Rốt cuộc có phải là trùng hợp không… còn sao nữa, rõ ràng là vậy. Càng nghĩ, nụ cười của Nam Tửu càng thê lương, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt hơn, nhưng giọng điệu phát ra miệng lại đúng là đang vui vẻ.

“Đúng vậy, là trùng hợp thôi mà.”

Nếu có thể, chắc hẳn cả đời này cô cũng không muốn gặp lại anh đúng không? Suy cho cùng, cô chỉ là một sai lầm trong tuổi trẻ của Hàn Cận Yến, một ý nghĩ bất chợt, một... món đồ chơi có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Nghe hai người họ nói như vậy, Mạnh Tử Diệu cảm thấy da đầu muốn nổ tung, vì vậy đành cười trừ hai tiếng. Có lẽ là do đám người Hàn Cận Yến ra ngoài lâu nên mấy bạn học nãy giờ đợi trong hộp đêm đều chạy ra ngoài tìm người, có tiếng nói cười với nhau, còn có thể nghe thấy tiếng hét.

"Này! Hàn Cận Yến! Mạnh Tử Diệu! Các cậu làm gì ở đó vậy?"

Mạnh Tử Diệu nghe thấy âm thanh quen thuộc, nghĩ đến việc mình vì Hàn Cận Yến về nước nên bày tiệc mời đến khá nhiều người, vậy mà lại gặp phải cảnh tượng xấu hổ này. Khi bạn học đến gần, tiếng cười chợt tắt. Trong phút chốc, quán bar ồn ào náo nhiệt yên lặng lạ thường.

"Nam Nam Nam Tửu??"

Có người kinh ngạc lắp bắp, phá vỡ yên tĩnh của mọi người.

"Na... Nam Tửu, thật là trùng hợp a, không nghĩ tới cậu lại ở chỗ này, thật sự là trùng hợp a! Thật sự rất trùng hợp..."

Thật sự rất xấu hổ, suy cho cùng, đến cô cũng chẳng ngờ rằng lại gặp được Hàn Cận Yến trong cùng một quán bar vào ngày đầu tiên cô trở lại một cách tình cờ như vậy.

Nam Tửu đáp lại bằng một nụ cười.

"Cái đó, hôm nay chúng tôi đặc biệt chúc mừng sự trở lại Trung Quốc của Hàn Cận Yến... Hahaha, trùng hợp cũng có Nam Tửu ở đây, tại sao chúng ta không cùng nhau vào hộp đêm... nhỉ?" Một người trong số đó đưa tay lên gãi đầu, xấu hổ nói.

Nhưng vừa nói ra câu này đã bị Mạnh Tử Diệu lườm cháy mắt, không thấy Hàn Cẩn Yến ở đây sao?! Nếu hai người này đi cùng với nhau thì….

Nam Tửu đương nhiên cũng nhìn thấy nhất cử nhất động của Mạnh Tử Diệu, nhưng cô không quan tâm, điều duy nhất khiến cô căng thẳng không kiểm soát được có lẽ là người đàn ông đứng bên cạnh anh ta.

Cô đương nhiên biết mình không có lý do gì để đến đó, đến đó chỉ càng thêm xấu hổ nên muốn nói lời khước từ. Tuy nhiên, Nam Tửu chưa kịp mở miệng từ chối thì một giọng nói trầm ấm dịu dàng vang lên, lạnh lùng như nước đêm, dường như có thể dập tắt mọi thứ trong nháy mắt dù cho có bao nhiêu sự nhiệt tình.

"Tiểu Tửu bận rộn như vậy, sao có thể lãng phí thời gian vào tiệc tùng?"

Nam Tửu đột nhiên sững người, nụ cười trên khóe môi đông cứng lại..

Hàn Cận Yến một tay đút túi, đứng đó trịch thượng, cảm xúc trong đôi mắt đen láy đó bí ẩn chẳng thể lý giải. Bởi vì lời nói của Hàn Cận Yến, bầu không khí lại một lần nữa rơi vào im lặng. Mạnh Tử Diệu im lặng nuốt nước bọt nghĩ xem đây là duyên số khỉ gió nào vậy? Ai sai khiến cặp đôi này gặp nhau thế?! Chuyện xảy ra hồi đó… tệ vô cùng.

Nam Tửu hít sâu một hơi, chậm rãi nhướng mày, lại bắt gặp ánh mắt giễu cợt của người đàn ông, giống như từng đợt tuyết rơi xuống có thể nhấn chìm cô bất cứ lúc nào.

"Tôi không quấy rầy các cậu nữa đâu, đã là tiệc rượu vậy các cậu cứ vui vẻ đi." Nam Tửu cười nhẹ nhàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play