Trong tám năm, Nam Tửu chưa bao giờ nghĩ rằng, cả đời này mình sẽ gặp lại Hàn Cận Yến một lần nữa. Vì vậy mà cô không một chút cảnh giác.

Trong quán bar sang trọng, ánh đèn mờ ảo chiếu vào từng người, bên tai không ngừng vang lên tiếng nhạc xập xình, nam nữ say sưa nhảy múa trên sàn nhảy.

Nam Tửu đứng đó, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, cô ngây người một lúc, như thể bị thủy triều đêm khuya cướp đi hơi thở, chỉ trong giây lát dần dần bị nuốt chửng. Xung quanh rất ồn ào, tiếng nói cười hỗn loạn cũng chẳng thể lọt vào tai, chỉ còn duy nhất hình ảnh phản chiếu rõ ràng ở đuôi mắt.

Người đàn ông trước mặt vẫn mê người như xưa, ngũ quan sắc nét góc cạnh tinh xảo, ánh mắt sâu như nước vẫn bình tĩnh và thờ ơ, khí chất lạnh lùng mạnh mẽ của anh vẫn chẳng giảm bớt chút nào. Giống như thuở thiếu niên, đôi mắt sâu thẳm ấy như lấp lánh những tia sáng. Nam Tửu lên tiếng trước, bàn tay buông thõng bên người cô không ngừng siết chặt, móng tay găm chặt vào lòng bàn tay, đau đớn hằn sâu nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười rạng rỡ, sau một lúc lâu im lặng, cô mở lời, Nam Tửu còn nghe thấy rõ mồn một giọng nói giả vờ bình tĩnh của mình.

"... Đã lâu không gặp."

Hàn Cận Yến đứng đó, như thể có ai đó đóng đinh vào anh, không hề di chuyển, ánh mắt của anh vẫn nhìn vào Nam Tửu, bởi vì ánh sáng chiếu dọc vào điểm khuất của anh, khiến anh rơi vào bóng tối, giống như ngôi sao băng xẹt qua bầu trời đêm, ngắn ngủi nhưng vẫn sáng rực một khoảng trời. Thật lâu sau, anh mới chậm rãi lên tiếng, giọng trầm khàn khàn: “Đã lâu không gặp.”

Nam Tửu và Hàn Cận Yến nhìn nhau trong hai giây, tuy chỉ hai giây nhưng cảm giác như dài cả cuộc đời. Vào lúc này, một giọng nói đùa vui vẻ đã phá vỡ bầu không khí im lặng trong thế giới nhỏ bé ấy.

"Ồ, Hàn Cận Yến, cuối cùng thì cậu cũng đã trở lại, bọn tôi đều đang đợi cậu ở trong phòng." Giọng nói vang từ xa, một người đàn ông mặc âu phục tiến đến gần anh, nói với vẻ mặt nghiêm túc, vẫn là giọng điệu quen thuộc.

"Có phải gặp được tiểu mỹ nhân nào rồi đúng không?..."

Hàn Cận Yến chưa kịp nói thì người đó đã đi tới, Mạnh Tử Diệu vừa bước tới, lời nói trong miệng anh ta như nghẹn lại trong cổ họng.

Đứng hình tại chỗ, hai mắt theo bản năng trừng to để thật sự xác nhận bóng người trước mắt rốt cuộc là ai, đôi mắt đen láy kia hiện lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên là nằm ngoài dự đoán, kinh ngạc lẩm bẩm một mình.

“.. .Nam Tửu ư?"

Cô gái trước mặt mặc một chiếc áo khoác da màu đen tuyền, đi đôi ủng màu cam đất, mái tóc dài gợn sóng xõa ra sau lưng, lông mày nhướng lên. Mạnh Tử Diệu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp Nam Tửu ở đây! Và… hơn thế nữa hai người bọn họ đã gặp lại nhau!

"Hàn Cận Yến, cậu..." Mạnh Tử Diệu cảm thấy thái dương của mình giật giật, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?!

Vẻ mặt Hàn Cận Yến lạnh lùng, ánh sáng mơ hồ từ quán bar chiếu lên người anh, giọng điệu lạnh như băng, gần như không có chút cảm xúc nào.

"Chỉ là trùng hợp mà thôi."

Khi nói đến đây, đôi mắt đen thăm thẳm của người đàn ông rơi vào trên người Nam Tửu, sâu trong đáy mắt dường như phủ một tầng sương lạnh mỏng manh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play