Các binh lính vũ trang cùng điều tra viên và mật thám còn sót lại của các
thế lực khác đang chiến đấu ở sân thể dục hoặc lân cận Hỏa Chủng đồng loạt dừng
tay.
Tất cả họ đều nghe thấy tiếng xích sắt bị kéo lê, sức mạnh tinh thần dao động
kịch liệt, cảm giác sợ hãi và tôn kính nhanh chóng trào dâng từ dưới đáy lòng.
Vì họ cảm nhận được áp lực cực lớn xuất phát từ sinh mạng không cùng một cấp
với họ, từ đó nảy sinh sự sợ hãi và tôn kính về mặt sinh lý.
Thậm chí, lúc này, có rất nhiều lính vũ trang Hỏa Chủng còn sót lại đã co cụm
hết cả, đồng loạt cúi đầu xuống trong vô thức.
Họ không dám ngẩng đầu, lo lắng chỉ một ánh mắt vô tình của mình thôi cũng
sẽ khiến người kia cảm thấy mình bất kính.
Trái lại, không ít thành viên trong câu lạc bộ đều chẳng có phản ứng gì lớn,
còn tò mò nhìn ngó xung quanh.
Sự kính sợ về mặt sinh lý này hình như không ảnh hưởng gì tới họ.
"Róc rách..."
Một âm thanh mơ hồ khác vang lên.
Đó là âm thanh tạo thành khi có một lượng lớn sức mạnh tinh thần nhanh
chóng co lại, nghe như tiếng dòng nước chảy nhanh qua lỗ nhỏ.
Xa xa, quân đoàn địa ngục đột nhiên biến mất, dòng người hỗn loạn và cơ thể
tên mập cũng bình tĩnh lại.
Cùng lúc này, ba Số Hai phiên bản phục chế đồng loạt nảy sinh cảm ứng, tạm
ngưng chiến đầu, hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía khoảng không trước mặt.
Hướng theo tầm mắt của họ, Lục Tân thấy chỗ cột sống của họ có ba sợi xích
màu đen đang quấn chặt lấy. Đi dọc theo ba sợi xích này, hắn lại thấy càng nhiều
xiềng xích hơn. Từng sợi một rũ xuống giữa không trung, tựa như đám rong biển
đen lơ lửng giữa đại dương vậy.
Đám rong này vô cùng rậm rạp, mỗi một cái đuôi lại cột lấy một người trong
số binh lính vũ trang còn sót lại cũng như một phần dân cư Hỏa Chủng, nhìn
thoáng qua như có một người đang nắm đằng đuôi đống xích trói họ, chăn thả họ
như mục đồng chăn dắt đoàn chiên...
Theo đống xích kia, tiếp tục nhìn lên phía trên, Lục Tân thấy một bóng đen.
Cái bóng đó hình như không tồn tại ở thế giới này, mà là đứng cách thế giới này
một lớp thủy tinh thật dày.
Vì cách một lớp thủy tinh nên hắn chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen mơ hồ.
Gã đó hình như khoác bên ngoài một lớp áo choàng đen, quanh thân thể quấn vô số
xiềng xích.
Mỗi lần hắn cử động, nhưng sợi xích này sẽ va đập vào nhau, tạo thành âm
thanh che lấp toàn bộ Hỏa Chủng kia.
Hắn từ từ bước lại gần từ một khoảng cách xa, có thể nhìn thấy loáng thoáng
đống xiềng xích trong tay hắn trói lấy vô vàn tinh thần thể với đủ kiểu hình
dáng và khí chất khác biệt. Có con bay giữa không trung, có con quỳ rạp sau
lưng hắn, cũng có con uốn éo chạy như rắn. Điểm giống nhau duy nhất đó là đám
tinh thần thể này cũng bị xiềng xích của hắn trói buộc, bị nắm lấy, tựa như cư
dân trong thành phố Hỏa Chủng vậy.
Hắn cứ thế bước tới với một trời tinh thần thể sau lưng. Hắn xuyên qua tầng
hàng rào thủy tinh dày đặc kia, lạnh lùng nhìn ngắm thế giới thật.
Khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy hắn, Lục Tân lập tức cau chặt mày. Hắn có cảm
giác đầu óc không còn tỉnh táo, như sắp ngất xỉu, tai cũng ù hết đi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.