Tác giả: Dục Kỳ
27.
Dương Tiễn đứng trước mật lao, im lặng nhìn cửa sắt nặng nề. Hàng mi dài rũ xuống che khuất ánh lửa trong đôi mắt, hơi mất tập trung.
Nhóm Hao Thiên Khuyển trốn ở một góc quan sát, càng nhìn càng đau khổ. Bây giờ ngẫm lại thì Hằng Nga và Nhị gia cùng điện xưng thần, cho dù người ta bao che Trầm Hương thì lén lút bắt người cũng khó mà nói rõ. Nhị gia ở Thiên Đình đã gây thù chuốc oán tứ phương, tình hình hết sức gian nan, nếu cứ như vậy chẳng khác nào để người khác nắm được chuôi.
Đặc biệt là chủ nhân cung trăng còn khá có tiếng nói ở Thiên Đình, nhược điểm rơi vào tay nàng ta nói không chừng sẽ bị lấy ra uy hiếp gì đó.
Mà nghĩ lại thì thấy không đúng, với mưu lược của Nhị gia hẳn là đã nghĩ đến điều này. Hiện tại, hắn bỏ bọn họ lại, một mình đối mặt với Hằng Nga là định dùng ích lợi trao đổi giấu diếm việc này? Hay là trực tiếp thay bọn họ hứng chịu lửa giận?
Nhưng hắn đang bị thương mà, chẳng may Hằng Nga tức giận làm gì đó, làm sao hắn chịu nổi?
Nhóm người càng thêm kinh hãi, trong bầu không khí tĩnh lặng thậm chí còn toát lên vẻ quyết tâm một mình hi sinh cứu nguy. Hiện tại không thể chần chừ thêm được nữa, phải xông lên cản hắn lại.
Tuy nhiên, hành động của bọn họ quá chậm, trước khi kịp xông lên thì Dương Tiễn đã mở cửa bước vào mật lao.
Cửa sắt nặng nề hạ xuống trước mắt, mọi người chỉ kịp nhìn thấy một bóng trắng bay tới chỗ Dương Tiễn ngay khi hắn bước vào, thế nhưng hắn không hề né tránh.
28.
Dương Tiễn dừng lại trước cửa mật lao không phải chuẩn bị đi cứu nguy gì cả. Tuy lần này mấy huynh đệ làm việc hấp tấp, nhưng vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn, trái lại còn cho hắn một cơ hội.
Không phải chỉ là điểm diễn xuất thôi sao? Dương Tiễn đã là diễn thần thì diễn một vở có gì mà khó?
Viết sẵn kịch bản tiến vào mật lao, một cục màu trắng chào đón hắn, đồng thời truyền đến tiếng trách cứ phẫn nộ của Hằng Nga: "Dương Tiễn! Tiểu nhân đê tiện nhà ngươi!"
Dương Tiễn nhìn cục lông xù xù kia, xem ra Hằng Nga thật sự rất tức giận, ngay cả thỏ ngọc cũng ném đi.
Sau đó hắn đứng tại chỗ để con thỏ mũm mĩm rơi vào lồng ngực, chân lảo đảo lùi hai bước, mắt hơi mở to, miệng phun ra một búng máu nhuộm hồng áo trắng.
Hắn giữ vững người, cười u sầu: "Là Dương Tiễn quản lí thuộc hạ không nghiêm, bắt nhầm tiên tử, mong tiên tử thứ tội."
Hằng Nga đơ ra tại chỗ, hết nhìn hắn rồi lại nhìn thỏ ngọc, lửa giận tích góp đột nhiên không biết nên trút lên đầu ai.
29.
Hệ thống cho một con số khẳng định kịch bản và diễn xuất của hắn:
«Bán manh yếu nhược, đạt điểm diễn xuất: 150»
Dương Tiễn ôm thỏ ngọc khẽ nhếch khoé môi, ngón tay vuốt ve bộ lông trắng mềm mại, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ vi diệu.
Thỏ ngọc cảm nhận được nguy cơ, nằm trong lòng hắn phồng lên như con cá nóc. [1]
[1] Cá nóc phồng lên như một cách để tự bảo vệ mình.
30.
