"Đương nhiên
là hắn..."
Cha nghe thấy câu
hỏi của Lục Tân thì lập tức quay sang nhìn hắn, nhưng vì quá tức giận nên giọng
điệu không kịp thay đổi, nên dù nói chuyện với Lục Tân thì vẫn cảm nhận được rất
rõ sự bực tức và phẫn nộ của ông:
"Chính là
cái tên ti tiện này đã đánh lén ta..."
"Nếu không với
năng lực của con người khi đó sao có thể làm ta bị thương, sao có thể giam giữ
ta được..."
"Ta...
Tiếng rít gào của
cha khiến cả giáo đường rung lên bần bật, như sắp võ thành từng mảnh:
"Ta vốn quân
vương Bóng Đêm..."
"Vì bị hắn
đánh lén nên mới trở thành Tội Đồ Bóng Đêm!"
"Quân
vương..."
Lục Tân có hơi ngạc
nhiên, trước đó hắn không hề biết danh hiệu của thể tối thượng còn cất giấu sự
thay đổi động trời này.
Lấy Bóng Đêm là
danh, tự xưng mình là quân vương, vậy cha của lúc đó mang trên người dáng vẻ thế
nào đây?
Nhưng một sự tồn
tại như vậy, tại sao lại bị người khác đánh lén, cướp lấy danh hiệu, biến thành
tội đồ?
Đổi một góc nhìn
khác thì người truyền giáo có thể đánh lén được cha là dạng người gì đây?
"Không ngờ
ngươi vậy mà lại ẩn núp ở chỗ này..."
Trong lúc Lục Tân
chìm đắm trong vô vàn câu hỏi bỏ ngỏ, mẹ bỗng than nhẹ một tiếng, tiến vào giáo
đường.
Nhìn về phía ông
cụ đang cúi đầu trước bức tượng không mặt kia, trên mặt bà thế àm lại hiện lên
vẻ chua xót, qua một hồi lâu, bà nhẹ giọng nói:
"Năm đó
chúng ta là nhóm đầu tiên giáng thế, ngươi hẳn là người đầu tiên nhận thức được
thân phận của mình, cũng là người đầu tiên biết mình phải làm gì. Chúng ra đều
cho rằng ngươi sẽ là thể tối thượng có tầm ảnh hưởng lớn nhất với hiện thực, thậm
chí rất có thể sẽ ngồi lên ngai vàng..."
"Nhưng không
ngờ ngươi lại trốn tránh ở chỗ này, còn biến thành cái dạng này..."
Lục Tân tò mò
nhìn về phía mẹ.
Nghe mẹ nói thì
hình như trong quá khứ đã xảy ra rất nhiều chuyện hay ho thì phải.
"Hây.."
Ông cụ dù có bị
cha mắng xối xả cũng chẳng biểu lộ chút phản ứng nào giờ lại cất tiếng thờ dài
thườn thượt sau khi nghe mẹ nói. Kế đó, ông từ từ xoay người:
"Trốn ở đây
có lẽ là quyết định duy nhất mà ta cảm thấy không sai:
"Hả? ?"
Khi nhìn thấy
gương mặt của ông cụ kia, ngay cả Lục Tân cũng không tránh khỏi giật mình.
Gương mặt của ông
cụ đang không ngừng thay đổi.
Lúc thì là một đứa
bé khóc thút thít, lúc lại là một người phụ nữ đã chết lặng, khi thì biến thành
một cô thiếu nữ vô cùng thương tâm, có đôi khi là cậu thiếu niên áy náy không
thôi, ngoài ra còn có vẻ mặt lạnh lùng, táo bạo, lúc lại chất chứa đầy thù hận...
tóm lại như có vô số gương mặt khác nhau chồng lắp lên gương mặt ông ta.
Như thể không ngừng
thay đổi, lại giống như trước giờ vẫn luôn là vậy, chẳng hề có chút biến hóa
nào.
Khi đối mặt với
ông cụ, chính Lục Tân cũng cảm thấy mình th� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.