【 Số 0, không cần để ý đến hắn. 】

Kiều Tinh Nam ở trong lòng nói với số 0, y hơi xiết chặt dây cương trong tay, ngón tay hơi giật giật không dễ nhận ra.

Hiện tại tuyệt đối không thể để số 0 đáp ứng quyết đấu với Howard, đáp ứng chính là tự tìm phiền phức!

Đi ở phía sau, số 0 nghe thấy chủ nhân nói, ở trong lòng đáp lại một tiếng: 【 Ta đã rõ, chủ nhân. 】

Kiều Tinh Nam nghe xong, nhưng vẫn chưa thể thả lỏng, y giống như vô ý nghiêng nghiêng đầu ngựa sang bên phải, ánh mắt khẽ quét qua người Steria.

Howard quá quấn người, số 0 có lẽ sẽ không biết ứng phó.

Nhưng nếu mình đột nhiên gọi số 0 tới để trốn tránh sự tra hỏi của Howard thì khá là lộ liễu, y chỉ có thể ở một bên dùng tinh thần lực khống chế số 0, một bên khác thì ám chỉ Steria thay số 0 giải vây.

Steria phát giác được ánh mắt của tân chủ nhân, biểu cảm ôn hòa trên mặt không thay đổi, ông biết rõ là Kiều Tinh Nam muốn mình đi cứu viện số 0.

Quải trượng đang hướng về phía trước đột nhiên thay đổi phương hướng rơi xuống bên phải, Steria hiền từ đi tới.

Tân chủ nhân thật sự là thiện tâm.

Theo Steria, số 0 có thể cứ giữ yên lặng, mặc kệ Howard quấy rầy, nhưng mà, nếu tân chủ nhân đã không yên lòng thì ông cũng rất tình nguyện cống hiến sức lực vì đối phương.

Howard đã lâu rồi không đụng phải đối thủ thế lực ngang mình.

Nhìn qua người mặc áo bào trắng trước mặt, bên trong đôi mắt màu nâu của hắn hiện lên một vẻ chờ mong nóng lòng không đợi được, vì để tránh quấy rầy đến vương phía trước, Howard hạ giọng nói rất thấp: "Nghe Eliel nói, ngươi cũng biết dùng kiếm."

Nhưng mà đợi hồi lâu, người mặc áo bào trắng vẫn không để ý đến hắn, thậm chí đến cả đầu cũng không quay ra, chiếc mũ trùm rộng lớn che khuất gương mặt của đối phương, có vẻ trầm mặc mà thần bí.

Vẻ chờ mong trong mắt Howard dần dần bớt đi, hắn nhìn về phía người mặc áo bào trắng, vừa định nói cái gì thì liền nghe thấy một giọng nói mang theo ý cười, hiền hoà từ ái.

"Các hạ, lúc kỵ sĩ trưởng Arilance theo hầu đều sẽ giống như ngài sao?"

Howard chợt dừng động tác lại, ánh mắt rơi vào lão nhân bên tay phải người mặc áo bào trắng.

Mặt mũi của đối phương vẫn ôn hòa như cũ, nhưng cảm xúc trong mắt lại làm cho Howard cảm giác có chút kỳ quái.

Howard biết vị quản gia này.

Eliel đã từng nói, vị lão giả này là người đã được quyển trục ma pháp triệu hoán vào trang viên, hành vi cử chỉ bình thường vô cùng tao nhã, nhưng không biết vì sao, lời ông ta nói ra luôn luôn khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái, nhưng nếu nói đối phương mắng chửi người thì cũng không phải, chỉ là hơi khó chịu mà thôi.

"Có ý gì?" Howard ngờ vực nhìn về phía Steria.

Steria dừng một chút, giống như là đang tự hỏi phải nói như thế nào mới có thể không làm tổn hại đến tình hữu nghị của hai nước, nhưng nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn từ bỏ, đặc biệt chân thành nhìn về phía Howard: "Ngươi không nhìn ra sao, lúc kỵ sĩ trưởng của bọn ta theo hầu thì sẽ không nói chuyện với mấy kẻ rảnh rỗi đâu?”

Kẻ rảnh rỗi? Howard nhíu nhíu mày, vừa muốn nói gì đó để phản bác thì liền nghe thấy vị trưởng giả da dẻ hồng hào bên cạnh tiếp tục nói: "Nếu như ngươi không nhìn ra thì ta cảm thấy, con mắt của ngươi có thể xảy ra chút vấn đề rồi, ta có thể giới thiệu cho ngươi một vị lão hữu của ta, cái gọng kính tơ vàng này của ta chính là do hắn làm, nhưng hắn tính tình quái lạ, có thể sẽ không làm kỹ cho ngươi như lúc làm cho ta đâu, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ căn dặn hắn làm tận tâm."

"Dù sao ngươi cũng còn quá trẻ, ánh mắt không tốt, cũng thật là quá đáng thương." Steria nâng mắt kính của mình lên, trong nụ cười ấm áp dường như lộ ra một vẻ giễu cợt.

Nhưng lúc Howard nhìn lại một lần nữa thì nụ cười kia lại có vẻ hiền từ mà đơn thuần, giống như chỉ là ảo giác của hắn vậy.

Bị một loạt câu từ liên tục đả kích, Howard cảm thấy hơi choáng váng, nhưng theo bản năng tầm mắt của hắn vẫn chuyển về phía người mặc áo bào trắng.

Từ gian phòng của vương đến chân núi phía sau, những thuộc hạ như bọn họ vẫn đi bộ theo sau lưng hai vị vương, lộ trình không xa. Mặc dù một số kỵ sĩ bao gồm Eliel nói là không mệt, nhưng hô hấp cũng có thể nghe ra là đã thở gấp hơn rất nhiều, nhưng người mặc áo bào trắng thì vẫn như cũ, như là không bị ảnh hưởng gì vậy. ( truyện trên app T Y T )

Lưng của hắn thẳng tắp, mỗi một bước đều tựa như đã được đo đạc tốt, động tác nhẹ nhàng mà trôi chảy, mặc dù mũ trùm che khuất mặt, nhưng rất rõ ràng, hắn vẫn luôn một mực nhìn vào đế vương của hắn, ánh mắt không hề chệch hướng.

Cho dù là Howard cũng không thể không thừa nhận, người mặc áo bào trắng trước mặt này là một kỵ sĩ chân chính, cường đại mà trung thành.

Đúng lúc này, Steria nói lầm bầm: "Thật là cảm thấy lo lắng cho tương lai Arilance, kỵ sĩ trưởng theo hầu ở bên cạnh vương lại có thời gian nói chuyện phiếm, quá là không thể tin."

Howard khẽ nhíu mày, đột nhiên hơi xấu hổ.

Hắn không thể nào chuyên chú trông coi đế vương giống như người mặc áo bào trắng được, nhưng hắn hoàn toàn có thể giữ yên lặng trong lúc theo hầu giống như người kia.

Nhưng nghĩ lại thì quốc gia của bọn họ cũng không có quy củ như vậy, hơn nữa, nếu như hắn cũng giống như người mặc áo bào trắng nhìn chằm chằm vào đế vương của bọn họ như thế thì đế vương Arilance bọn họ có thể sẽ moi tròng mắt của hắn ra cho rắn ăn mất.

Nghĩ tới đây thân thể Howard đột nhiên cứng đờ, tạm thời không còn có tâm tư giao đấu với đối phương nữa.

Mượn nhờ ánh mắt của số 0, Kiều Tinh Nam lại nhìn thấy Howard một lần nữa đi trở về bên người Eliel, tảng đá lớn trong lòng hoàn toàn rơi xuống.

Nguy cơ tạm thời được giải trừ.

Ngón tay cầm dây cương của Kiều Tinh Nam hơi nới lỏng, âm thầm khen ngợi kế của chú Steria.

Ánh mắt của y không tự giác lộ ra mấy phần nhẹ nhõm, con mắt màu vàng óng dưới ánh mặt trời càng thêm óng ánh sáng long lanh, chiếu sáng rạng rỡ, đồng thời, cũng hấp dẫn ánh mắt nam nhân tóc vàng.

Tay nắm đuôi mãng xà của Asrit lập tức siết chặt hơn, cơn đau đớn bỗng nhiên ập đến khiến cho hoàng kim mãng xà vẩy cái đuôi liên hồi, rít lên vài tiếng lên án, trong đôi mắt rắn băng lãnh tựa hồ có chút oan ức.

Nam nhân vỗ vào đầu con rắn, qua loa trấn an nó, rồi lại nhìn về phía Kiều Tinh Nam, trong mắt tràn đầy hứng thú.

Rất là khác với người ở Arilance bọn họ.

Asrit không quan tâm phía sau tên lừa đảo này rốt cuộc là quốc gia nào, hoặc là bốn quốc gia đều có tham dự, những thứ này ở trong mắt hắn căn bản không quan trọng.

Nếu như để ý thì ngay từ đầu hắn đã nhốt Kiều Tinh Nam vào trong lồng nghiêm hình bức cung, Asrit có hơn trăm loại phương pháp đặc thù có thể khiến Kiều Tinh Nam mở miệng nói ra sự thật.

Nhưng bây giờ, Asrit không muốn làm như thế, hắn cảm thấy Kiều Tinh Nam rất thú vị.

Trên thực tế, khác với những gì Kiều Tinh Nam nghĩ, Asrit gọi y tới cưỡi ngựa không phải là muốn thử y, nếu phía sau đối phương thật sự có người dẫn dắt thì bọn họ tuyệt đối sẽ không quên dạy Kiều Tinh Nam những thứ kia.

Chỉ là Asrit cảm thấy hứng thú với y nên muốn quan sát đối phương nhiều hơn, nên mới gọi y tới cưỡi ngựa.

Bởi vì, Kiều Tinh Nam có rất nhiều lý do tốt hơn để trả lời cho câu hỏi vì sao đến Arilance đế quốc của hắn, nhưng y lại nói ra một lý do có trăm ngàn chỗ hở như thế, còn cả bộ dạng dường như cũng không sợ hãi vẻ kiêu ngạo của hắn nữa, và cả đám thuộc hạ thần bí bên cạnh y.

Tất cả đều rất thú vị.

Khóe miệng Asrit khẽ cong lên, con mắt màu xanh lục nháy cũng không nháy một cái, chỉ nhìn về phía Kiều Tinh Nam.

"Asrit." Kiều Tinh Nam thực sự không thể nào bỏ qua được ánh mắt cực nóng này của đối phương, y quay đầu nhìn về phía nam nhân tóc vàng, giọng nói hơi nghi hoặc một chút.

Nhìn ta làm gì? Mặt ta cũng không có bẩn?

Asrit nghe thấy Kiều Tinh Nam gọi hắn, vẫn không rời ánh mắt: "Làm sao vậy?"

"Ngươi nhìn đường đi." Kiều Tinh Nam mím môi, giọng nói có chút lạnh lùng.

Đừng nhìn đại ca, ánh mắt của ngươi làm ta hốt hoảng.

Asrit hoàn toàn không nhận ra được sự bối rối trong lòng đối phương, con mắt màu xanh lục xẹt qua ánh mắt của đối phương, hắn ừ một tiếng, sau đó mới rời ánh mắt.

Con đường phía sau núi có chút gập ghềnh, đi sâu vào bên trong rừng cây xanh um tươi tốt, Kiều Tinh Nam phát hiện trên đường đi cũng không có quá nhiều mãnh thú, ngay cả mấy con động vật tồn tại trong ký ức của nguyên thân cũng không có.

