Tác giả: Dục Kỳ
45.
Mật thất Chân Quân Thần Điện, hai luồng sáng hiện lên trước sau, Bảo Liên Đăng ở giữa không trung rơi xuống đất, nhanh chóng lăn đến một góc. Dương Tiễn nửa dựa vào bàn cố gắng đứng vững, cuối cùng vẫn không giữ được thân người bủn rủn, ngã ngồi trên thềm đá.
Nếu tình cảnh này bị người ngoài nhìn thấy, có lẽ sẽ cho rằng Tư Pháp Thiên Thần bị thương nặng mặc cho người khác nhào nặn, nhưng thực chất bản thân Dương Tiễn chỉ muốn xách Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao lên đại náo Thiên cung.
Trong chớp mắt, hắn bỗng cảm thấy mình trực tiếp ép Ngọc Đế Vương Mẫu thay đổi Thiên Điều có lẽ sẽ nhanh chóng và đơn giản hơn so với việc bồi dưỡng Trầm Hương—— Hơn nữa cũng bớt đi không ít việc.
Thế lúc trước hắn dựa vào đâu mà quyết định kế hoạch kia?
... À, vì Tam muội yêu một người phàm, không cần ca ca là hắn nữa.
Nước mắt rơi xuống tay, lành lạnh.
46.
Tuy đối với vị thần có phong hào dài ba hàng viết không hết thì tự dưng rơi nước mắt là một việc rất mất mặt, nhưng so với sau này mất mặt trước đối thủ thì Dương Tiễn thà rằng vứt sạch mặt mũi lúc ở một mình.
Lau nước mắt, ngưng thần tĩnh khí, một loạt những cái tên quen thuộc thong thả hiện lên trong đầu.
Hao Thiên Khuyển... khóc.
Huynh đệ Mai Sơn... khóc.
Lão Quân... muốn khóc, nhưng không nhiều lắm.
Ngọc Đế, Vương Mẫu... không có cảm giác.
Lưu Ngạn Xương... Chẳng những không có cảm giác, thậm chí còn muốn đập một trận.
Tam muội và Trầm Hương... đã kiểm chứng ở hiện trường. Không chỉ khóc, mà còn là khóc không chừa chút mặt mũi.
Sau khi suy xét đến tất cả mọi người, Dương Tiễn xoa hai mắt sưng đỏ ngừng tưởng tượng. Những lần thử này coi như giúp hắn hiểu rõ mọi chuyện, chỉ cần là người mà hắn thấy áy náy trong lòng, nghĩ đến hoặc nhìn thấy đều sẽ không nhịn được mà rơi lệ, không liên quan đến tâm trạng của hắn, cũng như mặc kệ ý nguyện của hắn.
Cũng may, thứ này chỉ có hiệu quả trong bốn ngày.
Tác dụng suy yếu vẫn chưa biến mất hoàn toàn, Dương Tiễn cứ như vậy ngồi dưới đất, nghĩ cách làm thế nào né tránh những nhân vật trọng điểm vượt qua bốn ngày.
Vào lúc hắn không chú ý tới sau lưng, một sợi khói nhỏ nhẹ bay ra từ trong đỉnh.
47.
Ngao Thính Tâm chết đi sống lại vừa mở mắt đã phát ra tiếng kêu thảm thiết: "Dương Tiễn á á á——!"
Dương Tiễn khóc đau cả mắt hoang mang quay đầu lại, chưa kịp nhìn mặt đối phương đã bị nước mắt đột nhiên trào ra cắt ngang suy nghĩ.
Tiếng thét chói tai của Ngao Thính Tâm nghẹn lại.
Cũng may hiện giờ nàng chỉ là một linh hồn nhỏ bé, không bị sặc chết.
Và cũng sẽ không bị hù chết.
Về Dương Tiễn thì thấy may mắn vì mật thất này cách âm.
48.
Nửa canh giờ sau, trong mật thất có thêm một người thương tâm.
Ngao Thính Tâm không thể không thừa nhận, khi Dương Tiễn dùng đôi mắt rưng rưng yếu ớt bất lực nhìn người khác thì thật sự rất có khả năng kích phát ra lòng mong muốn bảo hộ của đối phương, mặc dù hắn có thể vừa khóc vừa đánh ngươi khóc chung với hắn.
