Tác giả: Dục Kỳ

51.

Tuy Dương Tiễn cố tình tránh né Hao Thiên Khuyển và huynh đệ Mai Sơn, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ liều lĩnh hành động một mình. Một ngàn hai trăm thảo đầu thần dưới trướng đã đợi sẵn ngoài núi Nga Mi, đợi Trầm Hương sau khi tranh cãi với Tôn Ngộ Không rời khỏi động Thánh Phật sẽ ngay lập tức có người báo cho hắn.

Dương Tiễn đứng trên mây nhìn Trầm Hương chạy đi, buông tiếng thở dài, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán. Tôn Ngộ Không không muốn dính líu hai nhà Phật Đạo, càng miễn bàn đây là chuyện riêng của Thiên gia, tính tình Trầm Hương lại nóng nảy, mồm mép không đả động được y, trái lại xảy ra bất hòa.

Xem ra kế sách hiện tại cũng chỉ có đao thật kiếm thật đánh một trận, hy vọng đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn...

Dương Tiễn xoa ngực, đè xuống nỗi bất an trong lòng, sau đó đáp mây xuống bãi đất trống ngoài động, giọng trầm trầm quát: "Tôn Ngộ Không!"

Cửa động phủ yên tĩnh một lát, một tia sáng vàng đột ngột bắn ra, Tôn Ngộ Không khoác áo cà sa hiện thân, quan sát đánh giá hắn một lúc rồi cười khà khà: "Dương tiểu thánh? Đã lâu không gặp, sao hôm nay có thời gian đến động phủ của lão Tôn thế?"

"Đừng giả vờ hồ đồ!" Dương Tiễn nhíu mày, lạnh lùng xen một chút tàn nhẫn của Tư Pháp Thiên Thần, chất vấn: "Trầm Hương là khâm phạm của Thiên Đình, tại sao ngươi lại nhận hắn là đồ đệ?"

Tôn Ngộ Không trợn tròn mắt: "Ngươi cũng không thể vô duyên vô cớ làm vấy bẩn sự trong sạch của người khác chứ, lão Tôn nhận hắn là đồ đệ bao giờ?"

Dương Tiễn tỏ vẻ nghi ngờ hỏi lại: "Không có?"

"Không có, không có!" Tôn Ngộ Không mất kiên nhẫn xua tay, sau đó xoay người đi: "Vì chút chuyện vớ vẩn này mà tới quấy rầy sự thanh tịnh của lão Tôn, Thiên Đình mấy người thật là rảnh rỗi."

Dương Tiễn cười lạnh: "Không có thì tốt, ngươi cũng xem như tự mình hiểu lấy."

Tôn Ngộ Không dừng bước chân.

Không muốn nói, nhưng có đôi khi người hiểu ngươi nhất không phải bạn của ngươi, mà là kẻ địch của ngươi.

Dương Tiễn dùng bốn chữ đầy khinh miệt chọc trúng nơi phản nghịch nhất trong lòng Tôn Ngộ Không, cảm xúc dồn nén mấy trăm năm bộc phát ra, từ đây không còn cách nào cứu vãn.

Hệ thống tán thưởng hành vi châm ngòi thổi gió của hắn:

«Khiêu chiến chuyên nghiệp, đạt điểm diễn xuất: 20»

52.

Chiến thần Tam giới và Đấu Chiến Thắng Phật, cách tám trăm năm đánh nhau một trận có thể nói là long trời lở đất. Trên núi Nga Mi không mấy đổi thay, cỏ cây ngoài động Thánh Phật ngã rạp, núi đá nứt toác, thanh thế lớn đến mức chín tầng trời vẫn có thể cảm nhận được.

Ngọc Đế và Vương Mẫu trầm ngâm nhìn thuỷ kính trên không trung.

Ngọc Đế ngẫm nghĩ một lát, hoài nghi nhỏ giọng dò hỏi: "Trẫm nhớ là trẫm có nghe nói Dương Tiễn bị thương nặng?"

Vương Mẫu trừng lão: "Cháu trai ông, ông không biết à?"

Ngọc Đế ồ một tiếng, trong bầu không khí tĩnh lặng đột nhiên toát ra chín chữ lớn:

Lời từ miệng Dương Tiễn, chuyên gia lừa đảo.

A.

53.

Núi Nga Mi, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đỡ Kim Cô Bổng, thần binh giao nhau phát ra tiếng vang thánh thót, pháp lực khơi dậy bắn thẳng lên trời cao, đẩy những đóa mây trắng tản ra.

Một đòn khiến hai người lùi lại, Dương Tiễn ngẩng đầu nhíu mày, Tôn Ngộ Không cũng nhận ra ánh mắt đến từ bầu trời, cầm Kim Cô Bổng hỏi: "Có ý gì?"

Dương Tiễn cũng muốn biết họ có ý gì. Từ lần trước "hộc máu" trước mặt Vương Mẫu, tất cả hành động của hắn đều thoát khỏi tai mắt của Dao Trì. Huống hồ hắn cũng coi như là tận tâm tận lực tróc nã Trầm Hương, Ngọc Đế Vương Mẫu không lý nào hiện tại lại huy động người tới hỏi tội.

Hơn nữa, hành động vây xem không chút giấu diếm trông không giống đang tạo áp lực, trái lại hình như... đang chống lưng cho hắn?

Dương Tiễn trầm ngâm, nhanh chóng xóa bỏ suy đoán kinh khủng này.

54.

Mặc kệ Ngọc Đế và Vương Mẫu muốn làm gì, nhưng trên trời nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm như vậy, Dương Tiễn cũng không dám để lộ quá nhiều. Dù sao cũng đã châm lửa, còn lại phải xem Trầm Hương phát huy thế nào, cùng lắm thì ép nó thêm lần nữa.

Hạ quyết tâm, hắn thu binh khí chuẩn bị rút lui, nhưng Tôn Ngộ Không đang đánh sướng tay làm sao chịu để hắn đi, Kim Cô Bổng ngăn trước mặt hắn: "Lão Tôn đợi tám trăm năm, không thể cho qua như vậy được! Tiếp đi! Đánh thêm trăm hiệp nữa!"

Dương Tiễn lùi về sau không được, đành phải nhấc Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao lên. Trong lúc hắn đang suy nghĩ làm thế nào để nhân cơ hội rời đi thì cảm giác mệt mỏi quen thuộc ập đến.

Thôi rồi...

Cùng lúc hai chữ này nhảy ra, Dương Tiễn giống như bị rút hết sức lực, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao chống bên cạnh vẫn không ngăn được cơ thể trượt xuống.

Càng chết người hơn, trong lúc hắn đang mắng hệ thống vô nhân tính thì cách đó không xa Trầm Hương hô to cứu mạng đột nhiên lọt vào mắt hắn.

55.

Tôn Ngộ Không thấy Dương Tiễn yếu ớt ngã xuống rồi bỗng dưng rơi lệ, giống như thấy Như Lai Phật Tổ khiêu vũ trên hội Bàn Đào. Toàn thân trên dưới rùng mình, y gào lên: "Ngươi rõ là đang ăn vạ!" Rồi quay đầu bỏ chạy.

Song, y vẫn quá chậm.

Dương Tiễn dùng sức lực còn sót lại đánh một đao lên bụng y, sau đó nhân lúc y đang khom lưng mà vung lên một nắm cát vào cặp hoả nhãn kim tinh tiếng tăm lừng lẫy.

Thế nên khi Trầm Hương và huynh đệ Mai Sơn cộng Hao Thiên Khuyển theo sát phía sau chạy đến thì ngay lập tức nhìn thấy chiến thần Tam giới và Đấu Chiến Thắng Phật ngã ngồi dưới đất bật khóc.

Mọi người ngơ ngác trợn tròn mắt.

Chuyện gì đây? Đánh thì đánh, sao lại còn khóc?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play