Cuối cùng, hắn
xuyên qua một đoạn thời gian trống dài thật dài, bộ phận chân chính bị thiếu
trong trí nhớ của hắn, để đi tới thời điểm ban đầu... cô nhi viện.
Đây là nơi bắt
nguồn hết thảy, cũng là nơi khởi đầu cho nỗi thống khổ mà mọi người đang đeo
trên lưng.
Lục Tân cực kỳ
căm hận nơi này, cũng căm hận bản thân mình ở đây nhất.
Vì thế hắn cầm
theo thanh kiếm xét xử đã giết vô số người kia xông thẳng vào cô nhi viện, đi tới
điểm cuối của trí nhớ.
Hay nói đúng hơn
là điểm khởi đầu.
Hắn nhìn thấy bản
thân mình thuở ban sơ trong trí nhớ.
Đó là một cậu
nhóc đang ngồi ôm lấy hai chân, núp mình trong một góc của phòng thí nghiệm trắng
xóa.
Hắn ngẩng đầu
lên, đối diện với Lục Tân đang cầm kiếm xét xử trong tay, cả người toàn là máu.
Ánh mắt của hắn
vô cùng sạch sẽ, nhưng cả người lại trông như cái xác không hồn.
"Đây là
mình của thuở ban đầu ư?"
"Là con
quái vật nhỏ đã giết chết tất cả mọi người trong cô nhi viện sao?"
Một cảm giác
quái lạ thình lình che phủ cả người Lục Tân. Hắn chậm rãi giơ kiếm xét xử lên,
chỉ về phía cậu bé đang ngồi trong góc.
Rõ ràng bây giờ
chỉ cần xuống tay giết chết mình của lúc đầu thì bản thân sẽ chân chính được giải
thoát, chân chính cảm thấy thoải mái.
Nhưng Lục Tân lại do dự.
Hắn không cam tâm, tựa như cái lần bị cô giáo Tiểu Lộc nói
toạc ra ảo tưởng lớn nhất đời mình vậy, cái cảm giác bất lực và không cam lòng
đó...
Hắn nhìn chằm chằm vào cậu bé kia, bàn tay nắm thanh kiếm bắt
đầu run lên.
Đây là khởi nguồn của trí nhớ, cũng là thủ phạm gây nên những
chuyện ở cô nhi viện, là ngọn nguồn của nỗi thống khổ.
Cũng vì hắn mà hắn mới phải sống cuộc đời bất hạnh như vậy.
Thế nên, chỉ cần giết chết hắn, mọi thứ sẽ được giải quyết.
Bản thân mình sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, những sai lầm mà
mình từng phạm phải cũng sẽ tan thành mây khói.
Từ giờ trở đi, trên cái thế giới này sẽ không một bản thân
luôn thấy hổ thẹn nữa.
Trong lúc Lục Tân nhìn cậu bé kia, hắn cũng từ từ ngẩng đầu
lên, lẳng lặng quan sát Lục Tân.
Chung quanh xuất hiện đủ loại hình ảnh, tỏa ra ánh sang chói
mắt mà lâu dài.
Có cảnh hắn bị giam trong một căn phòng rất lớn nhưng lại
trống trải chẳng có gì, bên ngoài là vô số người đang quan sát.
Có cảnh hắn bị đưa lên bàn thí nghiệm, sau đó bị từng lưỡi
dao cắt qua cơ thể.
Cũng có cảnh người ta dùng đủ loại tạp âm hoặc là ánh sáng
mạnh để kích thích hắn, mục đích là quan sát sự biến đổi cảm xúc trên mặt hắn.
Còn cảnh đi ngang qua bàn phẫu thuật, nghe thấy vô số tiếng
kêu khóc giãy dụa, nhưng lại chẳng hề nhúc nhích.
Rất ít người có được trải nghiệm thế này: đối mặt với mình
trong quá khứ, bốn mắt giao nhau, tựa như hai đầu sợi dây mở miệng thảo luận về
cuộc đời ở giữa.
Trông họ như thể chẳng nói gì với nhau, nhưng lại như đã
trao đổi rất nhiều điều.
Nhìn cậu bé đang rúc trong góc tường, Lục Tân không biết, hắn
nên vung kiếm chém chết, hay là...
"Bỏ qua hắn, chấp hành xét xử!"
Trong lúc này, người hành pháp bên ngoài cũng cảm nhận được
Lục Tân đang nhanh chóng rơi vào trạng thái phong bế; đồng thời, sức mạnh xét xử
đã hoàn toàn bao phủ lấy hắn, hơn nữa bắt đầu ô nhiễm từ nơi sâu trong lòng hắn.
Vô số sợi tơ đen kia nhanh chóng phong ấn Lục Tân lại, từng
chút thay đổi bộ dạng và phóng xạ tinh thần của hắn.
Thậm chí trang phục trên người hắn cũng sắp sửa biến thành
bộ vest đen.
Chỉ cần thêm một chút nữa là đã hoàn thành sự ô nhiễm hoàn
toàn cuối cùng, thế giới sẽ nghênh đón thêm một người hành pháp.
Bọn họ không dám thúc đẩy quá trình này, cũng chẳng thể gia
tốc nó, vì vậy, họ đã thống nhất với nhau đưa ra một quyết định duy nhất.
Họ tràn vào tiểu học Trăng Máu như dòng nước chảy,
vòng qua người Lục Tân, rầm rập xông thẳng vào tòa nhà dạy học, hoặc là trực tiếp
xuyên tường. Họ tựa như bóng ma tới từ bốn phương tám hướng, cuối cùng tụ tập lại
quanh văn phòng. "Đã tới giờ xét xử..."
"Hứa Kinh, mời ngươi hoàn thành sứ mệnh của người hành
pháp..."
Từng gương mặt khác biệt dần hiện lên trên vách tường trong
văn phò ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.