Chuyện này thật là kỳ lạ, trên núi thường có rất nhiều dã vật sinh sống, chẳng lẽ bởi vì phía sau núi là cấm địa hay sao?

Kiều Tinh Nam trong lòng nghi ngờ, nhưng cũng không có hỏi, dù sao y cũng đang liều mạng đến bồi bạo quân, biết nhiều như vậy cũng vô dụng.

Asrit cũng không giải thích, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chùm sáng xuyên qua tầng tầng lá cây, có chút nheo mắt lại, dường như cảm thấy nơi này rất dễ chịu.

Sau đó hắn buông con hoàng kim mãng xà trên bờ vai xuống, vừa tiếp xúc với mặt đất, hoàng kim mãng xà đã rất hoạt bát nhảy vọt ra ngoài, trong chớp mắt đã không thấy đâu.

"Không cần đi theo sao?"

Kiều Tinh Nam nhìn chiếc vảy vàng biến mất ở sâu trong rừng rậm, ngữ khí hơi nghi hoặc một chút.

Dưỡng rắn như vậy không sợ tính tình nó cũng trở nên hoang dã sao?

Asrit dường như cũng không thèm để ý, thái độ tùy ý mà nói: "Nó đi sang bên phía suối nước nóng, lát nữa chúng ta về núi thì nó cũng sẽ trở về."

Xem ra hoàng kim mãng xà rất quen thuộc nơi này.

Kiều Tinh Nam ừ một tiếng, trong lúc vô tình y thoáng nhìn thấy một số dấu vết kinh hoàng trên một vài cây đại thụ trong rừng rậm, tựa hồ là bị dã thú tấn công, trái tim của y không nhịn được đập nhanh hơn một chút.

Có lẽ cũng là bởi vì phía sau núi tồn tại mãnh thú, cho nên mới không thấy những con vật bình thường khác như là thỏ rừng....

Nhìn vẻ mặt nhàn nhã của Asrit, Kiều Tinh Nam hơi nắm chặt dây cương, rủ đôi mắt xuống. Đáng lẽ y nên cảm thấy thoải mái hơn chút, bạo quân đã tới trang viên nghỉ mát, nói rõ nơi đây rất an toàn.

Asrit cũng không biết Kiều Tinh Nam đang lo lắng về chuyện gì, hắn điều khiển con ngựa đen một sừng đi dạo hai vòng, thỉnh thoảng liếc mắt quan sát nam nhân con mắt màu vàng óng bên cạnh một chút, cảm giác vô cùng hài lòng.

Đợi chút nữa xuống núi, Asrit thậm chí còn muốn tiếp tục hẹn Kiều Tinh Nam ngày mai lên núi tiếp.

Bởi vì cưỡi ngựa quá lâu, tâm thần vẫn luôn kéo căng làm cho Kiều Tinh Nam lập tức lạnh giọng từ chối. Nói đùa à, nếu ngày mai lại đi thêm một lần nữa thì đôi tay chân già này của y sẽ không chịu được mất.

Cuối cùng cũng rời khỏi bạo quân trở lại phòng, Kiều Tinh Nam đi cùng với số 0 và Steria nhà mình, thở phào một cái.

Y mệt mỏi ghé vào mặt bàn, dùng giọng nói mệt mỏi không kém phàn nàn với số 0 và Steria về cảm thụ trên đường đi của mình, lúc nói đến đoạn Howard, Kiều Tinh Nam mới dừng lại.

"Chú Steria, số 0, ngày mai chúng ta phải đi kiếm tiền."

Howard đã đưa ra yêu cầu giao đấu với số 0 một lần thì chắc chắn sẽ còn có lần tiếp theo.

Vì sinh mệnh của tiểu da giòn nhà mình, Kiều Tinh Nam quyết định sẽ lập tức thăng cấp cho số 0.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play