Trong mật lao đã xảy ra chuyện gì, bên ngoài không thể nào biết được. Mười lăm phút sau, cửa sắt mở ra, Hằng Nga hai mắt đỏ hồng vội vàng rời đi. Còn Dương Tiễn mất một lúc lâu mới bước ra, áo trắng nhiễm máu đỏ, lảo đảo suýt ngã, trên mặt lại mỉm cười nhẹ nhàng như trút được gánh nặng.
Nhóm người canh giữ ở cửa như bị sét đánh, những hình ảnh vừa mường tượng lúc nãy dường như đều trở thành sự thật. Cả đám vừa hô to vừa lao qua ôm chặt Dương Tiễn, hết đỡ đỡ tới ôm ôm, tám đôi mắt cùng săm soi trên người hắn, tựa muốn nói tim đau như dao cắt.
Dương Tiễn bị dòm ngó mà hoang mang, định mở miệng dò hỏi thì bị Hao Thiên Khuyển lao tới ngăn cản, sau đó cơ thể bỗng dưng lơ lửng trên không.
Cho đến khi bị ôm vào tận phòng đặt lên giường đắp chăn cẩn thận, miệng còn bị nhét vài viên tiên đan, Dương Tiễn vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc hôm nay mấy huynh đệ bị bệnh gì.
Hệ thống vui sướng khi người khác gặp hoạ, hiện lên một hàng chữ:
«Khiến người khác thương xót, đạt điểm diễn xuất: 66»
31.
Đợi nhóm người cẩn thận tắt ánh nến rời khỏi phòng, Dương Tiễn mở to mắt trong bóng đêm. Tác dụng hộc máu đã được hóa giải, những hiểu lầm sẽ nhanh chóng qua đi, cũng là lúc tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Nếu Trư Bát Giới có đầu óc suy nghĩ thì y sẽ đưa Trầm Hương đi tìm Tôn Ngộ Không. Nhưng con khỉ đó từ khi vào Phật đạo vẫn luôn tuân theo giới luật thanh quy, càng thêm nhát gan sợ phiền phức, e là lần này không dễ gì hắn nhúng tay vào, nói không chừng sẽ phải khích hắn một chút.
Thực chất Dương Tiễn không sợ đánh một trận với Tôn Ngộ Không, thua thì không thua, nhưng rất phiền phức và lãng phí thời gian.
Vả lại, nếu là phép khích tướng, không dùng chút chiêu trò sao có thể được như ý nguyện?
Dương Tiễn đã có suy tính trong lòng, hắn triệu hồi Bảo Liên Đăng nắm chặt trong lòng bàn tay, thì thầm: "Khẩu quyết của Bảo Liên Đăng."
«[Khẩu quyết của Bảo Liên Đăng], điểm diễn xuất cần có để đổi: 50000»
Quả nhiên không được... Dương Tiễn im lặng một lúc rồi niệm pháp quyết, ánh sáng màu lam loé lên, trong phòng đã không còn bóng người.
32.
Thuỷ lao Hoa Sơn, Dương Tiễn đứng lặng trước cửa rất lâu, cánh tay run rẩy kéo theo ống tay áo dao động, đổ bóng trên vách đá.
Nhân gian năm tháng lâu dài, trên trời lại chỉ vừa qua mấy canh giờ. Hoa đào giờ đã tàn, cách lần trước hắn đến đây đã hơn ba tháng, không biết Tam muội...
Hắn thì thầm thử thăm dò: "Để Tam muội tha thứ..."
Nói đến đây thì ngừng lại, Dương Tiễn lắc đầu như muốn rũ bỏ thứ gì đó, im lặng một lúc mới tiếp tục: "Cách để lấy khẩu quyết Bảo Liên Đăng từ Tam muội."
Vầng sáng màu lam xuất hiện, thắp sáng không gian nhỏ nhoi u ám:
«Hệ thống đề cử ngài đạo cụ [Nước thuốc khiến người rủ lòng thương]»
Chữ nhỏ phía dưới:
Nhỏ nước thuốc vào mắt, dù là ai cũng không thể từ chối lời thỉnh cầu của ngài.
Nhắc nhở: Phối hợp với bộ ba hao tổn chiến lực, xác suất nhận được khẩu quyết Bảo Liên Đăng tăng lên gấp trăm lần~
Không biết vì sao, Dương Tiễn cảm thấy lạnh sống lưng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT