Không biết có phải là ảo giác của Kiều Tinh Nam hay không, y luôn cảm thấy lúc nam nhân tóc vàng nói câu nói này, ánh mắt của hắn luôn như có như không lướt qua ánh mắt của mình.
Kiều Tinh Nam có hơi hất cằm lên, con mắt màu vàng óng trực tiếp nhìn về phía đối phương, khẽ ừ một tiếng.
Có lẽ bởi vì đế vương và mình có địa vị giống nhau nên so với quản gia hoặc là Eliel, thái độ của y với nam nhân tóc vàng này đã tốt hơn rất nhiều.
Bên cạnh, Steria mặc một thân áo đuôi tôm màu đen, mặt mỉm cười hành lễ, thay chủ nhân nhà mình nói: "Điện hạ, nhật an." Ông dừng lại một chút, tiếp theo, giới thiệu nói: "Vị đế vương tôn quý này chính là lãnh chúa Hỗn Độn đế quốc bọn ta."
Nam nhân tóc vàng liếc qua Steria, sau đó nhìn về phía Kiều Tinh Nam, giọng nói bình thản: "Hỗn Độn đế quốc?"
Kiều Tinh Nam gật gật đầu, giọng nói cũng giống như là đối phương, kiên định không có chút dao động nào: "Arilance đại đế có thể gọi thẳng họ ta, ta họ Kiều."
Cùng là đại đế, gọi thẳng họ nhau là biểu hiện cố ý muốn thân cận với đối phương.
Con ngươi xanh biếc của nam nhân tóc vàng lóe lên, nghiêng đầu bảo quản gia chuẩn bị một chỗ ngồi cho Kiều Tinh Nam ở bên cạnh tay trái của mình. Chờ đối phương nhập tọa, hắn mới mỉm cười, nhìn y nói: "Kiều cũng có thể gọi thẳng họ ta, là Asrit."
Asrit là quốc tính.
Bạo quân ở trên phiến đại lục này là người duy nhất có tư cách dùng trực tiếp tự xưng Asrit.
Thái độ của bạo quân rất hòa thuận, nhưng hắn càng tốt bụng thì càng khiến cho Kiều Tinh Nam cảnh giác, y vốn nghĩ là hôm nay bạo quân sẽ giễu cợt y, cũng đoán ra rất nhiều tình huống, duy chỉ không đoán được hắn ta lại hiền lành như vậy.
Nhìn bề ngoài, tính cách của bạo quân dường như rất tốt.
Kiều Tinh Nam nghĩ đến tràng cảnh máu tanh đêm qua mình nhìn thấy, rồi lại nhìn lại nam nhân dường như rất ôn hòa trước mặt, sự cảnh giác trong lòng tăng lên hai trăm phần trăm.
Đúng lúc này, một tiếng rắn rít gào bỗng nhiên truyền đến bên cạnh Kiều Tinh Nam.
Hoàng kim mãng xà quấn ở bàn chân trông thấy hôm nay có nhiều người như vậy, còn có cả người mặc áo bào trắng đêm qua cũng tới, nó hơi hưng phấn, ngoằn ngoèo du động rời khỏi cái chân bàn, dọc theo sàn nhà bò đến bên cạnh bạo quân.
Hoàng kim mãng xà tựa như muốn trèo lên trên người của đối phương để lấy lòng, nhưng dưới tầm mắt lạnh nhạt của bạo quân, nó lại không dám lên.
Sau đó đầu rắn uốn éo, mắt rắn xanh biếc đột nhiên nhìn nam nhân tóc vàng ngồi ở bên người Kiều Tinh Nam.
May mắn, Kiều Tinh Nam không sợ rắn, nếu không, trông thấy một con rắn đột nhiên xông vào như vậy, con mắt còn nhìn thẳng vào mình, đoán chừng sẽ sợ đến mức cả người mềm nhũn.
Nhìn ta như vậy, không phải là muốn tới tìm ta đấy chứ?
Nét mặt Kiều Tinh Nam vô cùng bình thản, tựa hồ là cũng không thèm để ý đến con mãnh thú đột nhiên xuất hiện này, nhưng trong lòng lại hơi bồn chồn. Dù sao nếu như con rắn này đột nhiên cắn mình, mà nếu mình động thủ thì coi như là hủy hoại hình tượng đế vương cao lãnh rồi.
Sau đó, đôi mắt của hoàng kim mãng xà lập tức nhìn vào vòng tay trên tay Kiều Tinh Nam, chiếc vòng tay vàng óng ánh.
Đầu của nó lại quay lại nhìn về phía nam nhân tóc vàng, thấy đối phương vẫn không để ý tới nó, nó lè lưỡi rắn ra, lắc lư thân thể bò tới bên chân Kiều Tinh Nam.
Một giây sau, một cái thủ trượng làm bằng gỗ đen, chặn con đường hoàng kim mãng xà đi tới.
"Đại đế Arilance tôn kính, tuy đế vương của bọn ta cũng không thèm để ý đến việc trong phòng có một con rắn, nhưng xin đừng để nó tới gần ngài ấy."
Steria không ghét tân chủ nhân.
Trước khi bị trục xuất trở về Hỗn Độn, Steria đương nhiên sẽ không ngại tiện tay trợ giúp chủ nhân đáng thương của mình.
Chú Steria, ta yêu chú!
Kiều Tinh Nam không nhịn được mà thét lên trong nội tâm, nhưng thứ bày tỏ trên mặt y chỉ là đôi lông mi cụp xuống, biểu hiện khá là lạnh nhạt và hờ hững.
"Mạc Kim."
Asrit nghe vậy, hơi nhíu mày, khẽ mỉm cười gọi một tiếng, ngữ khí không tức giận, nhưng hoàng kim mãng xà giống như là bị hù dọa, quay người bò trở về.
Nó bò dọc theo chân bạo quân leo lên tới cánh tay của hắn, đầu rắn ép vào trong bờ vai của hắn, không nhúc nhích, tựa như một vật phẩm trang sức.
Kiếp trước Kiều Tinh Nam đã từng nhìn thấy huấn luyện viên thổi sáo để huấn luyện rắn, rắn tựa như là con của bọn họ, vô cùng nhu thuận, nhưng y không ngờ bạo quân cũng là một huấn rắn sư, còn có thể huấn luyện được một con hoàng kim mãng xà.
Quản gia trang viên từ một bên bưng một cái đĩa tới, đứng ở bên cạnh nam nhân tóc vàng, trong mâm là một chút thịt khô.
Asrit lấy một miếng thịt khô đặt lên trên bả vai, vừa vặn hoàng kim mãng xà có thể ăn được.
Kiều Tinh Nam nhìn bộ dáng đối phương nghiêm túc cho rắn ăn, dường như đã quên sự tồn tại của mình. Dưới loại tình huống này, tại sao một đế vương cao ngạo có thể không biểu hiện ra gì hết chứ?
Con mắt màu vàng óng của y nhắm lại, ẩn ẩn lộ ra vẻ không vui, y nghiêng nghiêng đầu, chậm rãi phun ra một chữ, "Asrit."
Bàn tay cho rắn ăn của Asrit hơi dừng lại, mặc dù lúc mười tám tuổi hắn kế thừa cái họ này, nhưng trên thực tế, cũng rất ít khi có người gọi hắn bằng cái họ này.
Nghe thấy người trước mặt này gọi hắn, Asrit còn cảm thấy khá mới lạ, ánh mắt của đối phương rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến cho hắn có thể kiên nhẫn thêm vài phần.
Asrit biết, cái người không biết ngọn ngành trước mặt này chắc chắn là đang chờ hắn hỏi một vài vấn đề.
Asrit tiếp nhận cái khăn tay do quản gia đưa tới, sau đó chậm rãi nhìn về phía Kiều Tinh Nam: "Thật xin lỗi, để Kiều chờ lâu như vậy." ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Ta rất hiếu kì, Hỗn Độn đế quốc ở nơi nào, vì sao ta chưa từng nghe nói đến quốc gia này?"
"Ở trên một đại lục khác." Kiều Tinh Nam dừng lại một chút, dường như cũng không biết hình dung thế nào, "Cách nơi này rất xa."
Đường cong khóe miệng Asrit vẫn không thay đổi, "Thật sao? Xa như vậy mà tới đây, thật sự là vất vả cho ngươi."
"Không biết ngươi từ Hỗn Độn đế quốc xa xôi đi đến Arilance là muốn làm gì?"
Đây lại có chuyện để nói rồi.
Cái cằm tinh xảo của y có chút căng cứng, đôi lông mi thon dài nồng đậm run nhè nhẹ, con mắt màu vàng óng hiện lên một tia ảm đạm, trong giọng nói lạnh nhạt ẩn chứa sự đau đớn không thể nhận ra.
"Ta đến tìm kiếm trân bảo của Hỗn Độn đế quốc bọn ta."
Trân bảo?
Asrit tiện tay ném khăn tay cho quản gia, con ngươi xanh biếc nhìn chằm chằm y, bày ra bộ dáng nghiêm túc lắng nghe.
Kiều Tinh Nam chậm rãi nói: "Bảy năm trước, hai vị thân vương Hỗn Độn đế quốc cùng ta đi du lịch đã mất tích."
"Vì phòng ngừa người hữu tâm chú ý, mỗi một năm, ta đều sẽ âm thầm dẫn theo một vài thuộc hạ đến gần chỗ mà bọn họ mất tích để tìm kiếm bọn họ."
"Nhưng không có bất kỳ một manh mối nào."
Asrit giống như là đang rất nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt không nhịn được chuyển qua đôi mắt đối phương.
Con mắt đối phương có màu vàng óng xinh đẹp tựa như hai viên bảo thạch, cho dù nhiễm lên thống khổ và ảm đạm thì cũng vô cùng kinh diễm, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn móc nó ra tỉ mỉ cất giữ.
Kiều Tinh Nam không biết lúc mình đang diễn kịch, trong đầu bạo quân kia lại đang đang nghĩ đến việc móc tròng mắt của mình ra. Trong đầu của y hiện tại đều là tràng cảnh ở chung vui vẻ giữa nguyên thân và đệ đệ muội muội, sau khi đệ muội mất tích, nguyên thân tê tâm liệt phế bi thống, chẳng có mục đích, không biết kỳ hạn mà tìm kiếm.
"Sau này. . ."
Kiều Tinh Nam nói đến đây, ánh mắt lóe lên một tia lãnh ý: "Hỗn Độn đế quốc xuất hiện một kẻ phản bội, thuộc hạ của ta và ta đã bị chia cắt."
Chia cắt.
Một bên, nghe Kiều Tinh Nam nói chuyện, quản gia không nhịn được dời ánh mắt vào người mặc áo bào trắng. Nếu như ông ta không có nhớ lầm thì cái vị trầm mặc giống như câm điếc này đã đến đây vào ngày thứ ba Kiều Tinh Nam đi đến.
Đương nhiên Kiều Tinh Nam đã có một miếng vá sẵn cho lỗ hổng này.
"Thuộc hạ của ta sẽ không để ta chờ quá lâu, chỉ cần ta ở chỗ này, bọn họ đều sẽ tìm tới."
"Rất trùng hợp, sau khi cải trang cách ăn mặc thành một nạn dân để tránh né kẻ phản bội, ta lại nghe nói ngươi cũng tới đây." Lông mi Kiều Tinh Nam khẽ run lên, dường như nhiễm lên một chút ý cười nhẹ nhõm, nhưng cũng chỉ có một chút, cũng không quá nhiều.
"Ta hi vọng có thể hợp tác với Arilance, ở trong phạm vi lãnh địa của ngươi tìm kiếm hai thân vương của ta, sau đó, Hỗn Độn đế quốc sẽ vĩnh viễn trở thành người bạn chân thành nhất của Arilance."
Quản gia bưng đĩa đứng ở bên cạnh nam nhân tóc vàng, nhớ lại kết quả điều tra trước đó, lời đối phương nói bây giờ dường như khá là nhất trí với kết quả điều tra.
Nhưng thật sự là sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Quản gia không tin lắm, hơn nữa tìm ai không được mà hết lần này tới lần khác lại cứ tìm vương của bọn họ, chẳng lẽ chưa từng nghe qua thanh danh vương của bọn họ hay sao?
Asrit nghe nghe đối phương nói xong, thần sắc không quá thay đổi. Vài giây đồng hồ sau, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn mới toát ra một chút thương hại, cái biểu tình này quản gia chưa từng thấy qua.
Quản gia bỗng nhiên giật mình, rủ đôi mắt xuống, làm bộ như mình chỉ là một pho tượng biết hô hấp. Ông ta biết, trong lòng đế vương của mình chắc chắn đang nghĩ đến một vài chuyện không mấy tốt đẹp.
"Kiều, ta rất tình nguyện thiết lập quan hệ hữu nghị với Hỗn Độn đế quốc các ngươi, giống như là ta và ngươi vậy."
