"Sao có thể..."
Giáo sư Trần Lập
Thanh là người đầu tiên đứng dậy, giọng ông có chút nghẹn ngào:
"Búp Bê, rốt
cuộc... Đã xảy ra chuyện gì?"
Là chuyên gia phụ
trách hạng mục nghiên cứu Búp Bê, sự hiểu biết của ông về cô phải nói là vô
cùng sâu sắc. Nếu xét về mặt nào đó thì thậm chí ông còn hiểu cô hơn chính cô nữa.
Bởi vậy, ông biết
rất rõ ưu và nhược điểm của Búp Bê là gì, biết giới hạn của Búp Bê ở đâu và lúc
này, ông cũng chính là người tuyệt vọng nhất, bởi ông biết trong tình hình này,
dù Búp Bê đã cố gắng hết sức nhưng kết quả sẽ chẳng thể thành công.
Vừa nãy, điều
ông lo lắng nhất chính là Búp Bê sẽ cắn răng chịu đựng chứ không bỏ cuộc, bởi
chuyện đó sẽ mang lại nguy hiểm cực lớn cho cô.
Nhưng ông không
ngờ rằng, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt thôi mà Búp Bê đã mang tới cho
ông sự kinh hỉ lớn lao tới vậy.
Đó là sức mạnh
gì thế?
Sao lại phù hợp
với Búp Bê tới như vậy, hơn nữa còn vô cùng mạnh, như thể đã vượt trên mọi cấp
độ?
"Đó là thể
tối thượng!"
Chợt, một giọng
nói kích động khác vang lên bên tai, thốt ra đáp án cho câu hỏi ông đang suy
nghĩ.
Từ giáo sư Trần
lập Thanh cho đến ngài Tô và bộ trưởng Thẩm, không một ai nén nổi cảm xúc kích
động, họ đồng loạt quay sang nhìn người vừa thốt lên câu nói hồi nãy, cũng
chính là giáo sư Bạch đang kích động quơ quào hai tay, lớn tiếng giải thích với
họ bằng ánh mắt ngạc nhiên và khó hiểu.
Và điều ngạc
nhiên hơn nữa là lời giải thích của ông nghe rất chân thật, không lẫn bất cứ yếu
tố triết học nào cả:
"Trong đợt
tập huấn lần trước, ta đã nói với các ngươi rồi..."
"Nếu dị biến
giả muốn thăng lên cấp cao hơn, nhất định phải cắn nuốt năng lực của những người
cùng hệ khác...
"Đừng nhìn
ta, tất nhiên là Búp Bê không có khả năng cắn nuốt những người khác rồi..."
"Nhưng ngoại
trừ cắn nuốt năng lực cùng hệ, vẫn còn một cách khác để thăng cấp..."
Nói đến đây,
ngay cả giáo sư Bạch cũng phải dừng lại thở dốc vài hơi, sau đó mới lớn tiếng
nói:
"Tối thượng!"
"Săn giết
thể tối thượng, chiếm được căn nguyên, tất cũng có thể thăng lên cấp cao
hơn!"
"Có người
đưa cho Búp Bê căn nguyên sức mạnh của thể tối thượng?"
Vì quá kích động
nên đầu óc của giáo sư Trần Lập Thanh như bị chậm nửa nhịp, vô thức hỏi ra khỏi
miệng:
"Là
ai?"
"Còn có thể
là ai nữa?"
Lúc này, người
trả lời thậm chí còn không phải giáo sư Bạch, mà là ngài Tô đang híp mắt cười rộ
như đóa hoa mầu đơn. Một con cáo già như ông cũng đã hoàn hồn lại rồi. Ông vừa
bật cười ha ha, vừa đập bàn bôm bốp, còn cướp lời của giáo sư Bạch:
"Đương
nhiên là Đan Binh rồi, chỉ có hắn mới có khả năng làm được chuyện này..."
"Lần trước
các ngươi từng báo cáo rằng Đan Binh gói ghém thức ăn thừa ở thành phố Hỏa Chủng
về để đưa cho Búp Bê, ta đã không tin rồi..."
"Ai sẽ gói
ghém đồ thừa làm quà tặng chứ?"
"Đây mới là
món quà chân chính là hắn măng về cho Búp Bê, sức mạnh tối thượng có thể giúp
cô ấy thăng cấp..."
Nếu đã nghĩ tới
tận đây, tất cả chẳng khó khăn gì để mọi người có thể đoán ra chân tướng đằng
sau.
Trong nhất thời,
quả thực không có cách nào hình dung nỗi vui mừng của họ.
Bộ trưởng Thẩm
là người đầu tiên phản ứng lại, vội bật dậy hét lớn:
"Đây là tín
hiệu"
"Các bộ
ngành hãy chuẩn bị, đến lúc phản kích lại đội quân quái vật tinh thần xâm lược
này rồi!"
Giáo sư Bạch ban
bố mệnh lệnh qua bộ đàm cho nhóm Trần Tinh:
"Nối máy
cho bộ phân tích thông tin ngay, đích thân ta sẽ chỉ huy đợt dọn dẹp nguồn ô
nhiễm lần này."
Tiểu đội bảo mẫu
vất vả lắm mới thông suốt rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, ai nấy đều lộ vẻ mặt
ngạc nhiên và vui mừng, xen lẫn trong đó lại là chút căm hận:
"Vây tính
là gì đây? Sính lễ hả?"
"Vụt... vụt..."
Trong lúc không
khí ở bộ chỉ huy đang mừng như trẩy hội, trên bầu trời chủ thành Thanh Cảng,
xích trắng quanh người Búp Bê tung hoành nga ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.