Tác giả: Dục Kỳ

33.

Bởi vì có vết xe đổ trước đó, nên khi đổi được thứ nước thuốc không rõ công dụng này, Dương Tiễn không nhịn được bèn hỏi một câu: "Hóa giải ảnh hưởng của thứ này cần bao nhiêu điểm diễn xuất?"

«Bốn ngày sau tự động giải trừ, không cần đổi đạo cụ.»

Không lâu mà cũng không ngắn, Dương Tiễn tính toán những dự định cho bốn ngày sau, quả thật cho dù có xảy ra chuyện ly kỳ cổ quái gì thì vẫn không ảnh hưởng đến kế hoạch, sau đó hắn quyết định đổi nước thuốc.

Còn về lời nhắc nhở...

Tam muội sẽ vì hắn cố tình yếu thế mà mềm lòng ư?

Ý nghĩ vừa xuất hiện, trái tim đã đưa ra đáp án còn nhanh hơn cả lý trí của hắn.

Hắn cười chua xót, đứng im lặng trước cửa một lúc mới lấy viên thuốc màu trắng kia ra rồi nuốt xuống như bị ma xui quỷ khiến.

34.

Trong thủy lao, Dương Thiền đưa lưng về phía cửa, lần thứ sáu mươi tám dùng đầu ngón tay dính nước quẹt lên mặt thành hai dòng lệ, sau đó liếc xéo hướng cửa đá lần thứ chín mươi, nhìn góc áo đằng kia mà tự hỏi vì sao Nhị ca vẫn chưa vào.

Lẽ nào lần trước lén lút nguyên thần xuất khiếu thăm Trầm Hương bị phát hiện?

Hay là lần trước nữa dây dưa đòi Khang Đại ca mua tiểu thuyết khiến huynh ấy không vui?

Hay là trước trước đó...

Mãi đến khi Dương Thiền hồi tưởng lại toàn bộ từ lần cuối cùng gặp mặt đến lúc bị đè dưới chân núi, cửa đá sau lưng rốt cuộc cũng có động tĩnh. Nàng nhanh chóng thả lỏng cơ thể nằm trên đài sen, giả vờ làm động tác lau nước mắt để bôi thêm nước, sau đó thong thả xoay người, dùng vẻ mặt u oán luyện tập thành thạo mười sáu năm nhìn Nhị ca nàng, buồn bã kêu lên:

"Nhị ca! Xin huynh buông tha cho Trầm Hương!"

"Tam muội... Hức..."

Âm thanh quỷ dị ập đến, trong chớp mắt lấn át mọi tiếng vang hỗn loạn.

Cách một hồ nước, Dương Thiền vẫn có thể thấy rõ được hai mắt Nhị ca bất chợt chảy xuống hai vệt nước kinh diễm.

35.

Ba ngàn năm làm thần, Dương Tiễn chưa bao giờ kinh hoảng mất kiểm soát như bây giờ, một tiếng nức nở phát ra từ cổ họng giống như Khai Thiên Thần Phủ bổ cho hắn một phát ngây dại.

Hắn trừng mắt nhìn Tam muội khóc thút thít trên đài sen, tự nhủ có lẽ là do muội muội phát ra, chỉ là thay đổi hướng do tiếng vọng, vừa khéo thế nào đúng lúc mình mở miệng nói chuyện, chỉ như thế mà thôi.

Sau đó hắn thử mở miệng lần nữa: "Tam, Tam muội..."

Giọng nói bình tĩnh, giống như ngày thường—— Ngoại trừ âm điệu xen lẫn chút nức nở không thể kiềm chế được.

Dương Tiễn vô thức che kín miệng, đầu ngón tay lúc này mới muộn màng nhận ra vệt ẩm ướt bên má.

Dương Thiền đột ngột lên tiếng, giọng nói nhanh chóng chuyển từ ngây dại sang không thể tưởng tượng được, đập vào lòng hắn một cách dữ dội:

"Nhị, Nhị ca? Huynh, huynh... Huynh——"

"Khóc???"

36.

Phản ứng đầu tiên khi Dương Tiễn giật mình tỉnh táo lại chính là xoay người ra ngoài. Thậm chí hắn còn không có tâm trạng để nghĩ xem có nên mắng hệ thống hay không, toàn thân trên dưới đều đang kêu gào rời khỏi nơi này, không thể để Tam muội trông thấy hắn như thế này được.

Nhưng mọi chuyện trước giờ không được như ý hắn, vừa bước được hai bước thì cảm giác kiệt sức dâng lên từ bụng, sau đó truyền khắp cơ thể với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, trước khi hắn nhận ra tình hình không ổn thì bước chân đã vướng ngã.

Vào lúc đầu gối chạm phải mặt đất cứng rắn, Dương Tiễn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kì dị: Vì sao hôm nay hắn không mặc triều phục?

37.

Dương Thiền chưa kịp lấy lại tinh thần từ nỗi khiếp sợ do hai giọt nước mắt kia, đã nhìn thấy Nhị ca nàng đột nhiên xoay người, di chuyển lảo đảo được một đoạn ngắn thì suy sụp ngã quỵ dưới đất như không thể chống đỡ thêm được nữa.

m thanh cơ thể va phải vô cùng chói tai, áo trắng phơi bày trên nền đá u tối vô cùng chói mắt. Nhị ca trước giờ đỉnh thiên lập địa hiện tại đang ngồi quỳ dưới đất, ống tay áo rộng che lấp cánh tay đang chống đỡ cả cơ thể, song vẫn không thể che giấu những run rẩy dữ dội từ bên trong.

Có cảm giác như cả tòa Hoa Sơn này đều đang gồng gánh trên sống lưng của hắn.

Vệt nước tượng trưng trên mặt Dương Thiền bỗng chốc bị lấp đầy bởi nước mắt thật. Nàng vừa gọi "Nhị ca!" vừa duỗi tay đập kết giới, pháp lực làm chấn động hồ nước, từng đợt sóng gợn ập vào bờ.

Giữa cột sáng lập lòe, nàng vẫn có thể nhìn thấy cơ thể Dương Tiễn không thể ngừng lay động.

38.

Cuối cùng Dương Tiễn đành phải miễn cưỡng chống đỡ cơ thể lảo đảo rời khỏi thủy lao. Nửa canh giờ sau, hắn quay về với trạng thái khôi phục như thường.

Trong nửa canh giờ này, Dương Thiền không ngừng rơi lệ, vừa khóc vừa không khống chế được những ý nghĩ Nhị ca rốt cuộc bị làm sao, càng nghĩ càng nóng ruột, càng nghĩ càng sợ, càng muốn khóc to hơn. Kết quả đợi đến khi Dương Tiễn quay lại thì nhìn thấy Tam muội nhà mình với đôi mắt sưng như hạch đào.

Còn Tam muội sau khi nhìn thấy hắn liền kêu lên một tiếng cực kì thảm thiết: "Nhị ca——!"

Giờ thì hay rồi, Dương Tiễn khó khăn lắm mới kiềm chế được thứ nước mắt kì quái kia, bây giờ bị hình ảnh này kích thích, hai hàng nước mắt lại rơi xuống.

Thế là, cách một hồ nước, hai huynh muội cùng nhau trình diễn một vở khóc rống nhưng không có ôm đầu.

39.

Cuối cùng vẫn là Dương Tiễn kìm nén cảm xúc trước, hắn ngồi dựa vào tảng đá nhìn ống tay áo gần như ướt nhẹp và vệt nước nhỏ dưới đất, đờ đẫn lau nước mắt không ngừng rơi xuống, dời tầm mắt khỏi Tam muội đến một góc tối khác. Môi hé mở, giọng khàn khàn khác thường: "Tam muội..."

Dừng một lát rồi nói tiếp: "Nhị ca xin lỗi muội."

Dương Thiền không còn tâm trí để suy nghĩ xem vì sao lại xin lỗi, nàng chỉ muốn biết rốt cuộc Nhị ca bị làm sao. Vì vậy, sau khi nghe xong, nàng gần như bổ nhào lên cột sáng với đôi mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm Dương Tiễn, giống như muốn xuyên thấu hắn: "Nhị ca, huynh nói muội biết, huynh sao vậy? Tại sao lại bị thương nặng như thế? Là ai làm huynh bị thương? Ngọc Đế? Vương Mẫu? Hay là ai?"

Giọng nàng nghẹn ngào, song nhìn khí thế lại có cảm giác sau khi nhận được đáp án sẽ tiện tay xé toạc kết giới rồi quấy nên một trận đại náo Thiên cung.

Dương Tiễn nhẹ nhàng lắc đầu: "Do ta sơ ý mới thất thủ, muội không cần để ý."

Rõ là cố ý giấu diếm, Dương Thiền không đáp lại, nhưng đại não đã nhanh chóng hoạt động. Thất thủ có nghĩa là Nhị ca cố ý giao tranh với đối phương, còn sơ ý cho thấy Nhị ca vốn dĩ có thể dễ dàng áp chế đối phương, chỉ là huynh ấy không ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nàng liên tưởng đến việc Nhị ca đang tập trung làm gần đây, đáp án rõ rành rành trước mắt.

"Là Trầm Hương dùng Bảo Liên Đăng khiến huynh bị thương?!"

Dương Tiễn kinh ngạc nhìn nàng, rồi nhanh chóng thu hồi tất cả biểu cảm, cười dịu dàng: "Thằng nhóc Trầm Hương không sao, ta dẫn dắt nó bái danh sư. Đợi nó học nghệ thành công là có thể thường xuyên tới thăm muội."

"Nhị ca!" Làm sao mà Dương Thiền không nhận ra hắn đang miễn cưỡng mỉm cười đổi đề tài. Nhị ca của nàng cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tật không bao giờ nghĩ cho bản thân, đã lúc nào rồi còn muốn che chở cho thằng nhóc kia?

Nước mắt, e là cũng vì thế...

Huynh ấy thật sự cho rằng ba chữ Lưu Trầm Hương có thể quan trọng hơn hai tiếng "Nhị ca" sao?

Dương Thiền tuy rất tức giận nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Nàng đi xung quanh đài sen hai vòng, đột nhiên nảy ra một ý, bèn ngẩng đầu nhìn Nhị ca yếu ớt dựa trên vách đá, vui vẻ reo lên: "Nhị ca! Muội sẽ cho huynh biết khẩu quyết của Bảo Liên Đăng! Huynh hãy lấy lại Bảo Liên Đăng!"

————

Tác giả: (ಥ_ಥ) Tại sao chỗ nào cũng thấy thuỷ tinh, lúc đầu mở hố không phải BE, nhưng viết một hồi lại chạy theo hướng BE, cõi lòng như sắp trơ ra rồi.

Chị em khuyên tôi có thể lấy độc trị độc, dùng BE đối kháng BE, vì vậy tôi có một ý nghĩ lớn mật... Không biết các vị...

😂😂 Xin lỗi mấy thím, BE chỉ là buột miệng nói ra, chiếc fic nhỏ mọi người yêu thích làm sao nhẫn tâm BE thật... Vô cùng xin lỗi vì gây hiểu lầm (つд⊂)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play