Cô không biết mình đã dùng bao nhiêu dũng khí để áp chế tất cả sự rụt rè và suy nghĩ lung tung trong lòng, rồi nở nụ cười rạng rỡ với mọi người, nói ra những lời này như không có chuyện gì xảy ra.
Cô muốn có thể thẳng thắn thật lòng biết bao, nhưng thân thể lại gượng gạo và cả trái tim đau thắt từng cơn. Chỉ có anh khi nghe Nam Tửu nói như vậy, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
“Sao còn chưa quay lại?” Một giọng nói mềm mại ngọt ngào truyền đến, còn có chút bối rối.
“Tớ chờ cậu đã lâu rồi.”
Khoảnh khắc Mạnh Tử Diệu nghe thấy giọng nói đó, trái tim anh ta như lỡ một nhịp, trong đầu chỉ vụt qua một suy nghĩ, toang rồi. Liễu Y Y đi tới, trên mặt lộ ra vẻ dò hỏi, khi nhìn thấy người đang đứng ở đó, ánh mắt cô ta khẽ động một chút, sau đó lại ra vẻ kinh ngạc dụi mắt lại.
“Phải không đó, Nam Tửu?"
Nam Tửu liếc nhìn người phụ nữ đứng cách đó không xa, mặc váy hàng hiệu, lớp trang điểm nhẹ nhàng vừa phải, khí chất dịu dàng và xinh đẹp. Bất quá khoảnh khắc Nam Tửu nhìn thấy Liễu Y Y, thứ đầu tiên xuất hiện trong trái tim cô chính là đêm mưa lạnh giá đó, người phụ nữ trước mặt xuyên qua thời gian đứng trước mặt cô, trên khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ khinh thường cùng châm chọc, trên đôi môi đỏ mọng mang nụ cười đắc thắng chói mắt. Những lời nói chứa đầy sự giễu cợt và khinh bỉ vô hạn dường như biến thành lưỡi kiếm sắc bén nhất thế gian, đâm thẳng vào trái tim vốn đã vụn vỡ của cô. Cô là một trò đùa, vì vậy, cô đã hoàn toàn thua khi rơi vào vũng bùn lầy đó mà chẳng thể vực dậy nữa. Lúc này, giọng nói dịu dàng giả vờ ngạc nhiên của người phụ nữ trùng lặp với đêm mưa băng giá năm đó. Ánh mắt Nam Tửu khẽ động, ánh mắt hiện lên ý cười, giống như một khắc nở rộ cuối cùng của hoa đào, dường như có thể thiêu đốt người ta.
"Là tôi, sao nào, đáng kinh ngạc lắm hả?"
"Tất nhiên tôi không có ý đó." Liễu Y Y trả lời với vẻ mặt bình thường, cô ta bước từng bước nhỏ đến bên Hàn Cận Yến, giọng điệu của vẫn rất dịu dàng và tự nhiên, giống như câu hỏi của một người bạn gái ngay thẳng.
“Cận Yến, Nam Tửu đến rồi, sao cậu không nói gì?”
Hàn Cận Yến không thèm để ý tới Liễu Y Y dù cho cô ta đang đến gần, đôi mắt anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Nam Tửu chưa từng rời đi dù là một khoảnh khắc, anh hừ lạnh, giọng nói có vẻ lạnh lùng: "Tớ có thể nói gì đây?"
Nói cái gì, nói rằng tám năm trước, cô đã đích thân… Hàn Cận Yến miễn cưỡng kìm nén những suy nghĩ trong lòng, mọi thứ kết thúc quá đột ngột. Nam Tửu vội chớp chớp mắt, như thể việc đó sẽ làm giảm đi sự đau nhức trong hốc mắt của cô, cô nhìn họ sánh vai bên nhau, dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, giống như một đôi trai tài gái sắc, giống như một cặp đôi thần thoại vô cùng xứng đôi. ‘Cận Yến’, cách gọi thân mật như một cặp đôi. Ừm, có lẽ ngay từ đầu nó nên là như vậy, nếu cô không dính dáng đến Hàn Cận Yến, có lẽ họ đã ở bên nhau từ lâu? Cũng đúng, càng nghĩ tim càng đau, nụ cười hạnh phúc càng miễn cưỡng, suy cho cùng cuộc đời quá cay đắng, không cười thì còn cay đắng hơn. Vậy tại sao ngay từ đầu cô lại muốn tranh giành quyền lợi của mình? Chỉ một lần, chỉ một lần nỗ lực chăm chỉ để đạt được những gì mình muốn trong cuộc sống, kết quả, bị phá nát toàn bộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT