Cuộc sống có hai
chị y tá nhỏ đi theo chăm sóc thật sự rất sung sướng, nhưng ngay cả lúc đi vệ
sinh mà hai chị cũng lẽo đẽo theo sau thật khiến người ta vô cùng khó chịu...
Chỉ là thỉnh thoảng
lại cảm thấy đau lòng vì còn chưa ăn cho đã phần cơm bệnh nhân.
Khóa tập huấn,
hay nói đúng hơn là khóa tập huấn được tổ chức bên trong sân trường đại học
Thanh Cảng có lẽ khá là được xem trọng.
Cùng ngày, hắn lập
tức quay về thành phố vệ tinh số 2, sau đó tới công ty xin nghỉ phép trước.
Không chỉ nộp bù
đơn nghỉ cho đợt kiểm tra sức khoẻ trước đó mà tiện đường nộp luôn cả đơn xin
nghỉ phép để tham gia tập huấn lúc sau nữa; sau đó còn phải thu dọn đồ đạc, chuẩn
bị lên đường.
"Kết quả
không quá tệ..."
Thấy bộ dạng
nghiêm túc của Lục Tân, tâm trạng của mẹ có vẻ không tệ:
"Nhà nghiên
cứu Thanh Cảng này, hay nói đúng hơn là ông già thích mặc đồ trắng kia, đúng là
một người quyết đoán. Ông ta dám đích thân huấn luyện cho ngươi, chứng tỏ rằng
ông ta không hề cảm thấy khiếp sợ vì kết quả kiểm tra của ngươi mà chọn cách
phân rõ giới hạn, tránh để bản thân bị cuốn vào những việc vượt ngoài khả năng
cực hạn của hắn. Dù vẫn chưa thể xác định hắn có giúp được gì cho ngươi không,
nhưng phần dũng khí này cũng rất đáng để tán dương"
"Sao mấy lời
này của ngươi nghe giống như vẫn chưa thể xác định được liệu họ có giúp được gì
cho ta không thế?"
Lục Tân nhịn
không được nhìn về phía mẹ.
Lúc đầu, người
đưa ra kiến nghị này là bà, nhưng trong lúc kiểm tra, người né ra rất xa cũng
là bà.
Dù biết trong một
đợt kiểm tra sẽ phải kiểm tra gần như tất cả các loại năng lực, nhưng người duy
nhất không có mặt cũng chỉ có bà ấy.
"Bây giờ,
ngươi đang bị vây trong trạng thái rất kỳ quái, ngay cả ta cũng không thể xác định
được phải giúp ngươi thế nào mới đúng, huống hồ chỉ là họ?"
Mẹ mỉm cười giải
thích:
"Nhưng mà vì
so với ngươi, họ tương đối yếu hơn một chút, hầu hết lý luận cũng dừng lại ở
giai đoạn phỏng đoán, nên dù họ có lừa gạt ngươi, thì ảnh hưởng xấu mà họ gây
ra cho ngươi cũng sẽ yếu hơn một chút"
"Chuyện
này..."
Cuộc trò chuyện với
mẹ nhất thời khiến lòng nhiệt tình trong người Lục Tân có chút dao động.
Nhưng nghĩ đi
nghĩ lại một hồi, cuối cùng hắn đã thông suốt. Dù thật sự không nhận được bất kỳ
sự trợ giúp nào thì việc nhận được một tấm bằng đại học cũng là chuyện rất tốt
mà...
Bây giờ mình đã
thành công trở thành chủ quản cấp cao trẻ tuổi nhất trong công ty, nếu có tấm bằng
đại học trong tay, tương lai mới có thể vươn tới vị trí cao hơn.
Ôm suy nghĩ này,
hắn vui vẻ chuẩn bị đồ đạc, còn nghiêm túc mở cuộc họp gia đình với các thành
viên trong nhà Thứ nhất, em gái không thể tùy tiện biến người khác thành đồ
chơi.
Từ sau sự kiện
Trăng Máu, số lượng sinh viên giảm mạnh, nên mỗi một người bây giờ đều là bảo bối
của thành phố.
Thứ hai, em gái
không thể đi dạo lung tung trong sân trường đại học.
Nghe nói thỉnh
thoảng, sinh viên đại học sẽ hành động hơi bốc đồng, lõ em gái thấy thứ gì
không nên nhìn, vậy sẽ học thói xấu của người ta mất.
Điều thứ ba là nhắm
vào cha.
Không thể tùy tiện
hiện ra, cũng như khoe khoang uy phong của mình. Vì điều này sẽ khiến khí chất
bên ngoài của mình thoạt nhìn rất u ám, ảnh hưởng tới hình tượng của mình trong
mắt các sinh viên đại học.
Trong lúc Lục Tân
đã chuẩn bị sẵn sàng cho đợt tập huấn, trong trụ sở của Đặc Thanh Bộ Thanh Cảng,
giáo sư Bạch cũng đang nghiêm túc chuẩn bị giáo án.
Đối với lời thỉnh
cầu của Đan Binh, không một ai dám xem nhẹ.
Mặt khác, làm một
nhân viên nghiên cứu, hắn quả thật cũng hy vọng chính mình có thể đưa ra những
lời khuyên đúng đ� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.