Tác giả: Dục Kỳ
21.
Lão Tứ, lão Lục và Hao Thiên Khuyển xoa tay hầm hè theo Dương Tiễn hạ giới bắt người. Nhìn mấy huynh đệ đột nhiên trở nên nhiệt tình, Dương Tiễn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hiện tại không cho phép hắn suy nghĩ những chuyện lặt vặt này. Trong lúc bay đến núi Vạn Quật, hắn lôi hệ thống bị xem như công cụ giải đáp ra, suy nghĩ rồi hỏi: "Thứ giúp Trầm Hương tiến bộ."
Vầng sáng xanh thẳm của hệ thống ngừng một lúc rồi kéo dài ra, giống như danh sách liệt kê ra mấy chục vật phẩm mà Dương Tiễn xem lúc trước.
Từ tiên đan pháp bảo đến điển tích binh pháp, trong đó còn có những thứ khó hiểu như "Một trăm kế yêu đương tuyệt đỉnh" và "Cách sinh tồn ở tứ giác tình yêu". [1]
Dương Tiễn xem mà đứng sững tại chỗ.
22.
Đợi tới núi Vạn Quật, Dương Tiễn một lòng chỉ muốn đánh cháu trai. Cho nên hắn không nghe thấy lời đề nghị của lão Tứ, mà chỉ lo ôm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đứng ở ngoài núi ôm cây đợi thỏ.
Không lâu sau, Trầm Hương vừa gọi tên Tiểu Ngọc vừa nhìn dáo dác xuất hiện dưới chân núi.
Dương Tiễn có chút hảo cảm đối với tiểu hồ ly lông xù xù, nhưng bộ dạng bi thương vì tình của Trầm Hương thật khiến hắn phiền lòng. Vì thế hắn không đợi những người khác mà trực tiếp phi thân đến sau lưng Trầm Hương, bước từng bước về phía cậu.
Không ngoài dự kiến, Ngao Thính Tâm xuất hiện chặn trước mặt hắn.
"Nhị Lang Thần, ngươi đừng quên cung Quảng Hàn——"
Ba chữ cung Quảng Hàn vừa thốt ra, Dương Tiễn tức giận bật cười. Có mỗi một điểm yếu mà nhai đi nhai lại mãi, bọn họ không phiền nhưng chính hắn thấy phiền.
Sớm muộn gì cũng có ngày cung Quảng Hàn biến thành rừng ngọc thụ.
23.
Có điều, chuyện cung Quảng Hàn sau này hẵng nói, việc trước mắt cần phải giải quyết ngay.
Ánh mắt Dương Tiễn trở nên sắc bén, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đâm ra từ bên sườn, một chiêu hồn phi phách tán xuyên qua thân hình mảnh mai, vầng sáng màu lam chậm rãi loé lên:
«Tàn nhẫn độc ác, đạt điểm diễn xuất: 100»
Dương Tiễn lướt qua bốn chữ kia, nhìn Trầm Hương hoảng loạn mờ mịt ôm thân hình thảm thương của Tứ công chúa, hắn khẽ cười.
Đã không thể cứu vãn, sao phải ngại thêm tội danh.
24.
Sau nửa canh giờ, Dương Tiễn theo phương hướng nhóm Trầm Hương rời đi, tìm được hồn phách sắp tan biến của Ngao Thính Tâm trên đám mây.
Vận pháp lực, hồn phách màu đỏ như một áng mây mỏng manh tụ lại trên khuỷu tay hắn, lờ mờ lơ lửng.
Dương Tiễn không am hiểu việc ngưng thần tụ phách, loại kỹ năng chuyên nghiệp này phải tìm Thái Thượng Lão Quân. Nhưng nơi này cách cung Đâu Suất quá xa, mắt thấy hồn phách của Ngao Thính Tâm có dấu hiệu tan ra, Dương Tiễn gọi hệ thống: "Cho ta cách ngưng tụ thần hồn."
«Hệ thống đề cử ngài đạo cụ [Phù tụ thần].»
"Đổi."
«Điểm diễn xuất cần có để đổi: 90»
«Điểm diễn xuất hiện có: 580, đổi thành công.»
Dương Tiễn lặng lẽ nuốt xuống một miệng máu, cảm thấy hệ thống này chẳng tốt lành gì.
25.
Cung Đâu Suất, Dương Tiễn ôm hồn phách Ngao Thính Tâm vội vàng chạy vào cửa, tiếng "sư bá tổ" vừa ra khỏi miệng đã bị một cây phất trần quét tới trước mặt ngắt lời.
Lão Quân nhìn hồn phách trong lòng hắn, rồi quét mắt quan sát hắn từ trên xuống dưới hết một lượt, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng: "Hồn phách này không sao, nhưng chính con lại rất có vấn đề."
"Con?" Dương Tiễn chớp mắt hoang mang, hắn cúi đầu theo tầm mắt của lão Quân, phát hiện trên áo giáp trước ngực không biết đã dính vài giọt máu từ khi nào, bỗng chốc giật mình.
"Không phải, sư bá tổ, người nghe con——" giải thích...
Hai chữ cuối cùng chưa kịp nói ra, Dương Tiễn đã bị nhét một viên đan dược vào miệng. Sau đó hắn bị sặc ho khan không ngừng, mà viên thuốc hộc máu kia lại khéo thế nào phát huy tác dụng ngay lúc này.
Dương Tiễn che miệng theo bản năng nhưng đã không còn kịp. Chất lỏng màu đỏ trào ra nhỏ tí tách, trong chốc lát đã khiến áo giáp ướt nhẹp.
Vẻ mặt Thái Thượng Lão Quân như muốn nói "Quả nhiên là thế". Lão tiếp nhận hồn phách của Ngao Thính Tâm, tuỳ tiện bỏ vào trong đỉnh tụ hồn, rồi đỡ Dương Tiễn ngồi xuống, vừa nhét đan dược vào miệng hắn vừa đau lòng bảo: "Con đó, đừng chuyện gì cũng cậy mạnh. Có sư bá tổ ở đây, không ai bắt nạt được con."
Dương Tiễn bị cưỡng ép ngậm đan dược đầy miệng tràn ngập tuyệt vọng.
Không phải!! Người nghe con giải thích!!
Còn có hệ thống!! Tại sao không cho ta điểm diễn xuất!!
«Không phải diễn, không đáng cho điểm.»
26.
Sau một canh giờ, Dương Tiễn tay trái ôm đỉnh tụ hồn, tay phải cầm một hộp đan dược lớn, bước đi vững vàng rời khỏi cung Đâu Suất. Thời khắc bước ra cửa lớn, tâm hắn đã như nước lặng.
Mãi đến khi hắn bước vào Chân Quân Thần Điện, huynh đệ Mai Sơn và Hao Thiên Khuyển vui mừng lao lên vây quanh, báo cho hắn một tin tốt:
"Chủ nhân! Chúng ta đã bắt Hằng Nga về rồi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT