặc áo bào trắng là một minh chứng rõ ràng cho cái gì gọi là một kỵ sĩ trầm mặc mà trung thành.
Hơn nữa thân pháp ưu tú của đối phương đêm qua thực sự làm cho người ta kinh diễm.
Howard là kỵ sĩ trưởng bên người đế vương Arilance, lực chiến đấu của hắn đã kẹt ở một giai đoạn rất lâu. Ngay vào lúc này, nếu có một đối thủ tốt như vậy thì có thể sẽ có lợi cho sự đột phá của hắn.
Eliel cũng biết huynh trưởng đang ở tình trạng nào, nhưng kiếm thuật của hắn không bì kịp huynh trưởng, nên không có cách nào giúp được Howard cả.
Người mặc áo bào trắng xuất hiện dưới loại tình huống này, không thể không nói là thời cơ rất khéo.
Howard kế thừa tính cách thẳng thắn của gia tộc, hắn xích lại gần người mặc áo bào trắng, trầm giọng nói: "Eliel nói ngươi rất mạnh."
"Có thời gian tỷ thí với ta một chút không?"
Không, ta không muốn.
Kiều Tinh Nam vốn dĩ còn đang chú ý đến con ngựa sừng trắng dưới thân, nghe được câu này, suýt nữa là quên thở.
Tỷ thí cái gì?
Số 0 nhà ta chỉ là một tên da giòn mà thôi!