"Có lẽ như vậy cũng là một loại cố gắng..." Hắn cười nói: "Mặc kệ thế nào vẫn nên cố gắng thêm chút nữa nhỉ?" "Ta đang nghĩ có phải có thể chủ động làm gì đó để vấn đề này trở nên dễ dàng hơn..." "Cố gắng hơn nữa..." Thấy Lục Tân tươi cười, người nhà cũng dần nhẹ nhõm. Mẹ Lục Tân vẫn còn nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, bỗng bà nhìn Lục Tân: "Hay là ngươi mau chóng cưới vợ sinh con đi?" "Phụt.." Lục Tân nhanh chóng bịt miệng, tránh để em gái dính chưởng. Hắn hoảng hốt nhìn mẹ: "Gì vậy trời?"

"Phản ứng dữ vậy?" Bà nén giận liếc nhìn Lục Tân: "Đây là một lời đề nghị rất có lý. Kết hôn sinh con rồi thì ngươi có thể hiểu thêm nhiều điều, từ đó sẽ càng hiểu hơn về thế giới, về cuộc sống con người, trạng thái thay đổi cũng tích cực hơn..." "Hơn nữa, ngươi cũng còn nhỏ nhắn gì nữa đâu..."

Bà càng nói càng hăng, còn tủm tỉm che miệng cười: "Còn đối tượng thì không phải chúng ta cũng có rất nhiều lựa chọn à?" "Tuy hơi ngốc nhưng cũng may là xứng đôi vừa lứa, việc sính lễ cũng tiện thương lượng..." Lục Tân vô thức suy nghĩ về lời của mẹ, sau đó mới phản ứng lại, vội vã lắc đầu. Cái gì đây không biết, sự nghiệp của hắn còn chưa ổn định, lấy cái gì là tể gia lập thất? Hơn nữa ánh mắt hắn ít nhiều cũng lộ vẻ uất ức, sao chủ đề nghiêm túc như vậy mà mẹ có thể đá xéo qua đến chuyện tìm bạn đời rồi? Em giá và ba Lục Tân cũng ngớ người, cả quá trình đều không dám nêu ý kiến. "Haiz, đáng tiếc..."

Thấy Lục Tân kiên định, bà chỉ đành tiếc nuối lắc đầu: "Nếu ngươi không đồng ý thì..." Bà khẽ chau mày, sau đó nhỏ giọng đề nghị: "Vậy đi tìm người chuyên nghiệp hơn giúp ngươi?" "Người chuyên nghiệp hơn?" Lục Tân nghe có chút kỳ lạ.

"Đúng vậy." Mẹ Lục Tân gật đầu, giải thích: "Không phải ngươi có công việc ở bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt ở Thanh Cảng à?"

"Ngươi còn là nhân tài đặc thù cấp sáu của Thanh Cảng, lúc trước trong hợp đồng có viết rõ ràng, ngươi có trách nhiệm hỗ trợ Thanh Cảng giải quyết sự kiện ô nhiễm đặc biệt, còn Thanh Cảng cũng có trách nhiệm cho ngươi tiền thù lao, đồng thời dẫn dắt và đề bạt ngươi mà?" "Cho nên, tại sao không để họ giúp đỡ?" "Chuyện này..." Lục Tân nhất thời giật mình.

Thật sự Lục Tân chưa từng nghĩ còn có cách này........... Ngày hôm sau, Lục Tân ngủ nhiều hơn nên khi thức dậy đã là tám giờ sáng. Thậm chí hắn còn nằm lười biếng trên giường chừng ba mươi giây rồi mới đứng dậy. Hắn chật vật một hồi để cân nhắc nên đi đến công ty báo cáo vụ bán hàng giả hay gọi điện cho Hàn Băng trước. Thành thật mà nói, nếu là trước đây hắn chắc chắn sẽ chọn đến công ty. Nhưng bây giờ bên phía viện nghiên cứu còn nợ hắn một trăm triệu chưa trả, mà trên lưng hắn còn gánh đến mấy khoản nợ. Một công ty kinh doanh nhỏ mỗi tháng thu

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play