Ngao Thính Tâm lau nước mắt, dịu dàng cầm lấy đôi tay từng đâm mình một đao xuyên tim đến nỗi phải vào đỉnh tụ hồn, ánh mắt nàng đầy từ ái: "Ngươi yên tâm, từ giờ trở đi cho dù ngươi làm gì, ta đều sẽ ủng hộ ngươi."
Ánh mắt Dương Tiễn vỡ vụn nhìn bàn tay giao nhau của hai người, lòng âm thầm tính toán sau khi sửa xong Thiên Điều thì... tỷ lệ hắn tự nhốt mình vào thủy lao lớn bao nhiêu.
49.
Nếu nói điều có thể mang lại chút an ủi cho Dương Tiễn trong trạng thái phải chịu hai loại ảnh hưởng trí mạng cộng một lần muối mặt công khai [2] hụt, thì có lẽ là Hao Thiên Khuyển mang tin tức trở về, báo Trầm Hương rốt cuộc cũng tìm được Tôn Ngộ Không.
Dương Tiễn gạt Ngao Thính Tâm trở về đỉnh, lau nước mắt rồi thi triển một pháp thuật nhỏ che giấu hốc mắt sưng đỏ. Hắn mở cửa mật thất, lướt qua huynh đệ Mai Sơn canh giữ bên ngoài, mắt nhìn chằm chằm vào một góc hoa văn trên giá cắm nến, lạnh lùng ra lệnh: "Các ngươi không cần đi theo."
Mấy huynh đệ vốn dĩ bị những lần hộc máu trước của hắn dọa sợ, vừa nghe xong lập tức không đồng ý, nháo nhào tiến lên khuyên can: "Không được, Nhị gia. Con khỉ kia quỷ kế đa đoan, còn có Trư Bát Giới và Lưu Trầm Hương ở bên cạnh giúp đỡ, chẳng may dùng chiêu trò nham hiểm thì làm sao ngài ứng phó? Nên để các huynh đệ đi cùng mới yên tâm."
Dẫn mấy người theo mới không thể yên tâm... Dương Tiễn nhủ thầm trong bụng, trên mặt vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt, vung tay ngăn cản bọn họ tiếp tục nói: "Ngay cả mệnh lệnh của ta cũng không nghe?"
Dứt lời, mấy huynh đệ muốn khuyên thêm cũng khuyên không nổi, đành phải lắp bắp đáp ứng: "Vâng."
Hao Thiên Khuyển đắc ý liếc mọi người, nhấc chân theo chủ nhân ra ngoài.
Sau đó, Dương Tiễn không thèm quay đầu lại, bồi thêm một câu: "Ngươi cũng không được đi."
Hao Thiên Khuyển tủi thân vâng một tiếng.
Huynh đệ Mai Sơn đắc chí.
50.
Đợi Dương Tiễn rời khỏi Chân Quân Thần Điện, chỉ còn lại bọn họ châu đầu nhìn nhau chăm chú, ăn ý nhận ra ý đồ tương tự trong mắt đối phương.
"Đi không?"
"Đi!"
______
Nhị ca: Có cảm giác chẳng lành...
____________
[2] Nguyên văn là xã chết (社死), là tình trạng mất mặt trước công chúng, chỉ muốn chui xuống đất cho xong.
Để dễ hình dung thì cứ nghĩ đến hiện trường công khai chân tướng trước bao người, thần và yêu dưới Côn Luân + vẻ mặt bẽn lẽn của Nhị ca.
Ngoài ra thì còn có nghĩa bị xã hội xa lánh. (Social death)
Btw, bên cạnh các fact được ngầm đồng ý rộng rãi như "Nhị ca bị mù đường" và "thích ăn đầu thỏ sốt cay" thì "Nhị ca sợ hiện trường xã chết" cũng rất được tán thành và xuất hiện ở nhiều fic. Chính xác thì là kiểu «Ta thà chết còn hơn bị "vạch trần bộ mặt thật"».
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT