Tác giả: Dục Kỳ
56.
Tôn Ngộ Không có khả năng chỉ là cộm mắt, nhưng Dương Tiễn thì là khóc thật. Trước mặt đứng sáu người, Trầm Hương, Hao Thiên Khuyển, huynh đệ Mai Sơn, tất cả đều là đầu sỏ khiến hắn khóc. Dương Tiễn không dám ngẩng đầu, thậm chí không dám mở mắt, nhắm chặt mắt ngồi quỳ dưới đất, cúi đầu không nói một lời. Nước mắt chưa kịp lau rơi trên vạt áo, tạo thành dấu vết đậm nhạt loang lổ.
Trên trời dưới đất, từ xưa đến nay, có ai từng chứng kiến cảnh tượng này. Một tiếng hít vào thoáng qua, mọi người ngơ ngác nhìn hắn, trong chốc lát không biết nên khiếp sợ Tư Pháp Thiên Thần thần uy ngút trời cũng sẽ rơi lệ, hay là nên nghi ngờ những giọt nước mắt này liệu có ẩn chứa mưu kế lừa người hay không.
Thật oan uổng cho Dương Tiễn, hình tượng Tư Pháp Thiên Thần khổ tâm xây dựng tám trăm năm tan vỡ trong giờ phút này.
Trải qua một khoảng ngắn ngủi tự ngẫm nghĩ, Dương Tiễn quyết định gắp lửa bỏ tay người, quay sang trợn mắt tức giận với Tôn Ngộ Không, tay ấn ngực, toàn thân run rẩy: "Tôn Ngộ Không! Không ngờ người trong Phật môn cũng đê tiện vô sỉ như thế! Hành vi tiểu nhân!"
Quả nhiên là bộ dạng người bị hại vô tội trúng gian kế của ác nhân.
Bị Dương Tiễn vứt sạch thể diện mặt mũi lên Thiên Đình, Tôn Ngộ Không vô duyên vô cớ bị ụp nồi lập tức nổi đoá: "Dương Tiễn! Hôm nay lão Tôn phải cùng ngươi cá chết lưới rách!!!"
57.
"Dừng tay!"
"Đừng!"
"Thánh Phật bình tĩnh!"
Tôn Ngộ Không chưa kịp dứt lời thì những tiếng hét thất thanh vang vọng khiến y choáng váng suýt nữa làm rơi Kim Cô Bổng.
Huynh đệ Mai Sơn và Hao Thiên Khuyển hoảng sợ mặc kệ luôn cả Trư Bát Giới, vung vũ khí lên ngăn cản, nhưng nhanh nhất lại là Trầm Hương.
Cậu lướt nhanh qua, thừa dịp Tôn Ngộ Không chưa kịp bò dậy đã dùng một tay đè người xuống đất, lấy sức người phàm kháng cự thần linh, sau đó khuyên nhủ: "Đại thánh bĩnh tĩnh! Nếu hiện tại ngài giết Dương Tiễn thì tất cả chúng ta đều không thoát được!"
Huynh đệ Mai Sơn khẳng định: "Binh mã Thiên Đình đang ở bên ngoài, nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của Nhị gia, huynh đệ chúng ta dù liều mạng cũng phải phá huỷ núi Nga Mi của ngươi!"
Nhìn Tôn Ngộ Không bị Trầm Hương đè dưới đất không thể động đậy, Dương Tiễn cười lạnh: "Đường đường Đấu Chiến Thắng Phật lại bị một người phàm khống chế, còn dám nói ngươi và Trầm Hương không liên quan?! Nếu không nhận hắn là đồ đệ, tại sao ngươi lại dung túng hắn như thế?!"
Trầm Hương nghe vậy, sờ lông khỉ mềm mại dưới tay, bỗng nhiên đầu óc chợt lóe sáng, vui sướng hô to: "Sư phụ!"
Giọng điệu vui mừng, thái độ tự nhiên, trực tiếp chứng thực quan hệ thầy trò trước mặt thần tiên chư thiên.
Tôn Ngộ Không chôn đầu dưới đất, lần đầu tiên từ trái tim bằng đá cảm nhận được thế nào là sống không còn gì luyến tiếc.
58.
Nhưng y không biết chuyện khiến y sống không còn gì luyến tiếc thật sự vẫn còn ở phía sau.
Mắt thấy nguy cơ đã được giải trừ, thần kinh căng thẳng của mọi người được thả lỏng. Mọi người nhìn Dương Tiễn ngồi quỳ dưới đất không nhúc nhích, cho rằng vết thương cũ của hắn tái phát lại trúng gian kế của Tôn Ngộ Không nên mới suy yếu như thế, bèn sốt ruột tiến tới đỡ hắn.
Trư Bát Giới nhân lúc hỗn loạn định chạy đi, bị lão Lục túm lại làm con tin.
Trầm Hương đè Tôn Ngộ Không vốn đang đứng rất gần Dương Tiễn, thấy bọn họ hùng hổ đến gần, cho rằng họ muốn bắt mình. Lại thêm nhìn thấy Trư Bát Giới trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, Trầm Hương nhảy dựng túm lấy sư phụ vừa bái để cầu cứu.
Tôn Ngộ Không quỳ rạp dưới đất giả vờ làm cục đá.
Trầm Hương cầu cứu không được, lui cũng chẳng thể lui, xét thấy Dương Tiễn yếu ớt ngồi bên cạnh, lập tức cả gan rút đoản kiếm đặt lên cổ hắn, quát lớn: "Đừng đến gần!"
Trước lạ sau quen, lần này thậm chí Trầm Hương không hề run tay, vững vàng đến mức cậu cũng phải kinh ngạc.
Quả nhiên bị áp bức nhiều vẫn phải có tiến bộ, Trầm Hương dở khóc dở cười.
Song, cậu không hề nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn không thể tin được của Tôn Ngộ Không ngay khi mũi kiếm tiếp cận Dương Tiễn, và cả bàn tay bất ngờ giữ chặt của Dương Tiễn.
59.
Tình thế đột ngột thay đổi, huynh đệ Mai Sơn sợ Trầm Hương nhất thời manh động làm Dương Tiễn bị thương, giữ chặt Hao Thiên Khuyển muốn lao lên phía trước rồi liên tục lùi về sau. Trư Bát Giới bị đao kề ngay cổ bước từng bước lảo đảo, thảng thốt kêu gào: "Đồ đệ! Đồ đệ bình tĩnh! Tuyệt đối không được run tay!"
Trầm Hương rất bình tĩnh, tuyệt đối không thể giết Dương Tiễn, nhưng bắt hắn làm con tin thì vẫn dư giả, cho dù không thể cứu được mẹ cũng phải yêu cầu bọn họ thả Trư Bát Giới và ép Thiên Đình thu binh.
Hạ quyết tâm, Trầm Hương kéo cánh tay Dương Tiễn ra sau, đoản kiếm kề bên cổ ép hắn ngẩng đầu. Trầm Hương làm vẻ mặt hung tợn, quát người đối diện: "Thả sư phụ ta ra! Nếu không, ta sẽ khiến hắn bị thương cho các ngươi xem!"
Mũi kiếm lạnh lẽo dán trên da thịt, khẽ động một cái là có thể vẽ ra một đường máu. Dương Tiễn ngồi quỳ dưới đất bị ép ngẩng đầu, trước sau chưa từng mở mắt, nước mắt chưa khô bên má để lại dấu vết nhợt nhạt. Cơ thể kiệt sức để mặc cho một người phàm tuỳ ý sắp đặt, đây đã không đơn giản là bị thương nặng, mà quả thật đã đến nông nỗi sắp thân tử đạo tiêu.
Tim mọi người như muốn nứt vỡ, Hao Thiên Khuyển gào khóc, lão Lục vội vàng buông lỏng vũ khí đá Trư Bát Giới qua một bên. Tôn Ngộ Không lặng lẽ bò dậy nắm chặt Kim Cô Bổng. Khang lão Đại ngăn cản các huynh đệ rồi lui về sau hơn mười bước, giọng nói run rẩy: "Ngươi, ngươi thả Nhị gia trước, điều kiện gì chúng ta cũng đáp ứng!"
Lúc này, Trầm Hương vẫn chưa phát hiện ra bầu không khí dị thường, đang định nói thêm thì trước khi cậu kịp mở miệng, cánh tay bỗng dưng trở nặng. Hoá ra Dương Tiễn đã nhắm mắt ngã quỵ trong lòng Trầm Hương.
Tức khắc mọi thứ đều tĩnh lặng.
60.
Trên Thiên Đình, chúng tiên quan sát thuỷ kính không dám hó hé một câu, Ngọc Đế tức giận ném vỡ chén rượu, mây đen giăng đầy đầu.
"Lý Tịnh! Dẫn mười vạn Thiên binh bao vây núi Nga Mi! Cho dù như thế nào cũng phải cứu Dương Tiễn ra cho ta!"
Vương Mẫu vỗ ngực bồi thêm một câu:
"Bắt lấy Trầm Hương! Bằm thây vạn đoạn!"
————
Tác giả: Nhãi ranh gây ra đại họa (〃ノωノ)
Qua cốt truyện một chút, hề hước cũng phải có cốt truyện đàng hoàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT