"Leng keng...

Tiếng chuông điện tử vang lên, đây là tiếng chuông mà trước kia Lục Tân đã tự mình chọn lựa, chuyện dùng để báo hiệu giờ tan học, trong trẻo mà vang dội.

m một tiếng, bên dãy phòng học vang lên tiếng xô đẩy bàn ghế, tiếng bước chân, ngay sau đó, một đám nhóc con ào ra từ trong phòng học.

Không ít đứa lúc vọt ra còn giơ hai tay lên trời, miệng không ngừng hét lớn, nhưng khi nhìn thấy Lục Tân và cô giáo Tiểu Lộc, chúng lập tức nuốt ngược tiếng thét vào họng, cước bộ cũng chậm lại, từ từ dịch tới cửa, sau đó mới đột ngột tăng tốc xông ra ngoài.

"Hây, khi đi học thì mơ mơ màng màng, vừa hết tiết thì lấy lại tinh thần ngay..."

Sau lưng đám trẻ vang lên tiếng nói của Số Tám, nghe có vẻ hơi bất đắc dĩ:

"Kiến thức căn bản không vững, còn không nghiêm túc học tập, thế thì làm sao thi đậu được trường cấp hai đây, chẳng lẽ chờ tới lúc rời khỏi cô nhi viện, từng đứa một đứng xếp hàng đợi tiến vào nhà xưởng làm công hả?"

"Đừng nóng vội chạy chơi, trước hoàn thành xong bài tập mà ta giao cái đã..."

Nghe thấy giọng nói của hắn, mấy đứa nhóc đang dừng lại nói chuyện ríu rít với Lục Tân và cô giáo Tiểu Lộc cũng lập tức bỏ chạy.

"Hây...

Đám Lục Tân ngẩng đầu nhìn lại, bắt gặp Số Tâm mặc áo sơ mi trắng và quần tây tối màu, chân đi giày da màu đen.

Trên khuỷu tay hắn treo một chiếc áo vest ngoài, tóc tai chải chuốt gọn gàng, chỉnh tề, đáng vẻ nho nhã và anh tuấn, hơn nữa còn kèm theo khí chất u buồn của những minh tinh màn bạc trong những bộ phim điện ảnh thời cũ.

Hắn vừa ngao ngán lắc đầu, vừa bước ra khỏi phòng học, vẫy tay với Lục Tân từ xa, ý cười hiện rõ trên mặt.

"Số Chín, ngươi bây giờ gọi là Lục Tân đúng không?" Hắn nở nụ cười nho nhã mà chân thành, bắt tay với Lục Tân:

"Quả thật đã lâu không gặp...

Bàn tay Số Tám ấm áp, có lực, tựa như tay của người sống.

Lục Tân và hắn bắt tay nhau, đối diện với nụ cười vui vẻ của đối phương, Lục Tân bỗng có cảm giác mơ màng như đang ở trong ảo giác.

Khung cảnh này giống hệt như cuộc gặp gõ giữa hai đứa trẻ cùng lớn lên trong cô nhi viện, sau đó vì lý tưởng của mình mà tách nhau ra, bôn ba khắp trời nam biển bắc; để rồi trong một lần đi công tác, người bạn cũ đó bỗng nhớ lại những ngày tháng năm xưa nơi thành phố này, lập tức mang theo hoài niệm đầy tràn tìm về chốn cũ, trao cho người đã làm bạn với hắn trong những ngày tháng cô độc yếu ớt kia một cái ôm thắm thiết, bộc lộ cảm xúc nhớ nhung đã lâu không gặp...

Nếu lúc trước ở cô nhi viện, hai bên không nói lời từ giã bằng phương thức đầy thảm thiết kia.

"Đúng vậy, đã lâu không gặp."

Lục Tân sợ run một hồi mới phản ứng lại, quay sang mỉm cười chào hỏi đối phương:

"Số Tám, ngươi đã lớn rồi"

"Bây giờ ta đã có tên, gọi là Hứa Kinh..."

Số Tám sang sảng cười nói một cách vô cùng thân thiết với Lục Tân:

"Như ngươi cũng đã có cái tên Lục Tân vậy."

"Chúng ta vẫn nên gọi nhau bằng tên thì hơn,

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play