Đột nhiên được bạo quân ngỏ ý kết bạn, trong lòng Kiều Tinh Nam đột nhiên xuất hiện một loại dự cảm bất thường.
Ngay sau đó, Kiều Tinh Nam chỉ nghe thấy con rắn trên vai đối phương rít lên một tiếng rồi lè lưỡi ra, giọng nói trầm thấp đầy sức hút của Asrit vang lên: "Nếu ta ở chủ thành, hiện tại ta có thể lập tức dùng quân chủ lệnh, giúp ngươi tìm kiếm thân vương, nhưng lúc này ta lại ở trang viên Udia."
"Nếu như có thể, ta hi vọng ngươi ở lại thêm mấy ngày, cùng ta cùng nhau về chủ thành Arilance, đến lúc đó ta sẽ tuyên bố quân chủ lệnh."
Đối với chuyện này, Kiều Tinh Nam đã sớm đoán trước.
Nếu tên bạo quân trực tiếp tin tưởng những gì y vừa nói thì hắn chính là tên ngu.
Nếu như mình thật sự là hoàng đế thì cũng sẽ không bỏ qua người khả nghi giống như vậy, nhất định sẽ mang về chủ thành để điều tra thật kỹ.
Nhưng mà, sự xuất hiện kỳ lạ của số 0 và Steria đủ để cho bạo quân sinh ra cảnh giác, hắn tạm thời sẽ không động vào cái mạng nhỏ của mình.
Nghĩ như vậy, Kiều Tinh Nam nhẹ nhàng gật đầu, xa cách nói: "Ta muốn cầu cạnh quý quốc, đương nhiên là nguyện ý chờ đợi."
Hiện tại mạng sống là quan trọng nhất.
Nếu như bạo quân thật sự tìm được đệ muội nguyên thân, đến lúc đó y lại phải nghĩ biện pháp đưa đệ muội cao chạy xa bay.
"Asrit, đa tạ."
Kiều Tinh Nam khẽ vuốt cằm. Đối với vị đế vương cùng địa vị giống như mình, biểu hiện của y vừa khắc chế lại vừa lễ độ.
Asrit nhẹ nhàng cười một tiếng, hắn đứng lên, từng bước từng bước tới gần Kiều Tinh Nam, con mãng xà trên bờ vai mở ra đôi mắt xanh biếc, nghiền ngẫm mà nói: "Đã là bằng hữu với nhau, người cũng không cần khách khí như vậy."
Biểu cảm trên mặt Kiều Tinh Nam khẽ buông lỏng, trong lòng lại không ngừng cảnh giác lên bởi vì đối phương tới gần.
"Cho nên, bằng hữu của ta, hiện tại thời gian dư dả, thời tiết vừa đẹp, có muốn đi ra ngoài cưỡi ngựa giải sầu với ta hay không?"
Thuật cưỡi ngựa đối với đế vương mà nói là yêu cầu cơ bản nhất, bất luận trên một đại lục nào, không có một đế vương nào là không biết cưỡi ngựa cả, nhưng dân nghèo thì chưa từng có cơ hội có thể học tập.
Lông mi Kiều Tinh Nam cụp xuống.
Đối phương nói ra đề nghị này nhất định là có ý thử y.
Mà lúc này, y cũng không thể cự tuyệt, dù sao vừa nãy chính y cũng vừa mới đạt được "hiệp nghị hữu hảo" với đối phương.
Thật là tệ.
Là một biên kịch, Kiều Tinh Nam đương nhiên cũng từng nhìn thấy ngựa ở trong đoàn làm phim, nhưng mà, y không phải người của tổ đạo cụ, hành động thân cận nhất với ngựa cũng mới chỉ là ngồi ở trên lưng ngựa tạo dáng chụp ảnh mà thôi.
Hơn nữa, trên đại lục này, ngựa có thật sự chỉ là ngựa hay không?
Nguyên thân là một nạn dân căn bản chưa từng tiếp xúc qua những thứ này, trong ấn tượng của y, các chiến sĩ trong chiến trường cũng chỉ cưỡi ma thú.
Nét mặt Kiều Tinh Nam vẫn rất lạnh nhạt tự nhiên.
Nhưng trên thực tế, đối mặt với cái nhìn chăm chú của bạo quân, trong đầu y đã tưởng tượng ra không dưới trăm loại chết rồi.
Thật là đáng sợ.
Bản thân mình cách con đường đi đầu thai chỉ còn mấy bước nữa thôi.